Ta Bị Lừa Hôn!!!

Chương 75: Ăn nó



Ba Linh bưng đĩa trái cây tới, "Tiêu Tiêu, con đưa cái này cho anh con đi."

Linh Tiêu đang chơi game, ngón tay cậu cực kỳ linh hoạt, điều khiển người trong máy tính đánh con rồng phương Tây trông như thằn lằn chẳng khác gì đánh con nít. Cậu hỏi một cách thờ ơ: "Bây giờ là nửa đêm rồi ba, ai còn ăn trái cây nữa?"
Ba Linh thấy cậu mê chơi bèn đanh mặt lại, "Con mau đưa đi, không thôi ba bảo mẹ đánh con đấy."puddingvixoai.wordpress.com

Linh Tiêu đành đứng dậy, giao máy tính cho ba mình, "Ba giúp con chơi game đi, đánh chết nó thì bảo vật sẽ rơi ra đó ba."
Ba Linh nhìn con rồng phun lửa với ánh mắt ghét bỏ, "Nếu đây là rồng thật thì ba có thể đánh được cả một quân đoàn."

"Ba ráng kéo dài hộ con!" Linh Tiêu cầm dĩa trái cây vọt qua phòng Linh Duyệt, cậu giơ tay lên gõ cửa: "Anh, ba bảo em đưa trái cây cho anh, em đặt nó ở trước cửa nhé!"
Linh Tiêu nói xong lập tức quay về, nhìn thao tác của đối thủ, lượng máu đã gần đến đáy!

Linh Tiêu: "Ya huuu! Mình lấy được tiền đặt cọc của người ta rồi!"
Sau khi ba Linh trả máy tính lại cho cậu, ông tiếp tục nghe ngóng động tĩnh trong phòng Linh Duyệt, nhưng chẳng nghe được tiếng động gì. Lẽ nào tụi nó giăng kết giới?

Cả người Linh Duyệt cứng đờ, đầu óc bị tình yêu làm cho mê muội cuối cùng cũng bừng tỉnh lại. Hai tay cậu đặt lên mặt Mặc Diễm, ngăn cản hành động kế tiếp của anh, "Ba em biết rồi đấy."
Mặc Diễm sa sầm mặt, anh gối đầu lên cổ cậu, sau đó hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng hơi tỉnh táo.puddingvixoai.wordpress.com

Toàn thân Linh Duyệt run lên, mặt cậu đỏ bừng, "Nếu tụi mình còn không dừng lại, người tiếp theo đến sẽ là ba em."
Mặc Diễm hôn thật mạnh lên môi Linh Duyệt, "Anh muốn kết hôn!"

Linh Duyệt đáp: "Anh bình tĩnh lại đã."
Mặc Diễm nói với vẻ mặt lạnh lùng, "Bây giờ anh đang rất bình tĩnh, anh muốn kết hôn ngay ngày mai."

Linh Duyệt dỗ dành: "Em phải được ba mẹ em đồng ý, anh chờ tí đi."
Mặc Diễm đành ngồi dậy, dùng linh lực triệu hồi một cơn gió mát thổi vào mặt mình để bản thân bình tĩnh lại.puddingvixoai.wordpress.com

Linh Duyệt cũng ngồi dậy, chỉnh sửa quần áo cho ngay ngắn rồi bắt đầu ngồi thiền. Cậu cũng phải tỉnh táo, không thể bị sắc đẹp dụ dỗ.
"Tụi mình lặng lẽ tu luyện đi." Linh Duyệt nói: "Chúng ta không đi ra ngoài, cũng không mở miệng, ba em chắc chắn sẽ nghĩ hồi nãy chúng ta đang tu luyện."

Mặc Diễm chẳng nói gì, tiểu yêu, em ngây thơ quá rồi.
Linh Duyệt cảm nhận được luồng linh khí xung quanh mình. Vì để bản thân tỉnh táo lại, dù là linh khí từ trời đất hay là tín ngưỡng, Linh Duyệt đều hấp thụ hết nên cậu nhanh chóng nhập định.

Mặc Diễm ngồi bên cạnh quan sát Linh Duyệt rồi cười khổ, trông anh vô cùng ung dung.
Ngay khi Mặc Diễm ngồi xuống, anh cảm nhận được linh khí xung quanh hơi sai sai. Linh khí tích tụ ngày càng nhiều, tất cả đều bay đến đầu Linh Duyệt, chẳng bao lâu sau trên đầu cậu hình thành quả cầu bảy màu. Một ngọn lửa đột nhiên bộc phát quanh người Linh Duyệt, ngọn lửa sềnh sệt này lập tức thiêu đốt chiếc giường dưới mông cậu thành tro. Mặc Diễm nhanh chóng dùng linh khí bao bọc lấy cậu, từ từ đặt cậu xuống sàn nhà. Ngọn lửa xung quanh Linh Duyệt ngày một lớn dần, hình bóng phượng hoàng sau lưng cậu cũng càng rõ ràng hơn.

Mặc Diễm lại giăng thêm hai lớp kết giới, bảo hộ Linh Duyệt trong đó. Anh vừa mừng vừa sợ, mừng vì cuối cùng cậu cũng nhận được truyền thừa, nhưng sợ vì nơi Linh Duyệt chọn lại là nhà cậu.puddingvixoai.wordpress.com
Đây là kinh đô, dù đi đâu cũng có vô số nhiều người. Phượng hoàng hóa hình chắc chắn là chuyện kinh thiên động địa, một khi chuyện này lộ ra ngoài sẽ khiến con người sợ hãi.

Linh Duyệt vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Rất nhiều linh khí xung quanh đều bị cậu hấp thụ với thái độ không nên lãng phí!
Mặc Diễm vẫn thấy bất an bèn đặt thêm kết giới cách âm. Trong thời khắc quan trọng nhất của Linh Duyệt, cậu tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu nên anh không nhắc nhở cậu. Thiên đạo rất khó hiểu, người khác không được giúp bước này cho ai cả.

Ngọn lửa đang cháy hừng hực bị cô lập bên trong chuyển sang màu cam. Linh Duyệt được ba lớp kết giới bảo vệ nên cậu đắm chìm trong đó.
Ba Linh cảm thấy Mặc Diễm liên tục giải phóng linh khí, ông nhận ra có điều không ổn bèn vội vã chạy tới phòng con trai mình. Mẹ Linh - người đã ngả lưng xuống giường cũng bật dậy, bà cảm nhận được linh khí trong phòng chập chờn nên không gõ cửa mà xuyên thẳng qua tường. Khi nhìn thấy trạng thái hiện giờ của Linh Duyệt, hai người nhìn nhau, không nói hai lời lập tức bày kết giới cho cậu. Xung quanh Linh Duyệt tức khắc được bao quanh bởi vô số kết giới.

Mẹ Linh lo lắng: "Thần thú như các con khi đạt được truyền thừa có nguy hiểm không? Chúng ta có thể giúp gì cho nó đây?"
Mặc Diễm trấn an bà: "Em ấy sẽ không gặp nguy hiểm đâu dì. Chúng ta cứ bảo hộ xung quanh, tránh cho em ấy thiêu cháy cả con phố này là được."

Bấy giờ, hai người mới yên tâm: "Hóa ra thần thú sẽ gặp phải tình cảnh như vậy."
Linh Tiêu cũng chạy tới, "Anh con sao rồi ba mẹ?"

Mẹ Linh mừng rỡ đáp: "Lát nữa chúng ta sẽ được nhìn thấy phượng hoàng đấy con."
Linh Tiêuthấy đĩa trái cây vẫn nằm ngay cửa, cậu nghi hoặc: "Anh con đã làm gì mà phải hóa thành phượng hoàng?"

Mặc Diễm nghiêm túc trả lời: "Tu luyện."
Ba Linh nhìn chằm chằm Mặc Diễm với đôi mắt lạnh lùng, Mặc Diễm bình tĩnh gật đầu với đối phương, vô cùng lễ phép.

Ba Linh cau mày, lẽ nào hồi nãy ông nghĩ nhầm?
Mẹ Linh phất tay, bảo cậu con trai nhỏ của mình đi ra ngoài để đừng ở đây gây rối. Ba người ngồi quanh Linh Duyệt, luôn theo dõi cậu, chuyện này diễn ra trong suốt ba ngày liền.

Linh Duyệt cũng không nhận ra mình đã ngồi lâu đến thế. Lúc tu luyện, cậu chỉ cảm thấy mình có rất nhiều linh khí, sau khi hấp thụ xong lại càng có cảm giác khó hiểu hơn. Lần trước, loại cảm giác này bị gián đoạn nên lần này cậu tập trung tinh thần. Khi linh khí vọt lên tới tận trời, Linh Duyệt nhìn thấy một cánh cửa bảy màu đẹp rực rỡ được bao quanh bởi ngọn lửa nhỏ, cậu lập tức mở cánh cửa đó ra.
Đột nhiên vô số ký ức lướt qua đầu Linh Duyệt. Cậu chẳng biết chúng tới từ đâu nhưng đều liên quan đến tu luyện và cách chiến đấu. Linh Duyệt nghĩ những điều này sẽ hữu dụng với mình nên cái gì cậu cũng hấp thụ. Cậu cảm thấy mình mới tu luyện được một đêm nhưng thật ra đã qua ba ngày ba đêm.puddingvixoai.wordpress.com

Cuối cùng, Linh Duyệt hóa thành phượng hoàng trưởng thành trong đám lửa, sau đó phát ra tiếng hót thật vang. Dáng vẻ hiện giờ của Linh Duyệt chính là hình bóng của phượng hoàng mà Mặc Diễm từng thấy ở chỗ lão rùa thần. Cậu khoác lên mình bộ lông phượng rực rỡ, đôi chân giẫm lên lửa, cả người tràn đầy năng lượng khiến cậu muốn bay thẳng lên trời.
Sau đó, Linh Duyệt bị Mặc Diễm và ba mẹ mình, ba đại lão yêu tinh cùng liên thủ trấp áp. Mẹ cậu vung đuôi rồng qua, đùng một cái, Linh Duyệt bị đánh rơi xuống đất, không thể bay lên.

Linh Duyệt: "..."
"Ba! Mẹ? Sao hai người đều ở đây?" Sau khi hỏi xong, Linh Duyệt mới chợt nhận ra tầm nhìn của mình hơi khác. Lúc trước, cậu chỉ cao khoảng một mét bảy mươi lăm, tuy tỉ lệ vóc dáng khá tốt, nhưng tổng thể thì cậu không hài lòng lắm. Còn bây giờ, tại sao bỗng dưng tầm nhìn của cậu cao thế?puddingvixoai.wordpress.com

Linh Duyệt cúi đầu, nhìn cơ thể mình. Bấy giờ, cậu mới phát hiện nguyên thân lúc trước chỉ vừa lòng bàn tay của một người đột nhiên cao hơn một mét tám. Lông chim trên người không còn mềm mại nữa, mà thay vào đó là cực kỳ bóng bẩy và dài, trông vô cùng lộng lẫy!
Linh Duyệt phấn khởi nhào về phía Mặc Diễm, cậu ôm lấy vai anh bằng hai cánh, "Anh, anh xem em cao hơn rồi này! Em cũng trở nên lớn hơn trước! Bây giờ, em mới chân chính là thần thú thượng cổ! Em có đẹp không? Có đẹp không? Anh mau khen em đi!"

Mẹ Linh nhìn ngọn lửa trên người con mình. Các yêu tinh bình thường cũng không chịu được ngọn lửa phượng hoàng nên bà định kéo Linh Duyệt lại nhưng còn chưa kéo thì cậu đã nhào vào ngực Mặc Diễm. Lòng mẹ Linh thoáng lạnh lẽo, trước khi kết hôn, con ngàn vạn lần đừng đốt Mặc Diễm thành tên ngốc, sẽ rất khó coi!
Mặc Diễm mỉm cười ôm lấy Linh Duyệt, căn bản không sợ đám lửa trên người cậu, "Đẹp, rất đẹp, em là người đẹp nhất."


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.