"Nam Cung Nguyệt Ly, thiên phú 96 điểm, xuất sắc, tiếp theo."
"Nguyên Sơ Hạ, thiên phú 94 điểm, tốt, tiếp theo."
"..."
"Hạng mục kiểm tra đầu tiên đã kết thúc, những người đã vượt qua mời đến nội viện để kiểm tra hạng mục thứ hai."
"Không hợp cashc có thể rời đi, hiện tại báo danh vào học viện khác thì còn có cơ hội."
“Hoàng thúc, ngươi đã nghe chưa? Ta thê nhưng là ưu tú nha, thế nào, ta thiên phú không tồi phải không?” Nam Cung Nguyệt Ly đến trước mặt Bắc Mạc Khanh cầu khích lệ.
Bé con cũng bị đánh thức, "Cha ~"
Bắc Mạc Khanh sờ sờ đầu của bé con "Tỉnh rồi? Muốn ngủ tiếp thì ngủ đi, cha giúp ngươi ngăn cách những âm thanh này."
“Không ngủ.” Bé con ủn ủn vào ngực Bắc Mạc Khanh, tìm một địa phương thoải mái rồi nằm xuống.
“Đi thôi, vào đi, hạng mục kiểm tra thứ hai ở trong đó.” Bắc Mạc Khanh thấy những người khác đều đi vào, cũng bước vào.
"Bài thi thứ hai, đường đua trọng lực, ai có ý chí đi trên kia một vòng sẽ thông qua hạng mục này tiến vào hạng mục cuối cùng."
“Ha ha, Hoàng thúc, ta đi trước.” Nam Cung Nguyệt Ly giống như phát hiện đồ chơi thú vị, vội vàng chạy tới.
Nam Cung Nguyệt Ly đi lên đỉnh, phát hiện linh lực không điều động được, ở trên đó đi một vòng, rồi thở hồng hộc đi về phía Bắc Mạc Khanh. “Hoàng thúc, ta thông qua, không quá khó.” Hô, mệt chết đi được.
Nguyên Thanh Viễn thấy đám người Nhiếp Chính Vương, liền tiến đến bái kiến “Kia, Nguyên đại nhân sao lại ở đây?” Kỳ Vãn Quân tò mò.
"Kỳ Tướng Quân, còn nhớ nữ nhi bị đổi của ta không?"
"Ý ngươi là... nhưng nàng hẳn đã quá tuổi rồi."
"Không, lúc ta tìm được nàng, nàng chỉ là một hài tử năm sáu tuổi thôi, lúc ấy ta khó có thể tin được, thế nhưng ta đến Vô Song Lâu tìm Bắc Ti lâu chủ một chuyến."
"Kia đích thật là ta nữ, bất quá trước đó nàng dường như bị đông lạnh, nàng lúc ấy vẫn luôn bị đóng băng trên núi tuyết, về sau có người cứu nữ nhi của ta ra."
"Sau đó đưa đến một ngôi làng nhỏ gần đó, về sau lại..."
Trên núi tuyết? Đông lạnh? Chằng lẽ có gì đó trên núi tuyết, nếu không thì làm sao có thể đông lạnh thay vì trực tiếp bị chết cóng.
Nguyên Sơ Hạ đi xuống vui vẻ chạy tới Nguyên Thanh Viễn "Phụ thân, nữ nhi thành công."
"Ừm, Hạ nhi của ta là tốt nhất."
"Hạ nhi, vị này là là Nhiếp Chính Vương, vị này là Kỳ Tướng Quân..." Nguyên Thanh Viễn cũng đem sự tình làm sao tìm được nàng nói ra.
"Tiểu nữ gặp qua Nhiếp Chính Vương, Công Chúa Điện Hạ, Kỳ Tướng Quân, năm đó đa tạ Nhiếp Chính Vương..." Nguyên Sơ Hạ thật sự rất cảm kích Nhiếp Chính Vương, năm đó nếu không có hắn, có lẽ nàng đã bị tra tấn đến chết ở chỗ kia.
Hạng mục kiểm tra thứ hai lại loại một đám người, Kỳ Vãn Quân có chút hiếu kỳ về Bạch Kính Từ, không ngờ hắn cũng được lưu lại, chằng qua sắc mặt có chút tái nhợt.
“Mời những người bị loại trong lần kiểm tra thứ hai rời khỏi học viện, những người thông qua xin mời đi theo lão phu.” Y xoay người rời đi, mọi người cũng nhanh chóng đi theo, những người bị loại bị những người phụ trách địa điểm kiểm tra kia mang ra ngoài.
"Hạng mục kiểm tra thứ ba, thang trời, chúng ta sẽ tính từ trên xuống, lưu lại một ngàn năm trăm người, những người còn lại sẽ bị đào thải."
Tất cả mọi người kích động, vừa mới bước lên một bước, uy áp rất mạnh, mới đi được vài bước, ai cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Tổng cộng có ba mươi bậc thang, hầu hết đều dừng lại ở bậc thanh số mười, chỉ một số ít người vẫn đang cố gắng hết sức để leo lên.
Lúc này, Bạch Kính Ngôn cũng đã đến, nhìn Bạch Kính Từ sắc mặt tái nhợt phía trên hô lên: "Bạch Kính Từ, ngươi xuống đây cho ta."
Mọi người bị Bạch Kính Ngôn thu hút, tâm hồn Bát Quái bốc lên.
Bạch Kính Từ dường như hơi sợ Bạch Kính Ngôn, “Đại ca, sao ngươi lại ở đây?” Trong giọng nói của mang theo một tia sợ hãi, khiến người ta càng thêm tò mò.
"Ngươi tại sao lại nói ta ở đây? Còn không phải do ngươi, thân thể của ngươi chính ngươi không rõ ràng sao? Còn tự mình chạy tới lãng phí sức lực."
Bắc Mạc Khanh và Kỷ Vãn Quân chưa từng thấy Bạch Kính Ngôn như thế này, khi đó trên chiến trường y là một người rất lạnh lùng, cho dù gặp phải chuyện gì, y cũng rất bình tĩnh.
Bạch Kính Ngôn đột nhiên để ý người trước mặt Bạch Kính Từ là Công Chúa Điện Hạ, ai bồi Công Chúa Điện Hạ đến?
Bạch Tĩnh Nghiêu nhìn một vòng chung quanh, là Vương Gia cùng Kỳ Vãn Quân, Bạch Kính Ngôn đi tới, hành lễ: "Tham kiến Vương Gia."
Bai Jingci nhìn về phía đó, trong lòng có chút vui mừng, còn có thể tiếp tục sao? Bạch Kính Từ tiếp tục đi lên, đám người cũng không bát quái nữa, Bạch Kính Ngôn tràn đầy lo lắng quan sát Bạch Kính Từ.
Bắc Mạc Khanh nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, hắn không sao, có lẽ từ nay về sau thân thể hắn sẽ càng ngày càng tốt..."
Bạch Kính Ngôn không thể tin được những gì Bắc Mạc Khanh nói, chỉ một cái thang trời như vậy, làm sao đi xuống liền có thể chữa khỏi? Nhưng sau mười năm chinh chiến, hắn không nghĩ những gì Vương Gia nói là sai.
Bạch Kính Ngôn bắt đầu mong chờ, có lẽ có thể thử xem, Vương Gia nói nhất định không sai, hắn tin tưởng Vương Gia.
Khi mọi người còn chưa bước lên tiếp được, lão giả thông báo kết thúc cuộc đánh giá, “Những người thông qua khảo hạch sẽ được ghi tên trên tấm bia đá bên cạnh thang trời, mời tự mình xem xét.” Nói xong, lão giả liền biến mất.
Lúc này, một vị nam tử trung niên xuất hiện, "Mời chư vị kiểm tra tên mình có trên bia hay không, nếu có tên trong danh sách, mời theo ta đến học viện để tham gia đại điển nhập viện, từ nay về sau, ngươi sẽ là một người của Học viện Thần. ” Nói xong liền đứng ở nơi đó.
Nam Cung Nguyệt Ly nhìn thấy tên của mình sau đó đi đến bên cạnh nam tử trung niên đưa tin, Bạch Kính Từ thấy qua, nhìn Bạch Kính Ngôn, cúi đầu đi tới, "Ca..."
"Ca, thực xin lỗi, ta không nên tự mình chạy ra ngoài, nhưng ta rất muốn tới đây tu luyện, mong đại ca đồng ý."
Bạch Kính Ngôn vung tay lên, Bạch Kính Từ cho rằng mình sẽ bị đánh, nhưng không ngờ lại nhận được sự an ủi từ Bạch Kính Ngôn.
Bạch Kính Ngôn sờ sờ đầu Bạch Kính Từ, "Đã thông qua thì cứ đi đi, ngươi đã trưởng thành, đã đến lúc phải tự mình quyết định."
"Tạ ơn ca" Bạch Kính Từ nói rồi đi về phía nam tử trung niên, Bạch Kính Ngôn cũng biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời khỏi bên dưới cánh chim của y.
Y chỉ có thể tự hào về hắn, Bạch Kính Ngôn xua xua tay với hắn, nước mắt bất giác chảy xuống.
Bạch Kính Ngôn đẩy tay của ra, “Tránh ra, ngươi có phiền không.” Tuy nói như vậy nhưng lòng y vẫn ấm áp, bọn hắn là anh em đồng sinh cộng tử, một mặt này rốt cuộc cũng bị phơi bày trước mặt hắn.