Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 124: Chương 121





Dù nói là như thế , ở trong đầu Ngọc Nương vẫn nhịn không được hồi tưởng chuyện vừa mới phát sinh.
Vương phi xứng đáng là nữ vương qua chu đáo là thủ đoạn, bên ngoài tìm một bà đỡ tốt nhất đưa tới, mặt mũi công phu đều làm tốt.

Rõ ràng biết nàng không dùng, vẫn đem người đến nhét, thậm chí hôm nay hai lần xông tới, đều là cố ý làm cho nàng xem nàng ấy tốt .
Cố ý lộ sơ hở, làm cho nàng sinh nghi, làm cho nàng đối với Lý bà đỡ e sợ, tránh không kịp, mà lựa chọn người mình yên tâm là Tào bà đỡ.

Dưới tình huống này, nàng nhất định sẽ thập phần tin cậy Tào bà đỡ, thậm chí sẽ đem Lý bà đỡ đuổi đi.
Đợi thời điểm Tào bà đỡ xảy ra vấn đề, vương phi có thể đẩy trách nhiệm không còn một mảnh, còn có thể làm một người biết tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Mà nàng chính là - - người tâm tư dơ bẩn, đem người khác cũng nghĩ dơ bẩn, tìm đường chết cho mình.
Còn mục đích của vương phi, tất nhiên là hài tử, nàng chưa từng quên vương phi luôn bị nói là gà không thể đẻ.
Chết mẹ còn con, phụ nhân sinh vốn dễ xảy ra sự cố, nếu nàng đúng như Lý bà đỡ nói , hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thật là mưu kế tốt!
Ngọc Nương cảm thấy không rét mà run, đồng thời có chút ủy khuất.
Nếu nàng không giữ lại Lý bà đỡ, mà chọn Tào bà đỡ, có phải hay không đợi nàng sẽ là khó sinh mà chết?
Ngọc Nương là người mà tâm tư nghỉ gì cũng ở trên mặt.
Tấn Vương sợ nàng hiểu lầm, vội hỏi: " Coi như ngươi thật ngốc, cũng sẽ có người an bài hết thảy ." Hắn nhìn thoáng qua Ngọc Thiền bên cạnh, Ngọc Nương lập tức minh bạch Ngọc Thiền biết chuyện.
" Các ngươi đều biết rõ, chỉ mình ta chẳng biết gì?" Nàng không cam lòng.
Tấn Vương liếc nàng một cái: "Trên mặt ngươi chuyện gì cũng ở trên đó, nói cho ngươi biết , chẳng phải người khác sẽ biết ."
Người khác tự nhiên chỉ là vương phi rồi.

Ngọc Nương vẫn không nghĩ thông suốt tại sao phải gạt vương phi, nếu đã biết nàng muốn hạ độc thủ thì ngăn lại không phải tốt hơn sao cần gì làm phức tạp vậy.
"Ngươi ăn vài thứ đi, chờ ngươi ngủ một giấc rồi nói sau." Thấy Hồng Điệp bưng thức ăn vào, Tấn Vương nói như thế.
"Ta còn chưa xem hài tử đấy."
Tấn Vương tránh một bên, có chút ghét bỏ: "Lớn lên thật xấu."
Ngọc Nương đôi mắt chẳm chằm không di chuyển , bé nhỏ nhỏ, con mắt nhắm nghiền, đầu tóc rất đậm, cùng Tiểu Bảo lúc mới sinh lớn lên y đúc.
" giống Tiểu Bảo, Tiểu Bảo lúc mới sinh chính là như vậy ." Lại thấy Tấn Vương ghét bỏ, nàng giải thích: "Tiểu nãi oa mới sinh đều thế này , mấy ngày nữa liền đáng yêu, càng lớn lên càng đáng yêu."
Tấn Vương không tỏ rõ ý kiến, cho dù không đẹp mắt cũng không thể nhét trở về, chỉ có thể thế này .
Làm cha không để bụng, nhưng tiểu ca ca rất để tâm, Tiểu Bảo sau khi đi vào, vẫn đứng trước du xe.
Vóc dáng nó thấp, may du xe cũng không cao, nó mới có thể vịn lan can xem em trai.
Nghe thấy nương nói em cùng nó giống nhau, nó đặc biệt cao hứng, đứa trẻ này chính là nhị bảo.

Đời này nhị bảo cùng nương đều thật tốt , thật tốt!
Ngọc Nương ăn một chén canh , liền nằm ngủ .
Mặc dù sinh rất thuận lợi cũng rất nhanh, nhưng nàng vẫn rất mệt mỏi, mới vừa ăn đều là gắng gượng.

Chờ người trên giường hô hấp đều đặn , Tấn Vương mới đến trước du xe.
Hóc dáng người cha quá cao, du xe thấp , chỉ có thể ngồi xổm xuống.
Dù ngồi xổm xuống Tấn Vương so với Tiểu Bảo vẫn cao hơn rất nhiều, nhìn nhi tử nghiêm túc xem má đệ đệ , nhìn lại con khỉ nhỏ trong du xe.

Một cỗ hơi nước bất ngờ ập tới, hắn hắng giọng, nói: " Thật sự là tên tiểu tử ngươi nói chuẩn , là đệ đệ, không là tiểu muội muội."
Tiểu Bảo không nghĩ để ý hắn, nó chỉ cần vừa nghĩ tới lời Từ trắc phi nói , nó liền có ý nghĩ giận chó đánh mèo.
Nghĩ tới đây, con ngươi chuyển hạ, tựa hồ rất hưng phấn đối với Tấn Vương chỉ vào du xe : "Đệ đệ, nhị bảo."
Tấn Vương gật đầu, cho rằng Tiểu Bảo ở nói với bản thân: "Đúng, đệ đệ."
Tiểu Bảo làm bộ nghi hoặc không hiểu, lại nói: "Người kia nói không có đệ đệ, sinh không được."
"Ai nói không có đệ đệ? Ai nói sinh không được?"
"Một thi hai mệnh, một thi hai mệnh!" Tiểu Bảo hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Mắt Tấn Vương hẹp dài, toàn thân bỗng lạnh như băng vô cùng, hắn liền muốn ép hỏi Tiểu Bảo, tưởng tượng đại nhi tử mới một tuổi rưỡi.

Tuy nói so với đứa bé cùng lứa rất thông minh , đến cùng vẫn quá bé.
"Đi đem người vừa mới đi theo tiểu công tử gọi tới!" Tựa hồ sợ đánh thức Ngọc Nương, hắn đè thấp giọng nói.
Thanh âm trầm thấp phối hợp sắc mặt lạnh lẽo vô tình, Ngọc Thiền không hiểu sao rùng mình một cái, có ảo giác có người hỏng bét rồi.
Cũng nên nói người kia xúi quẩy! Thế nhưng dám nói với tiểu công tử những lời này! Giết nàng một trăm lần đều không quá đáng!
Xuân Nhi rất nhanh liền bị kêu vào, sắc mặt nàng hoảng sợ, hiển nhiên là Ngọc Thiền đã đem sự tình nói rồi .
"Nô tỳ không biết là ai nói với tiểu công tử, nô tỳ cũng không dám nói những lời này.

Vừa mới rồi Từ Trắc Phi ôm tiểu công tử, là tiểu công tử chính mình tiến lên đi.

Nô tỳ vốn không muốn đem tiểu công tử qua, nhưng tiểu công tử cùng trắc phi chơi rất vui vẻ..."
"Tiểu Bảo, ngươi cùng phụ vương nói, ai nói với ngươi không có đệ đệ ?" Tấn Vương sắc mặt âm u, cúi đầu hỏi Tiểu Bảo.
"Chính là ôm , nàng ôm Tiểu Bảo, nàng lớn lên xấu!"
"Vừa mới rồi tiểu công tử đánh Từ Trắc Phi hai bàn tay, nói nàng lớn lên xấu." Xuân nhi gấp rút ở bên cạnh nói.
Tấn Vương hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lại lần nữa lạnh lẽo vô cùng.

Xuân Nhi nhỏ giọng khóc được Ngọc Thiền đưa ra ngoài, Ngọc Thiền nhỏ giọng nói với nàng: "Về sau ngàn vạn đừng làm cho ai tiếp xúc tiểu công tử, có vài người có ý xấu độc, ai biết được sẽ làm ra chuyện gì."
"Ngọc tỷ xinh đẹp, nô tỳ nhớ kỹ , về sau cũng không phạm phải.
*
Tấn Vương phi trở lại chính viện, vừa mới vào nhà Chu mụ mụ tiến lên đón chào.
"Vương phi, người bên cạnh..."
Tấn Vương phi cho bà một liếc mắt, Chu mụ mụ liền ngừng lời muốn nói.
Vương phi ngồi xuống chậm rãi uống trà, lại để cho người xoa bóp bả vai cùng bắp chân.
Trong lúc Tử Hạm bưng điểm tâm lại , vương phi ăn hai khối điểm tâm, lại uống nửa chung trà, mới lên giường.
Trong góc phòng đặt băng, cửa sổ cũng mở rộng ra , cho gió thổi vào, thập phần mát mẻ.
Chu mụ mụ tiếp nhận từ tay tiểu nha đầu cái chùy mỹ nhân, giúp vương phi đấm bắp chân.

Vương phi nhắm mắt, nhưng cũng không có ngủ , khóe miệng nhép một chút.
Đẩy lui những người khác, lại để Tử Mộng ở ngoài cửa xem , Chu mụ mụ mới nhỏ giọng hỏi: "Vương phi, chuyện này thành công chứ ?"
"Bản phi khi rời đi, đều bình an."
Chu mụ mụ vội vàng gật đầu, lại hỏi: "Kia..."
"Bà vú, đừng có gấp, nóng lòng ăn không được đậu hũ nóng.

Kỳ thật chuyện này không khó làm, khó là được chuyện lại không ai nghi ngờ đến chúng ta."
"Nương nương nói có lý, vậy chúng ta chờ ?"
"Chờ ."
Chờ bên cạnh truyền tin dữ, nàng nhất định sẽ giả bộ tức giật mình , kinh ngạc, nàng sẽ ra mặt chủ trì đại cục, làm chuyện một vương phi nên làm thật tốt.
Điện hạ sủng Tô thị, tất nhiên tinh thần chán nản.

Hắn liền đau lòng hai đứa bé kia, dù sao cũng là nam nhân, bên ngoài phủ còn bao việc chờ hắn.

Tô thị có phúc khí , sinh hai đứa con trai, lớn thông minh lanh lợi, nhỏ chưa hiểu chuyện, ai cho sữa thì đó là nương, nàng kỳ thật muốn nuôi đứa nhỏ, đứa lớn thì....( Bạn trẻ nghĩ như đúng rồi vậy cà...!Thương gớm ảo mộng)
Nghĩ tới Từ Trắc Phi vừa mới bị đánh , Tấn Vương phi nghĩ, có lẽ dưỡng đứa lớn, sẽ làm cho nàng có chuyện ngoài dự đoán, thật ngạc nhiên.
Tấn Vương phi cảm giác mình khá phấn khích, nàng từ trên giường ngồi dậy, dự định đi nghỉ ngơi một chút , đợi nàng tỉnh lại, bên kia nhất định là tiếng khóc rung trời.
Tấn Vương phi cảm giác mình ngủ trong chốc lát, khi tỉnh lại phát hiện trong phòng đã thắp đèn .
Nàng gọi Thanh Mặc cùng Tử Hạm đến.
"Khi nào ?"
"Nương nương, đã giờ Tuất ."
Vương phi sững sờ một cái, "Muộn thế ư ? Bản phi ngủ cả buổi chiều.

Bên kia thế nào ? Có động tĩnh truyền ra không?"
Tử Hạm lắc đầu.
Nàng lại xem Thanh Mặc : "Nô tỳ sai người nhìn chằm chằm, bên đó không có truyền ra động tĩnh gì, cũng không có thỉnh đại phu.

Lưu Lương Y có đến một chuyến, nhưng rất nhanh liền đi ra ."
"Có lẽ là chưa tới thời điểm ." Nàng lẩm bẩm nói.
Bởi vì chuyện này , vương phi bữa tối ăn không nhiều .

Trời có chút nóng bức, rõ ràng trong phòng đặt băng, Tấn Vương phi còn cảm thấy hít thở không thông.

Nàng mang người đến đình viện.

Trăng sáng treo cao, gió đêm nhẹ thổi xen lẫn hương hoa , nếu là trước kia, trong nội tâm nàng sẽ cảm thấy vô hạn yên tĩnh, hôm nay lại không hiểu sao lại lo âu .
Nàng vô thức đi qua đi lại một vòng tròn, lại đi một vòng tròn.

Bên cạnh đám người Thanh Mặc đều không dám lên tiếng quấy rầy, đều biết vương phi có chuyện trong lòng.
Lúc này Tử Hạm vội vã đi tới: "Nương nương, nha đầu kia đến ."
Tấn Vương phi không kịp nghĩ nhiều, liền nói: "Để cho nàng đi vào." Nói xong, nàng liền xoay người mang người trở về phòng đi .
Không lâu sau, Tử Hạm dẫn nha đầu kia tới.

Nếu là Ngọc Nương người cạnh Ngọc Nương liền biết nha đầu này là nhị đẳng nha đầu Thanh Bích, thường chạy việc .
"Sự tình đã hoàn thành ?"
Thanh Bích nhỏ giọng nói: "Nô tỳ không dám cùng tào bà đỡ nói chuyện, bất quá nô tỳ đã hoàn thành.

Nô tỳ tận mắt thấy Hồng Phỉ tỷ tỷ đem dược bưng đi, mà bên trong cũng chưa đưa chén ra, hẳn là đã uống ."
Nghe nói như thế, Tấn Vương phi vẻ mặt giống như buồn vui đan xen, lại có vặn vẹo phấn khích.
"Ngươi đi về trước đi, cẩn thận ẩn núp, qua ít ngày nữa bản phi liền sai người đưa ngươi rời kinh thành."
"Đã đáp ứng cấp nô tỳ rằng chuyện kia làm tốt, sau đó sẽ cho nô tỳ một khoản bạc, còn trả nô tỳ khế ước bán thân ."
Vương phi nhìn một cái, Thanh Mặc liền vào trong phòng nâng một hộp đi ra, đưa cho Thanh Bích.
Thanh Bích mở ra nhìn một chút, bên trong là ngân phiếu, là đủ số lượng.

Còn có khế ước bán thân, nàng xác nhận thân khế là của mình, mới đem cái hộp đóng kín.
Bỗng dưng, một âm thanh đột nhiên vang lên: "Ngươi thật đúng là hảo vương phi."
Tấn Vương phi cứng đơ ngay tại chỗ, một hồi lâu mới chậm rãi nghiêng mặt nhìn qua, sau cổ phát ra một trận kẽo kẹt kẽo kẹt dễ vỡ .
Thế nhưng Tấn Vương hai tay thả lỏng phía sau đứng mành ngọc lưu ly , mà bên cạnh còn có Lý Đức Toàn.
Tác giả có lời muốn nói: chương trước nói nam chủ cặn bã thân, nhìn này chương một thì có thể minh bạch .
Kỳ thật chương trước bên trong viết rất rõ ràng, tỷ như rõ ràng gặp hồng , lý bà đỡ lại nói không gặp hồng, còn đem nữ chủ tình huống nói như vậy nghiêm trọng, còn tỷ như Ngọc Nương có được rất nhanh, cũng không có xảy ra vấn đề gì.

Này đều thuyết minh lý bà đỡ là cố ý lừa gạt tào bà đỡ, nữ chủ nhìn thấy nam chủ hỏi câu nói đầu tiên, cũng là lý bà đỡ là không phải là người của hắn.
Liền tính nữ chủ ngu xuẩn nhìn thấu không được vẫn kiên trì muốn dùng tào, nam chủ nếu đã bày ra cái này cục, khẳng định còn có hậu thủ a, hắn không thể nào cầm lấy Ngọc Nương cùng hài tử đi đánh cuộc ngoạn.
Này kỳ thật chính là diễn một hồi diễn, diễn cấp vương phi xem


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.