Sủng Chị Tận Xương

Chương 9: Luân thường đạo lý



Ngày hôm sau, Tô Dương bị Dgon dụ dỗ về nước sớm bằng chuyên cơ riêng. Có lẽ, cô không thể nào biết hậu quả của Nam và cô gái đã dám mạo phạm anh và Tô Dương tối hôm đó như thế nào. Một số người ở lại có thể được xem cũng xuân đồ free của Nam. Cảnh cậu ta tự sướng ngay tại sảnh trung tâm của câu lạc bộ. Thân thể thoát y không một mảnh vải che thân uốn lượn, tự thỏa mãn. Đến khi ngồi trong đồn cảnh sát, lời lẽ khẩu dâm thô tục vẫn được thoát ra. Cậu ta bị phán tội dâm ô, gây mất trật tự và mỹ quan đô thị. Dù không bị bắt nhưng bị trục xuất về nước, kèm theo vết đen trong hồ sơ. Hình ảnh một chàng trai nam thần trong mắt mọi người trở thành nỗi ô nhục của nước nhà, mọi người hay gọi bằng cái tên vui vẻ “nam thần kinh”. Cậu bị tước đi quyền tham dự bất cứ một hội thảo y học nào trong và ngoài nước. Mặc dù cậu ta khi tỉnh táo lại, có nói mình bị hãm hại. Nhưng xét nghiệm máu lại không hề phát hiện có chất lạ nào cả. Cậu được xem là uống rượu quá nhiều . Tô Dương cũng cắt đứt mối quan hệ mới chớm đó. Khi cậu ta xem lại video Dgon có được, Nam hoàn toàn sụp đổ.

Cô gái Trung Quốc kia thì thê thảm hơn. Hình ảnh cô ta đi nhà nghỉ với hiệu trưởng để giành xuất đi dự hội thảo y học trẻ quốc tế tràn lan khắp cõi mạng xứ Trung. Ở Trung dấy lên một cơn sóng tẩy chay mạnh mẽ. Công ty của gia đình cô ta bị rớt giá cổ phiếu trầm trọng. Cô ta bị đình chỉ học để điều tra. Bố mẹ đành phải đưa cô ta qua Pháp, tránh thanh danh bị tổn thất nặng nề hơn nữa.

Thực tế, với dạng lỗi này của họ chỉ cần có chút tiền và mối quan hệ thì mọi thứ sẽ rất nhẹ nhàng. Tuy nhiên, có một bàn tay vô hình nào đó khuấy đảo lên thành một cơn sóng dữ dội đập thẳng vào mặt hai người. Dgon châm một điếu xì gà, nheo mắt nhìn vào những hình ảnh cấp dưới gửi qua điện thoại. Một cái nhếch môi nguy hiểm. Đây chỉ là bài học nho nhỏ cho kẻ không biết trời cao đất dày mà thôi. Dgon, dành ba năm để được tất cả các tư liệu và sách luật cấp cao, hoàn thành chứng chỉ học tập của trường đại học luật danh giá. Ba năm sau, anh xây dựng cho mình một bức tường thành vững chãi . Sự nỗ lực được trả giá bằng máu và nước mắt. Bề ngoài, anh là một luật sư đơn thuần. Nhưng thực chất, anh là trợ lý đắc lực cho tổng thống đương nhiệm, chuyên viên cấp cao tư vấn pháp lý cho ngài, tham gia cãi sư trong các vụ kiện kinh tế hay chính trị trong nước và quốc tế. Đồng thời, kiêm luôn những việc bí mật trong bóng tối cho ông ta. Không chỉ vậy, bản thân anh cũng tạo cho mình một hệ thống chân rết trải dài khắp thế giới từ tin tức đến vũ trang. Xưởng chế tạo vũ khí tại biên giới Myanmar cũng thuộc sở hữu của anh. Một vỏ bọc hoàn hảo cho một quý ông hoàn hảo.

Tô Dương ngẩn người trong giây lát. Cô bạn bên cạnh huých nhẹ vào tay mới giật mình.

- Cậu đang nghĩ cái gì mà ngơ ngẩn vậy.

- Không có gì cả.

- Cậu biết không? Nam nghỉ học rồi. Nghe nói đi nước ngoài đấy .

- Ừm.Mình có nghe qua. Mình không quan tâm lắm.

- Ừ. Nhìn vậy mà không phải vậy nhỉ.

Hai người chuyên tâm nghe thầy giảng bài, cũng bỏ qua luôn những mẩu chuyện vụn vặt sau đầu. Có lẽ, những khúc xương, hay cái hộp sọ sẽ phù hợp với cô lúc này hơn.

Ngoài giờ học trên trường, Tô Dương ở bệnh viện AK thực tập. An Kỳ chỉ cho cô rất cả những kĩ năng của một bác sĩ. Tuy chưa thể bằng mẹ, nhưng khả năng của cô có thể xếp ngang hàng với nhiều bác sĩ lâu năm. Giờ đây, cô đang là hướng dẫn chính trong lớp dạy châm pháp cho các bác sĩ ở bệnh viện. Thỉnh thoảng, mẹ cô sẽ đến kiểm tra, nhưng lần nào bà cũng rất hài lòng vì biểu hiện xuất sắc của con gái mình. Trong bốn đứa con của bà, Tô Dương là người duy nhất theo ngành y giống mẹ. Ba người kia đều thích tài chính, kinh doanh bất động sản và súng ống. Còn Dgon lại đam mê với ngành luật. An Kỳ muốn truyền hết tinh hoa cả đời mình cho Tô Dương, để cô có thể tiếp tục phát triển mạnh mẽ hơn nữa, cứu chữa được nhiều bệnh nhân.

Tô Dương bước vào nhà thì thấy Dgon đang ngồi chễm trệ tại ghế. Tiếng mẹ cô vang lên trong bếp.

- Mẹ làm thêm nhiều bánh nhé.

Hai đem trai của cô đang nói chuyện với Dgon.Trông thấy Tô Dương, ánh mắt của Dgon lộ nét cười.



- Chị về rồi à. Chị về muộn thế.

Tô Dương đứng sững người ra một lúc, mới hoàn hồn.

- Ừ. Sao em về đây.

-Em đi công tác. Em muốn qua thăm gia đình. Chị không chào đón em à.

Dgon tiến lại gần Tô Dương hơn. Anh cao hơn hẳn cô một cái đầu, tư thế cúi sát tạo nên một hình ảnh rất mập mờ. Tô Dương lùi lại, ổn định lại cảm xúc, cười trừ cho qua.

- Sao vậy được. Chị hơi mệt, chị lên phòng trước.

Mẹ cô bê một khay bánh , gọi với theo.

- Con không ăn bánh à.

- Con không ăn đâu.

Tô Dương tắm xong, khoác trên mình bộ ngủ hình vịt dễ thương. Mái tóc dài buông xõa. Căn phòng tiểu công chúa với tông màu trắng xinh đẹp, nhu hòa.

Tiếng gõ cửa vang lên. Cô nghĩ là mẹ lên thăm như mọi lần. Giọng cô vang lên.

- Vào đi mẹ. Cửa con không khóa.

Dgon bê một đĩa bánh và cốc sữa vào, khuôn mặt tươi cười.

- Em thấy hồi nãy chị chưa ăn bánh. Em mang lên cho chị một ít.

Tô Dương cảm thấy một sự ngại ngùng thoáng qua, vội vàng.



- Ừ. Em để đó rồi ra ngoài đi.

Dgon để lại bánh, nhưng không có ý định rời đi. Anh tiến lại giúp cô sấy tóc. Sự kiên quyết khiến cô bất lực. Cô đành im lặng để anh sấy tóc cho mình. Hình ảnh phản chiếu trong gương thật đẹp. Một chàng trai cao lớn đang học lấy cô gái mình yêu trong vòng tay. Dgon cúi xuống sát tai cô thủ thỉ.

- Người chị rất là thơm.

Một làn hơi nhẹ thổi vào tai. Tim Tô Dương đập mạnh. Hai tai cô đỏ ửng. Tô Dương bất ngờ đứng dậy, đầu thụi vào cằm Dgon đau điếng.

- Em, em có sao không?

Tô Dương cúi xuống xem vết thương của anh. Càng vội càng rối. Tóc dài vướng vào cúc áo của Dgon, gỡ mãi không ra. Thế đành, Dgon phải tháo từng chiếc cúc áo. Tấm ngực trần vạm vỡ sừng sững trước mặt Tô Dương làm mặt cô càng đỏ ửng. Dgon cứ sát lại gần tới khi mặt cô va vào ngực anh. Giọng anh vang lên trên đỉnh đầu,

- Sao chị tránh em. Chị cướp nụ hôn đầu của em, lẽ ra chị phải chịu trách nhiệm chứ.

- Chúng ta là chị em.

- Khác cha khác mẹ.

- Nhưng đó là luân thường đạo lý.

Dgon nắm chặt tay của Tô Dương đặt lên ngực mình. Trái tim anh đập bịch bịch liên hoàn.

- Chẳng lẽ chị không cảm nhận được sao. Em thích chị từ rất lâu rồi. Đó không phải là tình chị em, đó là tình yêu nam nữ. Chị đừng có trốn tránh em nữa.

Tô Dương kinh hãi khi nghe lời này của Dgon. Thực sự đúng khi có một chút gì đó khác biệt trong cô, nhưng cô không dám bước qua bức tường rào vô hình đó. Nụ hôn ập xuống môi, Tô Dương tròn mắt. Dgon mút nhẹ cánh môi rồi rời đi.

- Em sẽ luôn chờ câu trả lời của chị.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.