Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 184





“Hết giờ tăng ca rồi, tự nhiên sẽ không có lý do ở đấy nữa”
“Cố Tiểu Mạch, có phải cô cho rằng giữa hai chúng ta cần giữ khoảng cách là điều hiển nhiên?”
Mộ Bắc Ngật nhìn về phía trước, bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng, ẩn chứa sự phẫn nộ.

Mặt Cố Tiểu Mạch tối sâm, lúc này anh đang ôm cô, hai người gần sát nhau nhưng cô luôn nhắc nhở mình anh đã có vợ sắp cưới.

Sống mũi Cố Tiểu Mạch cay cay, cô đè nén cảm xúc của mình trả lời, “Tôi đương nhiên phải giữ khoảng cách, chúng ta cũng không có quan hệ gì.”

“Thế sao?”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng hỏi lại, hiếm có khi Mộ Bắc Ngật không còn hỏi Cố Tiểu Mạch rất nhiều, nói xong câu này liền thôi.

Đây được coi là lần đầu tiên Mộ Bắc Ngật không “bám dính” lấy Cố Tiểu Mạch.

Nghe xong Cố Tiểu Mạch có chút sợ hãi, hai người ra khỏi thang máy, xe của Mộ Bắc Ngật đang đỗ trước cửa bệnh viện, Mộ Bắc Ngật bước đến.

Nhưng lại bị Cố Tiểu Mạch ngăn lại, “Anh Nam lái xe đến đây, anh ấy sẽ đưa tôi về nhà”
Cố Tiểu Mạch mắt sáng long lanh nhìn Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật nheo mắt, cô đúng thật là biết cách hành dạ dày vò anh!
“Anh ta đang đi nộp viện phí, cô chắc chắn chúng ta đứng ở đây đợi sao, Cố Tiểu Mạch, tôi đang bế cô đấy”
“Vậy anh… cho tôi xuống đi” Cái thói quen chọc trời chọc đất lại tiếp tục, giọng nói lảnh lót, có chút ngại ngùng nũng nịu của một cô gái.

Mộ Bắc Ngật ôm cô chặt hơn chứ không hề buông lỏng, tài xế nhìn thấy Mộ Bắc Ngật liền mở cửa xe, Mộ Bắc Ngật không thông qua sự đồng ý của Cố Tiểu Mạch đã bước vào bên trong.

Cố Tiểu Mạch muốn rơi nước mắt, sự phản kháng của cô thật sự…
không có tác dụng gì cả!

Anh nghiêng người ôm cô vào xe, lúc khom người Cố Tiểu Mạch phát hiện ra sắc mặt Mộ Bắc Ngật trắng bệch, không phải màu trắng của da mà là tái mét.

Lúc anh đặt cô xuống, cánh tay có chút run run.

Sao vậy?
Cố Tiểu Mạch năm lấy cổ tay Mộ Bắc Ngật, không dùng quá nhiều lực nhưng lại nhìn thấy rõ cánh tay anh run run, mặc dù Mộ Bắc Ngật hình như không hề quan tâm đến điều này.

Ánh mắt Cố Tiểu Mạch vô cùng nghiêm túc, “Cánh tay anh… sao vậy?”
Mộ Bắc Ngật ngồi vào xe, nghe thấy câu hỏi của cô, anh hững hờ trả lời, “Không sao”
Cố Tiểu Mạch không tin, cô trực tiếp cởi cúc ở tay áo, từ từ kéo áo lên rồi nhìn thấy vết sưng đỏ trên cánh tay anh.

Cánh tay sưng vù, ánh mắt Cố Tiểu Mạch lập tức trở nên lạnh lùng, trước đây Mộ Bắc Ngật đã đỡ giúp cô một gậy, lưng sưng đỏ vài ngày, còn không đứng thẳng được.

Nhìn cánh tay sưng đỏ của anh, Cố Tiểu Mạch trong nháy mắt đã phản ứng lại, đây rõ ràng là bị ông già đó đánh.


Cô lên tiếng hỏi, “Anh lại bị ông nội anh đánh à?”
Mộ Bắc Ngật không lên tiếng, coi như là ngầm thừa nhận, Cố Tiểu Mạch có chút bực bội, “Anh đã lớn như thế này rồi mà ông ấy còn dám đánh anh, Mộ Bắc Ngật, anh còn không đánh lại một ông già à?”
Cố Tiểu Mạch phẫn nộ lên tiếng, nhất thời làm lộ cảm xúc của mình, Mộ Bắc Ngật từ từ nghiêng đầu qua, nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc, sau đó từ từ lên tiếng, “Cố Tiểu Mạch, cô thương xót tôi à?”
Bị anh nhìn thấu cảm xúc của mình, mặt Cố Tiểu Mạch chợt nóng rực, may mà cô đang ở trong xe, ánh sáng tối tăm.

Mộ Bắc Ngật không nhìn thấy mặt cô đang ửng đỏ, Cố Tiểu Mạch lập tức buông tay, giả vờ không quan tâm, “Tôi đương nhiên là không thương xót rồi, cũng đâu phải là tôi bị đánh đâu”
“Hai lần đều là vì cô mới bị thương”
Lần đầu tiên anh đỡ gậy cho cô, lần này là vì nhắc đến chuyện hủy hôn ước.

Tình cảm của Mộ Bắc Ngật ngày càng rõ ràng, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Mạch ngày càng sâu đậm, lúc này không hề che giấu từ từ nói ra suy nghĩ của mình.

Cố Tiểu Mạch mở to mắt, vội vàng lắc đầu, “Này, Mộ Bắc Ngật, anh không được úp tội danh lên đầu tôi, lần này chẳng liên quan gì đến tôi, ăn vạ cũng phải có đẳng cấp chứ!”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.