Sủng Tình Sự Giam Cầm Cả Đời

Chương 28: 28




Nhà Cao Nhã Kỳ rất giàu, một chút ít tiền này cô ấy không xem là quan trọng, chỉ là cô ấy biết Chu Tịnh Sơ sẽ không nhận.

"Không được, sao tớ có thể sử dụng tiền của cậu." Chu Tịnh Sơ lắc đầu nguầy nguậy.

"Chúng ta là bạn bè, cậu không cần phải tính toán với tớ như vậy."
"Vì là bạn bè nên tớ mới không thể lợi dụng cậu."
"Đây không phải là lợi dụng, Tịnh Sơ..."
Cao Nhã Kỳ chưa nói hết câu thì Chu Tịnh Sơ đã cắt lời, "Tớ biết là cậu muốn tốt cho tớ, nhưng mà ở kí túc xá cũng khá là gần với trường, rất thuận tiện cho việc đi lại của tớ.

Nhã Kỳ tớ hứa với cậu, tớ sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm nữa đâu!"
Một khi Chu Tịnh Sơ đã cương quyết thì Cao Nhã Kỳ khó mà khuyên được, cô ấy bất đắc dĩ phải nghe theo, còn không quên dặn dò:
"Cậu phải thật cẩn thận đó!"
"Ừm, tớ nhất định sẽ cẩn thận!"
...!
Tại Quỷ Uyển.

Tống Lãnh Thần nhàn hạ ngồi trên ghế, không biết đang suy nghĩ gì mà lại rất trầm tư.

Ánh đèn chùm từ trên cao chiếu xuống càng bộc lộ rõ nét đẹp trời ban của anh, khí thế vương giả cứ thế mà xuất hiện nhiều hơn.

Lạc Quân Bách vừa cạn xong ly rượu đỏ, hắn tiếp tục rót cho mình thêm một ly nữa.


Thưởng thức rượu ngon, hắn khen ngợi:
"Rượu nhà cậu đúng là có một không hai."
"Cũng vì lý do đó mà cậu thường xuyên đến nơi mình sao?" Khóe môi Tống Lãnh Thần khẽ cong lên tạo thành một nụ cười châm biếm.

"Haha, cũng có thể cho là vậy." Tuy là lão đại của một tổ chức nhưng tính tình của Lạc Quân Bách hào sảng và ấm áp hơn Tống Lãnh Thần nhiều, dễ cười, dễ vui vẻ.

Như nhớ ra vấn đề gì đó Lạc Quân Bách liền đưa ra đề nghị:
"Mình thấy Chu Tịnh Sơ tuyệt vời như vậy, nếu cậu không thích thì để cho mình đi."
Khóe mắt Tống Lãnh Thần ánh lên tia nguy hiểm, anh đưa tay mở lấy cúc áo trên cổ rồi đáp tùy hứng, "Chu Tịnh Sơ không phải của mình, cho cậu gì chứ?"
"Haha, nhìn bộ dạng của cậu kìa, nếu thật sự Chu Tịnh Sơ không phải người đặc biệt của cậu thì tớ đã "chiêu mộ" cô ấy về từ lâu rồi." Bởi Lạc Quân Bách cũng có hứng thú với cô.

Đóng rắc rối mà Lạc Quân Dữ gây ra thì cô chính là người giải quyết, hắn không thích làm sao cho được.

Tống Lãnh Thần tặng cho Lạc Quân Bách một cái nhìn lạnh lùng, "Cậu nên dạy bảo lại tốt em trai của mình đi, nóng tính quá chẳng phải chuyện tốt đâu."
"Tất nhiên đã dạy rồi ấy chứ, Quân Dữ cũng rút kinh nghiệm." Lạc Quân Bách cười hề hề.

Tống Lãnh Thần hừ lạnh một cái, Lạc Quân Bách nhìn đâu cũng chẳng giống lão đại, nói hắn là một tên phong lưu ăn chơi thì đúng hơn.

"Chuyện trả đũa thế nào rồi?" Tuy Lạc Quân Bách không hề nhắc với Tống Lãnh Thần một lời nào nhưng với tính khí của hắn khi bị chơi một vố như vậy không thể nào mà để yên.

Chắc chắn sẽ làm gì đó với Tống Lãnh Vũ.

"Hôm nay đến đây cũng để thông báo tin này.

Người của Tống Lãnh Vũ bị mình giết một mớ, lô hàng mà hắn định chuyển đi cũng bị mình sai người mai phục dưới bến tàu và đốt hết.

Tuy không nhiều nhưng cũng mang lại tổn thất cho Tống Lãnh Vũ, khiến mình vui sướng không thôi." Lạc Quân Bách nhếch môi cười, ẩn hiện sau nụ cười bí ẩn đó mà một sự nguy hiểm không nói nên lời.

"Tác phong cũng nhanh gọn đấy chứ." Điều mà Lạc Quân Bách nói khiến Tống Lãnh Thần cũng cảm thấy sảng khoái, tuy hành động này không giống chính nhân quân tử nhưng Tống Lãnh Vũ là người chơi xấu trước, đừng hỏi sao gặp chuyện không may.

Lạc Quân Bách cười đắc ý, "Tất nhiên rồi!"
Có lẽ cũng sẽ không bao lâu nữa thì trận đối đầu công khai cũng diễn ra, tới lúc đó e là mưa máu sẽ đổ xuống thật.

...!
"Cái gì chứ, Tố thị xảy ra vấn đề?"
Chu Tịnh Sơ vừa mới tan học, đang trên đường đi bộ về nhà thì điện thoại bỗng reo lên, cô thấy người gọi đến là Tố Trầm thì liền bắt máy.


Nào ngờ lại nghe Tố Trầm nói Tố thị gặp chuyện không may, Chu Tịnh Sơ hết sứ hoảng hốt.

"Vâng, vừa xảy ra sáng nay." Tố Trầm ủ rũ đáp.

"Chị sẽ đến ngay, tới nơi rồi nói." Chu Tịnh Sơ cúp máy, cô nhanh chóng gọi taxi và đến ngay Tố gia.

Tuy việc kinh doanh của Tố gia không quá nổi trội nhưng nó cũng diễn qua hết sức nhịp nhàng và đều đặn, từng dự án lớn nhỏ được triển khai không tí sai sót, lần này sao lại có vấn đề được cơ chứ?
Nếu Chu Tịnh Sơ đoán không sai thì thật sự đã có người động tay vào.

Vậy thì kẻ đứng phía sau là ai, vì lý do gì mà muốn dồn Tố thị vào chỗ chết?
Vội vã đến Tố gia, giờ đây mọi người trong nhà cũng hết sức lo lắng cho tình hình của công ty.

"Dì, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?" Chu Tịnh Sơ sốt sắng hỏi, lòng cũng dâng lên cảm giác bất an.

Đuôi mày thanh tú không biết đã cau chặt từ bao giờ.

Cao Ý nén một tiếng thở dài, bà kể lại tình hình:
"Không hiểu lý do gì mà một số nhà đầu tư lại rút vốn, Tố thị hiện tại đang thiếu hụt về tài chính nghiêm trọng, nếu không xử lý kịp thời e là công ty phải phá sản mất."
Tố thị là tâm huyết của Tố Phong, nếu Tố thị không còn thì Tố Phong cũng như người nhà Tố gia sẽ đau lòng lắm.

"Phải có nguyên nhân gì đó, dì, Tố Trầm, mấy ngày nay mọi người có đắc tội với ai không?" Chu Tịnh Sơ đặt ra câu hỏi.

"Không, dì và dượng đâu có đắc tội gì với ai."
Cao Ý lắc đầu, Tố Trầm cũng vội nói:
"Đúng vậy, em cũng không làm gì khiến người khác chán ghét..."
Giọng Tố Trầm bỗng nhỏ dần, dường như là đang suy nghĩ điều gì đó.


Chu Tịnh Sơ thấy vậy vội giục, "Tố Trầm, em đã nhớ ra chuyện gì rồi?"
"Chị Tịnh Sơ, hình như em biết ai là kẻ phía sau hại Tố gia rồi." Nếu không phải Chu Cầm Hi thì chẳng còn ai, Tố Trầm chắc chắn là như vậy: "Sau khi em biết chị bị Chu Cầm Hi hãm hại thì liền tìm đến cô ta chất vấn, có lẽ do cô ta thẹn quá hóa giận nên mới gây sự với nhà chúng ta."
"Chất vấn? Tại sao em lại tìm Chu Cầm Hi để nói lý chứ, em làm như vậy thì cô ta sẽ thừa nhận sao?"
Lúc đầu Tố Trầm nghĩ cô ấy nói ra sự thật này sẽ bị Cao Ý trách mắng nhưng nào ngờ người không hài lòng về hành động của cô chính là Chu Tịnh Sơ, Tố Trầm cúi mặt không nói nên lời, "Em..."
"Tố Trầm, chị biết em làm thế là muốn tốt cho chị, nhưng chị lại không mong muốn em sẽ ra mặt cho chị.

Nếu thật sự Chu Cầm Hi hại chị mà em lại tìm đến cô ta, lỡ như Chu Cầm Hi lại hại em giống như chị thì thế nào?" Chu Tịnh Sơ hết mực lo cho an nguy của Tố Trầm, đối với cô thì Tố Trầm chính là một cô em gái trong nhà, nếu sự cố xảy ra với Tố Trầm thì cô sẽ đau lòng đến nhường nào.

Chu Tịnh Sơ đưa tay đặt lên trán, biểu cảm ngán ngẩm cũng xuất hiện trên mặt.

Nhìn sang Tố Trầm, cô ấy đang rất áy náy vì việc làm của mình, "Em sai rồi..."
Cao Ý đứng bên cạnh cũng không biết phải nói gì mới phải, đứa con gái này của bà cũng thật là tùy hứng, muốn làm gì thì làm nấy, chẳng màn hậu quả.

"Dì, hiện tại dượng đã xoay xở đến đâu rồi?" Chu Tịnh Sơ quay sang Cao Ý gấp gáp hỏi.

"Dượng con đã vay mượn nhiều nơi, nhưng suy cho cùng cũng chẳng đủ.

Tài chính đang thiếu hụt rất nhiều.

Lần này có lẽ công ty phá sản mà Tố gia chắc cũng thiếu nợ ngập đầu." Cao Ý nhăn mặt nhó mày, lòng bà càng ngày càng muộn phiền, trên khuôn mặt đã xuất hiện thêm vài vết nhăn, nhìn bà như là già hơn mấy tuổi..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.