Sương Mù Che Ánh Ngọc (Vụ Du)

Chương 49: Trấn tây



Ánh mắt vui vẻ của Lộc Hồi dần trở thành nghi hoặc, như dò hỏi nhìn về phía Thanh Khâu Quyết đăng im lặng xem đây là chuyện gì.

Đáng tiếc là Thanh Khâu Quyết không nhìn hắn mà lại cúi đầu ngắm nghía bàn tay mình, đôi mắt nhìn xuống khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc. Tạ Lăng Du thấy y không nói gì bèn rằng là y vẫn đang giận, như an ủi mà vỗ y mấy cái rồi cười cười xin lỗi Lộc Hồi.

Lộc Hồi lại nhìn Thanh Khâu Quyết không có động tĩnh gì, thầm khiếp sợ. Không đúng à nha, công tử nhà hắn từ lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy, cái nết xấu bẩn kia có ai mà không biết trời?

Còn nữa, trước đây là ai nói sẽ bắt người ta phải cúi đầu vậy?

Này rõ ràng là khẩu thị tâm phi mà, hay quan hệ của hai người bọn họ cũng không ác liệt đến mức như bọn họ suy đoán?

Thanh Khâu Quyết cuộn tròn ngón tay, đúng lúc Tạ Lăng Du cũng thu tay về. Hắn cũng không nhận ra có gì không đúng mà rót cho Lộc Hồi một chén trà, theo mặt bàn bóng loáng đẩy sang, khách sáo nói: "Lộc đại phu, ngưỡng mộ đã lâu."

Lộc đại phu thâm sâu cười khẽ, nhấp ngụm trà: "Tạ công tử, trăm nghe không bằng một thấy."

Nghe nói ngươi lòng lang dạ sói, ngu xuẩn, bảo thủ và không biết chửi người khác?

Thanh Khâu Quyết như cảnh cáo nhìn lướt qua Lộc Hồi, ánh mắt mang theo những tia lạnh lẽo. Lộc Hồi lại cười nhe răng trông rất lộng hành. Thanh Khâu Quyết sầm mặt, quyết định sau sẽ kiếm việc cho hắn làm.

Gió thổi qua mặt khiến cho bọn họ hơi ngứa ngáy. Tạ Lăng Du nhận thấy không khí không đúng, cảm thấy hơi kỳ lạ. Vốn cho rằng đều là người một nhà cả chắc là quan hệ rất tốt, giờ trông động đến gì cũng không hợp nhau.

Nhưng cũng có thể chỉ là đùa nhau mà thôi. Tạ Lăng Du bất đắc dĩ dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, ngước lên nhìn hai người: "Được rồi, nói chuyện chính thôi nhỉ Lộc đại phu?"

Này đúng là hơi có ý bênh người mình. Không biết tại sao nữa, chỉ là không nhìn được cái vẻ nhẫn nhịn của Thanh Khâu Quyết.



Lộc Hồi thu lại biểu cảm ngẫm nghĩ, từ trong hòm thuốc lấy ra một bản thảo được dùng dây thừng tạm chấp nhận nối lại đưa sang, giữa mày không cẩn thận để lộ chút mệt nỏi: "Tình hình không tốt lắm. Đây là thuốc được bọn ta điều chế ra sau vài lần nghiên cứu, cũng được sử dụng trên một bộ phận cá nhân."

Tạ Lăng Du lật thoáng qua mấy trang rồi đưa cho Thanh Khâu Quyết, thầm cân nhắc. Hiện giờ đổi hết phương án này đến phương án khác mà vẫn chưa điều chế ra được phương thuốc tốt nhất, mà bộ phận được áp dụng vẫn không thể trị tận gốc, cần phải điều dưỡng từ từ.

Tạ Lăng Du đương nhiên là hiểu ý của hắn. Nhóm các đại phu bây giờ cần là sự ủng hộ và thời gian. Trong lúc đó hắn cần phải ổn định bá tánh, không thể để mâu thuẫn trở nên gay gắt.

Chỉ là nào có dễ vậy?

Bọng mắt của Lộc Hồi thâm xì vì nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi tử tế. Hắn nhỏ giọng nói: "Loại dịch bệnh này trong sách cổ chưa bao giờ có ghi chép gì. Bọn ta lúc đầu cũng là bó tay không có cách nào, nhiều ngày trời mới nghĩ ra được vài cách. Nhưng hiện giờ cảm xúc của bá tánh đều không tốt, công tử... Ta đợi rồi cũng phải đến làm phiền công tử."

Tạ Lăng Du hiểu rõ đạo lý này, So với những đại phu ngày đêm quần quật thì bọn họ đã coi như là nhàn nhã: "Chuyện bá tánh có bọn ta nghĩ cách, xin các vị đại phu nhanh chóng điều chế ra phương thuốc hay."

"Đương nhiên rồi." Lộc Hồi đáp lời, lại lấy ra một cái bình sứ từ trong hòm thuốc, lấy ra hai viên thuốc đưa cho bọn họ: "Đây là thuốc tạm thời dự phòng, tối đa chỉ được ba canh giờ, mời hai vị uống."

Hai người nhận lấy thuốc rồi nuốt xuống, lại đợi thêm chừng một nén nhang Lộc Hồi mới đứng dậy dẫn bọn họ đến trấn tây. Trấn nhỏ không lớn nên cũng chẳng mất bao lâu đã đến nơi nhưng chỗ này khác xa với tưởng tượng của Tạ Lăng Du.

Trấn tây là một đống lộn xộn, cứ như cái phòng đã để hoang lâu ngày, trên nền nhà còn vứt đồ lung tung bành. Tạ Lăng Du còn thoáng thấy được một con chuột chạy vụt qua chân hắn, không để ý một cái là dẫm vào một quả táo mốc meo. Hắn cau chặt mày.

"Sao chỗ này lại sập xệ thế này?" Tạ Lăng Du không nhịn được hỏi.

Lộc Hồi cười khổ một tiếng, lắc đầu. Bọn họ tiến thêm một chút là đến chỗ những bá tánh bị nhiễm bệnh ở. Lộc Hồi lại dừng lại, quay lại nói với bọn họ một câu không đầu không đuôi: "Lát nữa công tử dù gặp phải chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn. Những bá tánh này đều không dễ dàng gì, lùi được một bước thì cứ lùi."

Tạ Lăng Du nghe vậy thì giật mình, theo bản năng lấy quạt xếp ra nắm lấy, dịch lại gần Thanh Khâu Quyết. Thanh Khâu Quyết hơi do dự nhưng cũng không tránh đi.

Ba người tiếp tục tiến về phía trước. Lộc Hồi đứng trước cửa khẽ gõ, nhẹ nhàng nói: "Bọn ta vào đây."

Cửa nhà được mở ra, bên trong lại là một khoảng im ắng. Trái tim Tạ Lăng Du hẫng mất một nhịp, vừa bước một chân vào liền cảm thấy chân bị cái gì đó đánh một cái. Hắn nhạy bén quay ra nhìn thì sững người.

Đó là một nam nhân mặt mũi đầy mủ, trong mắt toàn là sự căm hận và khinh bỉ. Hắn ta cố hết sức ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn cùng với những cơn ho dồn dập: "Trong kinh phái đến một người như này thì sao các ngươi không giết hết bọn ta luôn đi! Sao cứ phải tra tấn nhau?"

Lộc Hồi lên tiếng, hơi bất đắc dĩ định giải thích: "Lý thúc à, vị công tử này..."

Tạ Lăng Du lại đưa tay giữ hắn lại, khoảnh khắc hắn nhìn rõ tình hình trong nhà sắc mặt liền trở nên khó coi. Mùi hôi thối ập vào mặt, những bá tánh nhiễm bệnh cơ thể thối rữa không thể động đậy, giống như một thi thể nằm trên đệm.

Nếu phải dùng một từ để miêu tả thì đó là ảm đạm. Chỗ này cũng chẳng sạch sẽ gì, đồ bị ném lung tung trên nền đất, tất cả đều là quần áo rách và vải bố trắng dính máu.



Lộc Hồi nhỏ giọng giải thích: "Lát nữa sẽ có người dọn dẹp. Bây giờ bọn họ đang đi sắc thuốc, chưa đến giờ."

Tạ Lăng Du im lặng gật đầu. Hắn biết rõ trông mình không đáng tin, trông như một công tử ăn chơi trác táng được kinh thành phái đến qua loa lấy lệ. Hắn cũng không dám mong vừa đến sẽ có nhiều điều thuận lợi, chỉ mong chân thành mòn sắt đá.

Những bá tánh trước mặt đều nhìn bọn họ chằm chằm, ánh mắt đó khiến Tạ Lăng Du nghĩ đến con sói trong rừng sâu bị dồn vào đường cùng khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Lần này trên mặt hắn không còn sự vui vẻ gì nữa, cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi xổm xuống dọn dẹp đồ trên nền đất.

Có những lúc hành động còn có hiệu quả hơn là lời nói. Hiện giờ dù hắn có nói gì thì bá tánh cũng không chịu nghe.

Tạ Lăng Du có thể cảm nhận được cảnh giác mà căng cứng người với sự tiếp cận của mình, dường như có hành động gì khác thường là sẽ cá chết lưới rách với hắn luôn. Thanh Khâu Quyết ở đằng sau cũng không kén cá chọn canh như hôm qua nữa mà cũng cẩn thận dọn dẹp cùng với hắn.

Không biết là nhặt đến bao lâu, bên cạnh cuối cùng cũng truyền đến một giọng nói khe khẽ, đó là một bà cụ đầu tóc rối bùi đang nhìn hắn một các trìu mến: "Bé con, nghỉ một chút đi."

Đây như là tín hiệu gì đó khiến cho những bá tánh xung quanh cuối cùng cũng thu hồi lại tư thế công kích mà chỉ còn cảnh giác nhìn hắn thôi.

Tạ Lăng Du lắc đầu, thế mặt mũi chân tay bà cụ đều nhơ nhuốc, đau lòng mà đi ra ngoài lấy một chậu nước, dùng vải mềm sạch nhẹ nhàng lau cho bà. Bà cụ cảm thấy ngại ngùng, hắn đành phải vừa lau vừa trò chuyện cùng bà, nở một nụ cười ôn hòa thẹn thùng: "Bà đừng sợ, con không có ác ý gì đâu, bà quay đầu lại để con lau cho sạch, mấy hôm nữa người nhà còn đến thăm chứ?"

Bà cụ hơi bất ngờ, do dự hỏi: "Người nhà đến thăm sao?"

Tạ Lăng Du không ngẩng lên, lau tay cho bà kỹ càng, kiên nhẫn nói: "Bọn họ đều rất nhớ mọi người, không gặp được là không yên tâm, sau hứa hẹn là ba ngày sẽ gặp một lần. Tuy thời gian không dài nhưng cũng có thể khiến bọn họ yên tâm."

Ánh mắt bà cụ chợt sáng lên, bàn tay tiều tụy cẩn thận vỗ vỗ hắn, cứ nói mãi: "Cảm ơn các con..."

Những người xung quanh đều nhìn nhau, nhỏ giọng khẽ nói chuyện. Thanh Khâu Quyêt đem đống quần áo bẩn cuối cùng ném ra cái rổ bên ngoài xong liền nhìn thấy Tạ Lăng Du đang ngồi xổm ở đó, đuôi mắt cong lên, áo bào trắng quét đất dính bụi nhưng lại trông sạch sẽ đến lạ thường.

Y lẳng lặng dựa vào khung cửa nhìn một lát rồi đưa tay đẩy cửa ra, một luồng gió hơi nóng thổi vào cuốn mùi ẩm mốc trong nhà đi, ánh sáng chiếu vào mang đến sức sống.

Khoảnh khắc ánh nắng hơi lướt qua mặt Thanh Khâu Quyết, y híp đôi mắt phượng lại, đôi mi dài mảnh khẽ run mấy cái, thong thả ngáp một cái. Bên cạnh có một bóng ma lặng lẽ tiến tới.

Lộc Hồi theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Tạ Lăng Du đang ngồi xổm trên nền đất, nhỏ giọng hỏi: "Huynh đè đầu cưỡi cổ người ta hay là bị quỷ ám vậy?"

Thanh Khâu Quyết cười khẩy một tiếng, xoay người bỏ ra khỏi cửa để lại một câu: "Liên quan chó gì đến ngươi, lau khô mông mình đi rồi nói tiếp."

Lộc Hồi gặp mãi thành quen lắc đầu, đứng dậy đi quan sát tình hình bá tánh, từ trong hòm thuốc lấy ra một quyển sổ ghi chép nhỏ.

Không bao lâu sau, ở xa truyền đến một trận ồn ào, một đám lang trung kéo nhau đến. Thanh Khâu Quyết ngồi xổm xuống cúi đầu, đốt ngón tay gõ gõ khung cửa, nhỏ giọng nói vào bên trong: "Có người đến."



Đúng lúc Tạ Lăng Du bưng chậu gỗ ra đến nơi, đưa mắt nhìn rồi múc một gáo nước ra rửa tay. Thanh Khâu Quyết lại biến thành Tiểu Thanh cụp mi rũ mắt, tri kỷ đưa qua một cái khăn tay. Tạ Lăng Du liếc nhìn y, khẽ nói câu cảm ơn.

Lộc Hồi đang nói gì đó với nhóm lang trung kia. Tạ Lăng Du thấy bọn họ nhìn về phía mình bèn tiến lên hai bước chỉ chỉ vào căn nhà, xua tay nói: "Được rồi, không cần để ý đâu. Các vị cần làm gì thì cứ làm đi, không cần để ý ta."

Bây giờ nhóm người đó mới dừng lại, hai mắt nhìn nhau trong chốc lát rồi vội vàng chắp tay với hắn rồi đi vào trong nhà. Tạ Lăng Du thoáng thấy qua khe cửa rằng những bá tánh này đối với các y sĩ không có ác ý gì, còn rất phối hợp giơ tay nhấc chân.

Hắn thở phào rồi quay đi dẫn theo Thanh Khâu Quyết đến trấn đông, tiếp tục đi làm cu li để có được hảo cảm. Hôm nay tốt hơn hôm qua nhiều, không còn ai cầm chổi đuổi bọn họ đi nữa.

"Phù..." Tạ Lăng Du bỏ một bó củi lớn xuống, không nhịn được mà dùng ống tay áo lau mồ hôi, liếc sang Thanh Khâu Quyết trùng hợp thấy một giọt mồ hôi theo yết hầu y chảy dọc xuống, chảy qua xương quai xanh tuyệt đẹp rồi đi vào trong vạt áo lỏng lẻo.

Tạ Lăng Du cảm thấy nóng ran, vội vàng rời tầm mắt đi, giật vạt áo để xua tan đi cái cảm giác khô nóng này. Hắn không chịu được đành xin chủ nhà bát nước uống, ngồi trên bệ đá chẻ củi ngửa đầu thở dài.

Chủ nhà là một đại nương họ Tôn. Nàng khá là may mắn, đi lấy chồng xa rồi đến lúc bùng dịch nàng lại đưa con trai lớn về ở nhà mẹ đẻ. Không ngờ rằng lúc về trấn trên đã hoàn toàn thay đổi, hiện giờ con trai đang ở gác mái điều chế thuốc làm dọn dẹp còn những người nhà khác đều đang ở trấn tây, không biết đã ra sao rồi.

Bây giờ trời đang nắng như đổ lửa, trông đã sắp tới giữa trưa. Tôn đại nương làm thêm vài món, vẫy tay với bọn họ: "Hôm nay làm phiền hai vị tiểu công tử rồi, đại nương ta chỉ có một mình thôi, ở lại ăn bữa cơm đi."

Tạ Lăng Du vốn định từ chối nhưng nghe xong lời này đành ngượng ngùng đồng ý, ăn xong còn tự giác bảo Thanh Khâu Quyết rửa bát đũa sạch sẽ làm cho Tôn đại nương hận không thể nhận y làm con mình luôn, càng nhìn càng thích.

"Tiểu công tử tốt thật nha, đại nương ta mà có con gái thì tốt rồi..." Thanh Khâu Quyết thấy Tạ Lăng Du cứng đờ người, cong cong môi. Ai ngờ đại nương còn chưa nói xong đã chạy tới vỗ vỗ Thanh Khâu Quyết đang rửa bát, cười khanh khách không ngừng: "Thằng nhóc này nhà công tử đúng là không tồi, rất khiến người ta thích nha."

Tạ Lăng Du không hề khách sáo mà cười ra tiếng, thành khẩn giữ chặt lấy Tôn đại nương: "Đại nương xem xem hàng xóm láng giềng có cô nương nào đến tuổi không. Nhà ta cũng không còn nhỏ tuổi nữa, để công tử ta chọn cho y."

Nói đến cái này đại nương liền hứng lên, hai người cứ thế nói khí thế ngút trời, nói từ trấn đông đến trấn tây, dường như trấn trên có cô nương nào cũng nhắc đến một lượt. Thanh Khâu Quyết lẳng lặng rửa bát, cánh tay lại nổi gân xanh, vừa bất lực vừa có vẻ hơi ỉu xìu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.