Ramsses buồn phiền cầm tờ giấy thảo trong tay để sang một bên, nhìn chằm chằm bức tượng vàng đến ngơ ngẩn.
Vốn dĩ muốn dành tặng riêng cho nàng nên mới triệu tập toàn bộ thợ thủ công nổi tiếng nhất Thebes, dùng loại vàng tốt nhất, đá quý tốt nhất tạc nên khiến nó trở thành bức tượng độc nhất vô nhị.
“Làn da trắng nõn nà của nàng hẳn là sẽ vô cùng xinh đẹp!” Hắn vừa nghĩ, khóe môi bỗng nhếch thành một nụ cười, nhưng chỉ vài giây sau đó nụ cười vụt biến mất. Tại sao lại lâu như vậy? Hay nàng muốn cự tuyệt hắn? Tại sao lại muốn làm hắn tức giận như vậy? Thời gian năm năm có thể làm cho hắn tức giận, làm hắn mất đi khống chế, làm hắn phát điên không chút do dự chỉ sợ cũng chỉ có mình nàng. Nhốt nàng vào lãnh cung cũng không phải là biện pháp tốt nhất. Hắn đã bắt đầu nhớ nàng, có lẽ ngày mai hắn sẽ tìm cớ thả nàng ra!
Nhưng sau đó thì thế nào? Đối mặt với nàng, nhìn kẻ trong lòng đầy mâu thuẫn kia lạnh lùng nói với mình rằng: “Ta chẳng thích ngươi dù chỉ một chút…”
“Đáng chết!” Hắn tức giận nguyền rủa, cầm sợ dây chuyền tinh xảo ném thẳng vào người Lễ Tháp Hách vừa bước tới cửa.
Lễ Tháp Hách vừa đi tới cửa phòng thì trước mặt bỗng xuất hiện một vật thể có ánh sáng rực rỡ, hắn giật mình khi phát hiện nó sắp bay vào người mình. Thân thủ nhanh nhẹn đưa tay bắt lấy nó, khi hắn cúi đầu nhìn thì phát hiện đó là sợ dây chuyền tinh xảo. Không cần hỏi hắn cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra. Hắn bèn cẩn thận nắm lấy sợi dây rồi hướng về phía Ramsses cúi đầu hành lễ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ramsses liếc nhìn hắn, trong lòng tức giận thêm vài phần khi nghĩ tới chuyện bị hắn phát hiện. Hắn một lần nữa cầm lấy công văn , giả vờ như không có chuyện gì rồi nhìn Lễ Tháp Hách lạnh lùng nói: “Ta đặc cách cho ngươi có thể tùy tiện vào gặp ta mà không cần qua thông báo, nhưng bây giờ trời đã tối, đáng lý theo lễ nghi thì đầu tiên ngươi phải xin cầu kiến trước.”
Lễ Tháp Hách cười ôn hòa thầm nghĩ, trước đây hắn cũng thường xuyên đến gặp Pharaoh vào giờ này để thảo luận quốc sự và quân tình. Lại nghĩ bản thân mình đã theo Ramsses từ khi còn là Vương tử, tới nay cũng đã gần mười năm nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị yêu cầu như vậy, xem ra sự xuất hiện của hắn đã khiến cho Ramsses tức giận vì xấu hổ. Nghĩ tới đây, Lễ Tháp Hách hoàn toàn không có ý chống đối, hơn nữa cỏn pha thêm vài phần dò la ý tứ và cảm xúc của Ramssess, hắn khom người nói: ”Bệ hạ, là Lễ Tháp Hách không đúng! Nhưng hôm nay nhận được tin tức quan trọng từ tướng chỉ huy quân đội ở Giza cấp báo.”
“Nói?” Ramsses nhíu mày, đặt sớ văn thư trong tay lên bàn nhìn Lễ Tháp Hách với gương mặt lạnh lùng thường thấy. Tuy rằng miệng không nói gì, nhưng ánh mắt kia thì đang thúc giục Lễ Tháp Hách mở lời nhanh.
Lễ Tháp Hách dường như hiểu được điều đó, liền chậm rãi đứng lên thốt: “ Mạnh Đồ Tư tướng quân báo về, nói rằng Giza đã thất thủ. Đa Đặc Lý thuận lợi tiếp quản mọi việc. Tướng quân muốn nghỉ ngơi để binh sĩ phục hồi nên mang đại quân đóng ở Memphis ngay trong hôm đó rồi mới trở về Thebes sau… Điện hạ Hi vẫn còn cố chống cự?” Lễ Tháp Hách do dự một chút sau đó nói tiếp:”Hình như hắn ta đang kiên trì chờ người Li Bi đến trợ giúp. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là vô ích. Vẫn là tự giam mình trước khi thành trì bị công phá.”
Nghe đến đó, gương mặt Ramsses bỗng trầm lại, trong ánh mắt chợt xuất hiện một vẻ khôn ngoan. Sau tầm một giây, hắn gật gật đầu, lạnh lùng hỏi: “Hắn là chính thất thứ hai, vậy công chúa Li-bi thì sao?”
Lễ Tháp Hách đáp tiếp lời:”Còn chuyện ở Giza, Đang Chờ quyết định của Ngài.”
“Giết hết phi tử và con của Hi, con gái thì gã cho thôn xóm người tàn tật ở ngoài vùng lân cận Giza.”
Lễ Tháp Hách vẫn giữ ngữ điệu mỉm cười như không có chuyện gì nói: “Bẩm, bệ hạ… còn một chuyện.” Lễ Tháp Hách lấy ra một phong thư trong người: “Mạnh Đồ Tư tướng quân nói, đây là mật tín viết cho ngài, vậy nên thần không giám mở ra xem.”
Ramsses vươn tay về hướng Lễ Tháp Hách, hắn liền cung kính bước lên giao tờ giấy cho Ramsses. Pharaoh trẻ tuổi vừa xem sách vừa nói với Lễ Tháp Hách:’’Mật tín của Mạnh Đồ Tư, nếu qua tay ngươi thì tất nhiên ngươi có thể xem. Về sau đừng quá băn khoăn về chuyện này!”
“Vâng, bệ hạ! Hạ thần cảm thấy ngài nên tự mình xem qua trước, rồi quyết định có nên nói cho hạ thần nghe hay không mới thỏa đáng!”
Ramsses gật đầu không nói gì. Thực ra Tháp Hách là người rất chú trọng lễ tiết, đó cũng chính là ưu điểm lẫn khuyết điểm của hắn. Cho dù hắn đã đi theo Ramsses rất nhiều năm, có thể nói đến nay hắn là người có địa vị cao đứng thứ hai trong Ai Cập, chỉ dưới một người mà trên vạn người. Dù vậy, hắn vẫn không hề dám bất kính với Ramsses, đó là ưu điểm. Còn khuyết điểm chính là đôi khi giữ chừng mực lễ nghi quá nên rất phiền phức, khiến cho hắn không đủ quyết đoán khi làm việc… Ramsses mở mật thư xem, đọc nội dung trong nháy mắt, ánh mắt hắn thoáng chớp lên.
Nhưng sắc mặt hắn vẫn thủy chung trước sau như một rất bình tĩnh không biểu lộ bất cứ cảm xúc, khiến cho bất kỳ người nào cũng không thể đoán được nội dung bức thư là gì. Đọc xong, hắn đưa bức thư trong tay lên ngọn nến đang cháy. Ngọn lửa trước mắt hắn từ từ bén lên, vẻ mặt của hắn càng thêm lạnh lùng rồi đứng lên. Hắn nhìn tờ giấy dần biến thành tro tàn, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Mạnh Đồ Tư phát hiện ra văn thư qua lại giữa hoàng tử Hi và LiBi, xác nhận tội phản quốc, hỏi ý ta xem có muốn công bố cho mọi người hay không, ý ngươi thế nào?”
Lễ Tháp Hách hạ thấp người”Việc đã đến nước này, công bố hay không cũng chẳng còn quan trọng.”
“Được rồi!”Ramsses nhẹ nhàng rải đám tro tàn khiến chúng tan rã vào trong không khí: “Ta sẽ không công bố… Giờ ta muốn nghỉ ngơi, nếu không còn gì để nói ngươi có thể lui xuống.”
“Vâng, thưa bệ hạ!” Lễ Tháp Hách đáp, rồi lấy ra thứ trang sức do Ramsses ném khỏi cửa khi hắn mới bước vào. “Đúng rồi bệ hạ, sợi dây chuyền…”
“…. Đặt lại ở đây là được rồi.” Ramsses họ nhẹ, nhìn hắn đầy ý tứ.
Lễ Tháp Hách lại cười, tiến lên đặt sợi dây chuyền lại trên bàn, lùi về phía sau vài bước rồi hành lễ, cuối cùng cung kính đi ra khỏi cửa.
Chắc chắn rằng hắn đã đi khỏi, trên gương mặt của Ramsses mới từ từ xuất hiện vẻ lo lắng.
Nội dung trong tờ mật báo vừa rồi một lần nữa lại như hiện lên trước mắt Ramsses: “Bệ hạ, ngoài việc hoàng tử Hi cấu kết với LiBi như đã nói, thuộc hạ còn phát hiện thêm một bản mật thư bị niêm phong của Hittite...... Thuộc hạ chỉ sợ trong đợt phản loạn lần này, Hittite chính là độc thủ lớn nhất đằng sau bức màn. Ngài nhất định phải cẩn thận một chút, để tránh bên ngài xuất hiện nội gian Hittite gây bất lợi cho ngài! Ngay hôm đó thuộc hạ liền khởi hành phản hồi Thebes, dốc hết sức bảo vệ an toàn cho ngài.”
STORY CONTINUES BELOW Hắn gõ nhẹ mấy đầu ngón tay thon dài lên mặt bàn.
Hoàng huynh Hi thật đúng là không ra gì, cho dù bị lợi dụng thì cũng không nên để hai quốc gia lợi dụng cùng lúc như vậy, hơn nữa lại còn theo cách vô cùng ngu xuẩn... Dù sao mình vừa đăng cơ không bao lâu, Li-bi cùng Hittite cũng muốn thử tân Pharaoh này một chút xem có bao nhiêu khả năng. Người Li-bi chỉ huy động một lượng binh lực tượng trưng, nhiều nhất cũng chỉ cùng Hittite phối hợp gây ra tràng bạo động kia ở Memphis. Giặc thực sự cần phải đánh, người thực sự gây ra tổn thất của cải quốc gia, vật lực, mạng người cuối cùng vẫn là hoàng huynh Hi...... Nếu lần này…
Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn bỗng nhếch lên thành một đường cong, có vài phần dã tâm cùng vài phần hưng phấn, xen lẫn một chút gấp gáp Hắn thực sự rất muốn làm cho đất nước trở thành đế quốc hùng mạnh nhất. Tổ phụ Ramsses tất nhiên vĩ đại, nhưng ông vẫn không thể mở rộng bản đồ Ai Cập ra khỏi hai bờ sông Nile. Phụ vương Tắc Đề tất nhiên dũng mãnh, nhưng thủy chung vẫn không thể ngăn Hittle ngừng quấy nhiễu đất nước. Từ thuở thiếu niên, mỗi lần cùng Mạnh Đồ Tư, Lễ Tháp Hách phi ngựa chạy băng trên lãnh thổ Ai Cập, cũng từng nghĩ đến một ngày sẽ giúp đất nước được thần Mặt Trời bảo hộ này mở rộng ra, mở rộng thật nhiều, để bản đồ Ai Cập chiếm cứ ở Địa Trung Hải, nắm giữ bán đảo phía tây.
Vậy nên bây giờ chính là thời điểm bắt đầu.
Nếu hắn là người Hittile, bước tiếp theo hắn sẽ làm như thế nào?
Chợt nghĩ tới, đêm khuya thế này, không biết Nefertari hiện giờ đang làm nhỉ?
*** Không biết người kia đang làm cái gì đây?
Ngải Vi và Xá Phổ Đặc trở về hoàng cung lúc đã khuya, ngẩng đầu nhìn ngắm những vì sao trên bầu trời đêm hệt như những viên đá quý. Thỉnh thoảng còn nghe được vài âm thanh côn trùng kêu, khi gió thổi qua, cây dương xỉ cao lớn sẽ lay động, lá cây ma sát với nhau tạo ra những âm thanh sàn sạt. Đến hậu cung thì khung cảnh trở nên lạnh lẽo hẳn đi, ngay cả vệ binh cũng không có vài người. Không mất quá khó khăn hai người đến được vùng lân cận tẩm cung của Ngải Vi. "Tuyệt, hoàn hảo, mọi việc đều thuận lợi!" Nhìn quang cảnh trong tẩm cung Ngải Vi vẫn đang yên ắng, giống như chưa từng có ai lui tới, Xá Phố Đặc thở ra một hơi như vừa trút được ghánh nặng. "Nếu như bị bệ hạ phát hiện, Xá Phổ Đặc chết chắc!"
Ngải Vi nhìn hàng cây thấp quen thuộc bên ven đường, đột nhiên nhớ tới sự việc xảy ra khi gặp Lễ Tháp Hách tại đây.
"Xá Phổ Đặc, trước giờ ngươi sống ở hậu cung sao?"
"Vâng, chỉ mới đi cách đây không lâu, tầm ba tháng trước thôi. Trươc kia tỳ nữ vẫn làm một vài công việc lặt vặt..." Xá Phố Đặc nhìn trời, công việc lặt vặt của thị nữ là múc nước, quét dọn đình viện. Ty nhiên bây giờ cô bé đã có một chủ nhân để hầu hạ, còn trước kia ngay cả một chủ nhân danh chính ngôn thuận cũng không có. Phi tử của bệ hạ rất ít, lãnh cung gần như không có người, chỉ còn mỗi Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như vương phi. Mà nàng ta lại như thần long ấy, thấy đuầ chẳng thấy đuôi, ba tháng Xá Phố Đặc cũng chưa nhìn thấy nàng nổi một lần.
STORY CONTINUES BELOW Ngải Vi gật gật đầu, "Như vậy ngươi có bao giờ nhìn thấy Lễ Tháp Hách xuất hiện ở nơi này không?"
"Hả?" Mắt Xá Phổ Đặc mở to, cô bé giật mình nhìn Ngải Vi: "Làm sao tì nữ biết chứ? Đó có phải là đại thần quan Lễ Tháp Hách hay không? Ông ta là thần quan cơ mà, làm sao có thể xuất hiện ở hậu cung được?"
Thần quan ra vào hậu cung, có việc kỳ quái như thế sao? Nói như vậy, ngày đó thấy Lễ Tháp Hách cải trang xuất hện ở lãnh cung, nhất định là vì có lý do không muốn cho ai biết. Ngài Vi càng thêm hoài nghi Lễ Tháp Hách nhiều hơn. Nếu có thể chứng minh thêm một việc, vậy thì điều nàng nghĩ tới...
"Như vậy, Lễ Tháp Hách có phải người Ai Cập không?"
Xá Phổ Đặc càng kinh ngạc hơn, miệng mở to đến mức gần như không ngậm lại được. Từ lâu đã nghe nói vương phi Nefertari là một nữ nhân to gan lớn mật, nhưng không dám nghĩ tới là nàng ta còn không để ý tới tiểu tiết, chẳng lẽ không sợ sẽ đắc tội với trọng thần trong triều hay sao? Cô bé lắp bắp: "Đương, đương nhiên... Lễ Tháp Hách đại nhân nếu không phải người Ai Cập thì làm sao làm được nhà tiên tri số một của vương quốc chứ?"
Ừm... Khuôn mặt Ngải Vi xuất hiện vẻ thất vọng. Xá Phổ Đặc nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái. Việc Lễ Tháp Hách có phải người Ai Cập không thì có quan hệ gì nhỉ? Cô bé suy tư, cắn môi, cuối cùng lấy dũng khí thốt lên: "Không, có điều, tì nữ có nghe về một tin đồn..."
"Ừ!" Ngải Vi nhìn Xá Phổ Đặc, đôi mắt màu xanh nước biển không giấu nổi sự hiếu kỳ: "Nói mau, nói mau!"
Xá Phổ Đặc lặng lẽ nói: "Thực ra... Lễ Tháp Hách đại nhân mang dòng máu trộn lẫn giữa Hittite và Ai Cập. Còn có tin đồn là con của em trai tiên hoàng Tắc Đề bệ hạ là Ni Ca điện hạ với một nữ tù binh người Hittite..."
Ôi chao? Đây thật sự là một màn kịch hay! Ngải Vi không khỏi có chút hứng thú lắng nghe.
"Thế nhưng..." Xá Phổ Đặc do dự vài giây, sau đó bỗng xấu hổ quỳ lạy, nhỏ giọng nói: "Xin tha thứ Xá Phổ Đặc bất kính..." Sau đó nói tiếp: " Vị tiểu thư kia vốn đã kết hôn rồi, là Ni Ca điện hạ cưỡng bức nàng... Nghe nói sau khi hạ sinh Lễ Tháp Hách điện hạ thì bà ta đã tự vẫn!"
Cái gì? Trước mắt Ngải Vi hiện lên nụ cười tươi tắn và ấm áp như ánh mặt trời trong nước vậy, nếu như lời đồn mà Xá Phổ Đặc nghe được có một nửa sự thật, thì không nghi ngờ gì nữa, Lễ Tháp Hách chính là một quả bom hẹn giờ đang ở đã được cất giấu thật lâu, có thể nổ bất cứ lúc nào.
"Vậy vị Ni Ca điện hạ kia hiện tại thế nào rồi?"
"Sáu năm trước đã bị trúng động mà chết!"
Đây là một kết cục hợp lý, đã thù hận người chết như vậy, có khi nào hắn cũng sẽ thù hận thêm một ít kẻ thù gián tiếp liên quan không? Ví dụ Pharaoh? Bỉ Phi Đồ sẽ không chú ý tới những thứ này chứ? Trên lý thuyết thì tin tức cuộc chiến từ Memphis hẳn cũng nên đến rồi. Nếu quả thật ngày hôm trước phát hiện được bản mật tín bị niêm phong, kế tiếp là kế hoạch thứ hai, như vậy kế thứ nhất là làm cho Ai Cập nội loạn, và tất nhiên sẽ có Hittite tham dự. Bất luận cho thế nào cũng sẽ có vài dấu vế dễ phát hiện. Nếu như đã biết những điều này, Bỉ Phi Đồ sẽ lại phải làm thế nào đây? Ngải Vi không nói thêm câu nào nữa mà chìm trong suy tư. Xá Phổ Đặc lo sợ mình nói sai nên cũng không lên tiếng nữa mà đi về phía tẩm cung của Ngải Vi.
STORY CONTINUES BELOW Một vài bước đã đến cửa gian phòng. Bên trong tối đen như mực, Xá Phổ Đặc vội vàng tiến tới vài bước: "Nefertari tiểu thư, đợi Xá Phổ Đặc mở cửa ra sau đó thắp đèn rồi mời người tiến vào!" Ngải Vi vẫn đang chìm trong suy nghĩ nên chỉ gật đầu. Xá Phổ Đặc bước tới dùng sức đẩy cửa ra.
Sau khi tiến vào Xá Phổ Đặc thả lòng người, cánh cửa nặng nề liền đóng lại, bên trong một ánh đèn cũng không có, chẳng thấy được gì. Xá Phổ Đặc vào phòng, vội vã tìm gì đó có thể đốt lửa. Đột nhiên một ai đó thoáng cái bóp chặt cổ cô bé, gần như nâng cô bé lên khỏi mặt đất. Xá Phổ Đặc vừa định gọi thì một thứ kim loại lãnh lẽo đã đặt ngang trước ngực cô bé, làm cô bé sợ đến mức không dám thở ra. Đang lúc kinh khủng ấy, giọng nói lạnh lùng của người kia chợt vang lên bên tai Xá Phổ Đặc: "Nefertari ở đâu?"
Đây không đơn giản chỉ là câu hỏi mà con mang theo vài phần uy hiếp, vài phần tức giận và lạnh lẽo thấu xương.
Nỗi sợ dâng tràn trong lồng ngực Xá Phổ Đặc, nhất thời khiến cô bé không thốt nên lời.
Hơn nữa Ngải Vi đang ở ngoài cửa, nhìn thấy Xá Phổ Đặc tiến vào trong căn phòng tối đen một lúc lâu, nàng không khỏi tò mò đi tới: "Xá Phổ Đặc? Sao thế, có cần ta giúp gì hay không?"
Nghe giọng nói của Ngải Vi, Xá Phổ Đặc quên mất cả sợ, lớn tiếng hét: "Nefertari tiểu thư, đừng tới đây, có người xấu!" Ngải Vi liền đẩy cửa phòng ra, ánh trăng chiếu vào phòng. Nàng kinh ngạc nhìn Xá Phổ Đặc đang bị người bóp cổ nhấc bổng lên, còn dùng một thanh kiếm dí vào. Mà bóng lưng quen thuộc kia, tất nhiên đó là...
"Là ngươi, ngươi đang làm gì thế?" Ngải Vi vội vàng xông lên phía trước, níu cánh tay cầm kiếm của hắn lại, khiến bảo kiếm rời khỏi thân thể Xá Phổ Đặc: "Mau buông cô bé ra!"
Hắn quay đầu nhìn Ngải Vi, vẻ lạnh lùng không khỏi khiến nàng thoáng run lên, thế nhưng nàng vẫn như cũ dùng sức cản hắn, kiên định nói: "Để nàng xuống, bệ hạ!"
Xá Phổ Đặc kinh ngạc! Bệ hạ? Đó không phải Ramsses bệ hạ hay sao? Vậy mà vừa rồi mình còn dám gọi bệ hạ là người xấu! A, trời ạ, chị ơi, Xá Phổ Đặc làm sao có thể làm ra việc bất kính này được... Tuy nhiên tại sao bệ lại phải tức giận như vậy nhỉ? Nhất định là vì bệ hạ cho rằng mình là nguyên nhân đem Nefertari điện hạ đi. Quả nhiên là vậy, mặc dù hắn nhốt nàng vào lãnh cung song vẫn vô cùng nhớ nhung nàng, nghĩ đến nàng!
Ramsses buông lỏng sức mạnh của tay, thân thể Xá Phổ Đặc từ từ trượt xuống. Hai chân vừa chạm đất, cô bé bắt đầu ho khan, hít từng ngụm lớn không khí hệt như chúng là thứ gì đó quý giá lắm. Ngải Vi thì vẫn nắm chặt lấy tay trái đang cầm bảo kiếm của Ramsses, giống như sợ hắn sẽ chém xuống một nhát bất cứ lúc nào. Nàng lo lắng nhìn Xá Phổ Đặc, ánh mắt không ngừng ám chỉ cô bé mau rời khỏi. Ramsses cúi đầu nhìn vẻ khẩn trương của nàng, ánh mắt lạnh như băng thoáng hiện lên nét dịu dàng thương yêu.
"Không cần giữ ta làm gì, ta sẽ không giết nó!"
Hắn dứt lời, Ngải Vi mới thở ra một hơi, từ từ để tay xuống. Nhưng ngay giây tiếp theo mái tóc giả trên đầu nàng lại bị hắn thuận tay kéo xuống, tóc vàng bên trong lộ ra và bị hắn nắm lấy. Đau đớn! Nàng thầm than thở. Xem ra hắn đang tức giận nên mình đành chịu xui xẻo.
STORY CONTINUES BELOW Xá Phổ Đặc lo lắng nhìn Ngải Vi, sợ không biết Pharaoh sẽ làm gì nàng. Ramsses cảm nhận được ánh mắt lo lắng của cô bé nên liền quắc mắt, lạnh lùng nói một câu: "Đi ra ngoài!"
"Bệ hạ, xin ngài tha cho Nefertari điện hạ!"
Khuôn mặt Ramsses chợt trở nên lạnh như băng: "Ta không bao giờ lặp lại lần thứ hai! Cút!"
Xá Phổ Đặc nín thinh, do dự nhìn Ngải Vi. Ngải Vi bị nắm tóc đau đến nhe răng nhếch miệng: "Xá Phổ Đặc, ngươi cứ đi ra ngoài trước. Ta không sao!" Lại nhìn Ramsses thêm một chút, thấy mặt hắn sắp đông cứng lại, Xá Phổ Đặc vội vã làm lễ rồi hoảng sợ lui ra ngoài. Trong lòng cô bé tính toán rằng mình sẽ đứng ở cửa, nếu bệ hạ mà muốn làm Nefertari điện hạ bị thì mình cho dù có bị giết đi chăng nữa cũng phải mạo hiểm xông vào.
"Nàng đã đi đâu?"
"Ta đi nơi nào thì mắc mớ gì tới ngươi?" Bản tính cãi nhau không chịu thua của nàng trỗi dậy. Lời vừa ra khỏi miệng thì nàng lại hối hận, biết rằng có nhiều chuyện quan trọng hơn cần nói. Nhưng cứ nhìn hắn là nàng lại bực nhịn không được, cãi lại luôn.
Bộ mặt lạnh lùng của Ramsses càng thêm phần gay gắt: "Nàng không sợ ta giết nàng?"
Cùng là một người mà sao lại có thể thốt ra những lời khác nhau thế này? Hôm trước còn nói tình cảm của hắn có thần Latin làm chứng, hôm sau thì lại đòi giết mình. Nàng vì muốn cứu cái mạng nhỏ của hắn mới trở lại đây đó, vậy mà hắn cứ đổi mặt liên tục như vậy ai mà chịu cho nổi? Ngải Vi ngang ngược lên, bất mãn nói: "Ngươi có biết tình cảnh hiện giờ của ngươi là thế nào không? Vì sao luôn uy hiếp ta? Ta là người của ngươi mà?"
Lời vừa dứt, Ramsses thoáng sửng sốt, lực tay cũng giảm bớt đi.
Thấy ánh mắt của hắn xuất hiện vẻ mê mang, nàng nói tiếp: "Ta, còn có Bubka nữa, chúng ta đều vì ngươi mà! Thế nhưng ngươi lại cứ hiểu lầm chúng ta! Về sau ngươi nhất định sẽ hối hận!"
Nhân cơ hội này nhanh chóng nói giúp Bubka mấy câu tốt đẹp, trong lòng Ngải Vi tính toán như vậy. Tuy nhiên không nghĩ tới sắc mặt Ramsses lại càng thêm âm trầm.
"Nàng còn dám gọi tên của hắn?"
"Sao?"
"Ta nói nàng còn dám gọi tên của hắn nữa à? Không sợ ta giết hắn sao?" Hắn nói với giọng hời hợt, giọng điệu vô lý hoang đương nhưng lại khiến người ta không cười dám cười nổi.
"Ngươi sẽ không giết hắn, hắn là đệ đệ của Mạnh Đồ Tư. Hiện nay Mạnh Đồ Tư nắm binh quyền Ai Cập trong tay, một kẻ anh minh như ngươi hẳn sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này!" Ngải Vi giả vờ bình tĩnh đáp.
Ramsses mỉm cười, nụ cười lạnh như ánh trăng càng thêm vài phần khó hiểu. Ngu xuẩn? Hắn không làm việc ngu xuẩn? Như vậy việc hắn điên cuồng theo đuổi người con gái kiêu ngạo bất tuân này không phải việc ngu xuẩn? Phá hủy toàn bộ vòng tay hoàng kim có khắc hình rắn khắp toàn quốc phải việc ngu xuẩn? Biếm nàng vào lãnh cung mà mới đến ngày thứ hai đã chịu không nổi phải đến tìm nàng, khi không thấy nàng đâu thì hắn lo lắng đến mất đi lý trí. Tất cả những việc này có phải là ngu xuẩn hay không?
STORY CONTINUES BELOW Hắn nhìn Ngải Vi chằm chằm khiến cho nàng vô cùng sợ hãi: "Vì sao ngươi phải bảo vệ hắn?"
"Ta bảo vệ hắn, còn chúng ta đang bảo vệ ngươi!"
"Nực cười!"
"Bên cạnh ngươi có gian tế Hittite muốn hại ngươi, ngươi có biết không?"
Nói đến đây, ánh mắt Ramsses thoáng hiện lên vẻ khác thường. Không sai, hắn biết việc này, nhưng còn nàng thì sao mà biết? Quan sát những thay đổi dù là nhỏ nhất trên gương mặt hắn, trong lòng Ngải Vi thở phào nhẹ nhõm. Được rồi, có cơ hội rồi! Mình và Bubka có thể lật lại bản án hay không phải trông vào hiện tại. Đầu óc nàng nhanh chóng vận động, suy nghĩ cuối cùng phải nói thế nào cho đúng.
"Ngươi nhận được bản tình báo chiến sự tốt đẹp, phát hiện ra phản loạn, trong đó cũng có phần của Hittite." Ta van ngươi để nàng đoán đúng, ta van ngươi để nàng đoán đúng. Nếu như câu này nàng nghĩ lầm thì hắn sẽ không vui. Lông mi Ramsses nhướng lên, chờ đợi Ngải Vi. Trong lòng Ngải Vi thì khá vui vẻ, xem ra chắc mình đoán đúng rồi: "Thế nhưng phản loạn lần này, nhiều phần là Hittite muốn thử ngươi có mấy phần thực lực. Ta sợ rằng phía trước còn nhiều âm mưu hơn đang chờ đón ngươi, ví dụ... Ám sát!"
Ramsses nhìn nàng, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ tán thưởng.
Ngải Vi thừa dịp sắc mặt hắn dịu xuống liền rút mái tóc đang ra khỏi tay hắn. Thực sự rất đau! Nàng lui về sau mấy bước rồi nói: "Ám sát cũng được, gian tế cũng tốt, những thứ nay đều là một hồi bão táp mưa sa, sóng to gió lớn, gió tanh mưa máu. Nếu ngươi không sống nổi thì ngươi sẽ không thấy được ngày đó đâu!" Tự tin, vô cùng tự tin, lời nói của nàng kiên định mà thẳng thừng: "Kẻ muốn hại ngươi chính là một trong những kẻ mà ngươi thân cận nhất!"
Lời này thốt ra, trong phòng chợt yên lặng hẳn đi. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt lạnh như băng của Ramsses, miệng hắn hiện lên nét cười kỳ lạ: "Nefertari, ta quả nhiên là xem thường người con gái như nàng! Suy nghĩ của nàng giống ta hơn phân nửa. Thế nhưng nếu như nàng không biết chính xác người muốn hại ta là ai, ta sẽ không hành động gì cả!"
Ngải Vi nhất thời cúi đầu. Điều hắn nói không sai! Thời điểm này thân là Pharaoh, hắn đương nhiên không phải cái gì cũng làm được. Cho dù đoán ra Lễ Tháp Hách hoặc Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như là gian tế cũng không thể làm tiếp chuyện gì khác. Nếu đưa ra một quyết định tùy tiện sai lầm, đều sẽ khiến gian tế chân chính đang giấu mình trong bóng tối càng khó bị phát hiện hơn, cũng sẽ khiến cho địch quốc lời ra tiếng vào. Nàng thở dài: "Ngươi biết là ai đúng không?"
Ramsses giật mình, đến gần Ngải Vi vài bước: "Không, ta không có chút manh mối nào cả. Cũng có thể là nàng, không phải sao?" Ngải Vi tức giận trừng mắt nhìn hắn, đây thật sự là đoán mò. Ramsses nói tiếp: "Và chuyện này nàng cũng không cần để ý đến!"
"Vì sao?"
"Vì nàng là người con gái của ta, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt. Nàng hãy cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, chuyện này nàng không cần phải nhúng tay. Đừng để lòng hiểu kỳ của bản thân khiến mình mất mạng, sẽ không tốt đâu!" Hắn lạnh nhạt nói.
"Không được! Ta sẽ giúp ngươi!" Ngải Vi vội phản bác. Thật vất vả mới tìm ra manh mối, làm sao nàng bỏ lỡ giữa chừng được. Nàng hy vọng có thể trợ giúp Bỉ Phi Đồ, đây mới là ý nghĩa thực sự khi nàng trở về đây.
Mắt Ramsses hiện lên vẻ khó đoán: "Ta biết nàng làm những việc này là mong Bubka sẽ được thả. Ta để hắn trở về, có hắn bảo vệ ngươi cũng tốt!"
"Không phải ý đó! Ta thật hy vọng có thể trợ giúp ngươi! Đó mới là ý nghĩa thật sự của việc ta xuất hiện ở đây!" Ngải Vi lo lắng kêu lên. Không phải vì Bubka, không phải vì bạn bè gì cả, là vì nàng muốn giúp hắn. Không phải vậy thì nàng đâu ở chỗ này...
"Ta nói, ta hy vọng có thể giúp được ngươi. Đó mới là ý nghĩa thật sự của việc ta xuất hiện ở đây...!" Mặt Ngải Vi thoáng đỏ lên: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác!"
Ngải Vi chưa nói hết câu thì đã bị kéo tới. Chỉ thoáng chốc nàng đã nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của hắn, đôi tay rắn chặt của hắn ôm chặt lấy nàng, vỏ kiếm lạnh như băng cũng áp vào người nàng, nó cùng với thân nhiệt nóng hổi của hắn tạo ra sự tương phản mãnh liệt: "Đừng nói gì, cứ như vậy một lúc đi..." Hắn nói nhẹ nhàng vào tai nàng.
Ngải Vi thoáng chống cự, nhưng cũng không dùng sức đẩy hắn ra. Mặt của nàng áp vào lồng ngực hắn, cảm nhận được hơi thở của hắn, dần dần, nhịp đập tim nàng và hắn giống như đã hợp lại thành một. Nàng không biết rằng lúc này đây trong ánh mắt hắn đang hiện lên sự mãn nguyện vui sướng. Hắn thở dài. Nghe được giọng điệu này của nàng, cho dù bên cạnh có thêm mấy gian tế Hittite thì đã làm sao.