“Em đừng buồn, có Xuân Nghi tỷ ở đây, đừng lo, ăn bánh đi.”
An ủi xong cô bắt đầu phân phát bánh cho từng người. Có điều, gì thế này tại sao cảm giác quen thuộc này lại ở đây. Cô có thể ngửi được mùi hương quen thuộc của Dạ Huân Thiên trong những người này, còn cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn mình không rời.
Ba Ba Mạc Tỏa lắc đầu. ‘Không đâu, do mày quá nhớ hắn mà thôi.’
Đã qua một khoảng thời gian rồi mà cô vẫn vậy, vẫn nhớ hắn vô cùng, nhiều đêm khi chạy nay đây mai đó cùng người dân, lúc thì ở trong rừng, khi thì ven suối, khi lại là hang núi. Thỉnh thoảng cô lại không kìm được nước mắt mà âm thầm khóc, cô nhớ hắn, cô nhớ Dạ Huân Thiên vô cùng, chỉ mong thời gian có thể khiến cô dần quên được hắn, nhưng đã lâu vậy rồi rốt cuộc cô có quên được hắn không?
Ba Ba Mạc Tỏa đang phát bánh cho từng người từng người một, bên này Điềm Điềm đứng trên lặng hồi lâu, lát sau mới hét lớn:
“Mạc Tỏa nương nương...”
Ba Ba Mạc Tỏa lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói, bên dưới gốc cây còn rất nhiều người đang ngồi la liệt, nhưng khoan đã phía xa xa kia.
“Dạ Huân Thiên…” Cô trừng mắt nhìn hắn, tim không ngừng đập liên hồi, hắn tại sao lại ở đây? Hắn đến để tìm cô sao, chết tiệt đã trốn đến đây rồi mà vẫn tìm ra được.
Ba Ba Mạc Tỏa bối rối, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy hắn cảm xúc trong cô như dâng trào, cô không kìm được lòng mình, nước mắt không biết từ lúc nào lăn xuống, người trước mắt chính là người cô nhớ nhung bấy lâu nay, muốn bản thân nhanh quên đi hắn nhưng giờ hắn lại xuất hiện ở đây sao? Không được rồi cô phải rời đi thôi.
Ba Ba Mạc Tỏa lập tức quay người lại rời đi, bước đi càng lúc càng nhanh.
“Tính chạy ư? Nằm mơ cũng đừng nghĩ.”
Dạ Huân Thiên lập tức đuổi theo. Ba Ba Mạc Tỏa cô được lắm, khi nhìn thấy hắn mà dám quay đầu tính rời bỏ hắn lần nữa, chẳng lẽ cô thực sự vô tâm vô phế, nhẫn tâm nhìn hắn đau khổ cả đời sao?
Dạ Huân Thiên lập tức đuổi theo bắt kịp cô, nắm lấy tay cô kéo lại.
“Ba Ba Mạc Tỏa, có chết nàng cũng đừng hòng thoát khỏi trẫm.”
Ba Ba Mạc Tỏa không quay mặt lại nói:
“Vị thương nhân này nhận nhầm người rồi, tôi là Xuân Nghi, ngươi hỏi người ở đây là rõ, xin hãy bỏ tay ta ra.”
Dạ Huân Thiên tức giận kéo mạnh cô vào lòng, nắm cằm cô lên nói:
“Ba Ba Mạc Tỏa, ta Dạ Huân Thiên nói cho nàng biết, dù nàng có hóa thành tro ta cũng nhận ra, vì thế nàng đừng hòng thoát.”
Nói xong hắn nâng cằm cô lên đặt xuống một nụ hôn cuồng nhiệt trước sự chứng kiến của mọi người. Ai nấy cũng bất ngờ trước hành động của hắn, bao gồm cả cô.
Bên này Hạ Thôi Mị nhìn thấy hai người đó hôn nhau, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng sau đó bị bàn tay ai đó che mắt lại không cho nhìn.
Ba Ba Mạc Tỏa bất ngờ mở lớn mắt, sau đó nhận thức được mọi việc cố gắng giãy giụa đẩy Dạ Huân Thiên ra, ai ngờ hắn càng kéo cô lại chặt hơn, một tay giữ lấy eo cô, một tay đế trụ cổ cô, khiến cô cùng hắn triền miên trầm luân trong nụ hôn này, nụ hôn chứa đựng nỗi nhớ bao lâu nay của hắn.
Ba Ba Mạc Tỏa không chịu được nữa liền cắn một phát vào môi hắn, máu tanh mang độ mặn lan tỏa trong khoang miệng, Dạ Huân Thiên vẫn kiên quyết không rời môi cô tiếp tục hôn xuống.
Ba Ba Mạc Tỏa cắn thêm một phát nữa, lần này hắn mới chịu buông ra, cười khoái chí, lấy tay lau vệt máu bên khóe miệng nói:
“Mạc Tỏa, nàng ác thật đấy.”
“Dạ Huân Thiên, ngươi bị điên rồi à, giữa bao nhiêu người mà dám…”
Cô nhìn người dân đang ở xung quanh, bọn họ cũng chỉ biết mở to mắt ngạc nhiên khi nhìn cảnh này, đồng thời trong đầu hiện lên hàng loạt những câu hỏi:
‘Xuân Nghi và Thường Kỵ không phải là yêu nhau hay sao?’
‘Sao đột nhiên có một người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện, đột nhiên đè con gái người ta ra hôn thế kia.’
Dạ Huân Thiên trong lòng vui mừng.
“Sao, vừa nãy bảo không quen trẫm mà. Sao biết trẫm là Dạ Huân Thiên?”
Thật tình trên đời này cũng chỉ có cô dám gọi cả họ cả tên hắn, còn nói mình không phải Ba Ba Mạc Tỏa sao?
“Ngươi...”
Ba Ba Mạc Tỏa cứng học không biết nói gì, cô thực sự cũng đang rất rối rắm.
Bỗng đột nhiên có một người đàn ông từ đằng sau không biết từ đâu đi đến kéo người Dạ Huân Thiên ra, sau đó tung một cú đấm vào mặt hắn.
“Sao ngươi dám làm thế với muội ấy.” Thường Kỵ cay cú nắm chặt thành quyền vừa nói vừa định đi đến đấm tiếp.
Dạ Huân Thiên bất ngờ lĩnh trọn cú đấm của tên đàn ông không biết từ đâu chui ra, mặt hắn bắt đầu đen lại.
Chỉ thấy cô đột nhiên chạy về phía tên đó:
“Thường Kỵ…”
Dạ Huân Thiên khó hiểu cùng bất ngờ, mắt vẫn nhìn Ba Ba Mạc Tỏa không rời.