Nói đi là đi, Dgon đi liền một tuần. Anh bận đến nỗi không có thời gian để nghỉ ngơi. Tô Dương cũng tất bật cho những hoạt động của mình. Cô được vinh danh là người có sáng kiến tiến bộ nhất trong buổi hội thảo. Cô đứng trước mọi người thuyết trình về những khúc mắc còn đọng lại trong một số nghiên cứu y học của một vài người đưa ra. Điều này khiến cho ai nấy cũng tâm phục khẩu phục. Chân cô cũng đã khỏi, tuy nhiên Nam luôn bên cạnh cô chăm sóc, tránh cho vết thương ở chân tái lại. Sự quan tâm ân cần đó khiến cho Tô Dương thấy vui vẻ. Cô và Nam cũng tiến triển hơn trong chuyện tình cảm, hai người đã có thể năm tay nhau khi không có ai bên cạnh.
10 h đêm, tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ. Tô Dương nhìn vào màn hình điện thoại là số của em trai. Tô Dương bấm vào nút nghe nhưng tiếng hồi đáp không phải của Dgon, mà là trợ lý của anh.
- Chị Dương. Chị có thể đến đây không ạ. Anh uống say lắm mà không chịu về.
- Cậu mang anh ấy về.
- Anh ấy không chịu. Chiều mai anh ấy có một buổi làm việc với toà án. Uống như vậy chỉ e là không ổn.
Suy nghĩ một lát, Tô Dương gật đầu đồng ý. Cô gập máy tính lại, khoác thêm áo đi ra ngoài. Xe đón cô đang chờ sẵn ở cổng khách sạn đưa thẳng tới câu lạc bộ Hoàng Gia. Tại khu vực quầy bar VIP, Dgon đang liên tục gọi rượu. Một dãy ly đã xếp dài, cộng với chai rượu gần vơi. Không la hét, không ồn ào, cứ như vậy uống và uống. Chiếc áo sơ mi trắng bung nút trên cổ, càng làm cho anh tăng vẻ phong trần và gợi cảm. Mái tóc ướt do mồ hôi rũ xuống, cộng với đôi mắt xanh tạo nên nét buồn man mác. Một cô gái tóc nâu tự tin với nhan sắc của mình, cô chỉnh lại chiếc áo sơ mi droptop đang gào thét với bộ ngực quá khổ, bước đến bên anh kéo ghế nhẹ nhàng ngồi xuống. Đôi tay lần mò vào bộ ngực lực lưỡng kia.
- Để em ngồi với anh nhé.
Giọng Dgon rằn xuống.
- Cút.
Một cái hất tay mạnh mẽ làm cô ta ngã nhào về sau. Cú tiếp đất từ ghế cao xuống khiến cô ta choáng váng. Một người đàn ông đang ôn nhu sao lại có thể khủng khiếp như vậy. Hai người đàn ông lực lưỡng mặc Vest đến kéo cô ta ra ngoài. Cô ta biết mình đã đụng đến người không nên đụng, chỉ mong mình còn mạng để về.
Dgon đập mạnh chiếc cốc xuống bàn, làm cho cốc vỡ đôi. Mảnh thủy tinh cứa qua bàn tay anh chảy máu nhưng anh không quan tâm, anh dùng khăn tay lau đi chỗ cô ta vừa chạm. Cảm giác chưa sạch, anh dùng cả chai rượu vang đỏ đổ lên lồng ngực của mình. Anh dùng tay kỳ đi kỳ lại nhưng cảm giác ghê tởm cứ trực trào. Máu hòa rượu khiến áo sơ mi chuyển sang màu mận chín. Nam trợ lý muốn ngăn cản nhưng đã bị anh xô ra. Tô Dương bước vào trông thấy hành động điên cuồng của Dgon liền chạy lại. Cô dùng tay đỡ lấy bình rượu anh sắp đổ. Dgon theo phản xạ tự nhiên đẩy Tô Dương giật lùi về phía sau. Tiếng á của cô làm anh sực tỉnh. Anh quay lại thấy Tô Dương đang ngã dưới đất, tay chân luống cuống không biết nên làm gì. Dgon xô ghế lùi lại, tiến tới đỡ cô lên. Dgon nhìn thấy người con gái này, không nói thêm lời nào, ôm cô vào lòng, rúc mặt vào hõm cổ cô để lấy cảm giác . Máu chỗ tay anh cứ chảy. Tô Dương đẩy anh ra, kéo anh trở lại ghế, rút chiếc khăn lụa ở cổ băng bó tay lại cho anh. Cô càu nhàu.
- Sao em lại uống nhiều như vậy. Theo chị đi về. Chị sẽ hỏi tội em sau.
Dgon vẫn im lặng không nói gì. Anh chỉ nhìn cô gái trước mắt đang hí hoáy buộc lại vết thương cho mình. Tay cô rất lạnh. Anh vẫy trợ lý đưa áo khoác cho mình, rồi khoác lên người cho cô. Tư thế ngồi đối diện nhau, hành động của anh như bao trọn Tô Dương vào lòng. Tô Dương liếc Dgon một cái, cầm tay anh bước ra xe. Hình ảnh như một người đàn ông làm việc xấu bị vợ bắt gian tại trận vậy.
Trợ lý thầm cảm ơn Tô Dương trong lòng. Anh chạy vội ra mở cửa xe. Tô Dương đẩy Dgon vào trong, mình thì vòng bên kia leo lên. Dgon vẫn tiếp tục chùi trên ngực mình. Anh tháo bung cả chiếc áo sơ mi đã dính máu. Tô Dương giữ tay anh lại. Anh lẩm bẩm.
- Bẩn quá.
Khi nghe trợ lý kể lại lý do vì sao anh có hành động như vậy, Tô Dương dùng tay của mình áp lên nơi ngực trái của anh. Tiếng tim anh đập hỗn loạn bên trong.
- Em sao thế này. Sạch rồi. Chị lau cho sạch rồi.
Dgon cúi xuống nhìn bàn tay đang áp lên ngực mình, cùng với ánh mắt của người đối diện đang xót thương cho mình. Cảm giác xốn xang khiến anh không kiềm chế nổi. Anh cầm bàn tay ấy đặt lên miệng hôn vào. Dòng điện chạy dọc xông thẳng đến đại não của Tô Dương.
Chiếc xe dừng tại cổng biệt thự của anh. Trợ lý chạy tới cùng Tô Dương đỡ anh xuống xe. Dgon gạt tay trợ lý ra, nói.
- Cậu về đi. Chuẩn bị tài liệu đầy đủ cho tôi để ngày mai lên toà.
Trợ lý vâng một tiếng, nhờ Tô Dương chăm sóc hộ Boss của mình.
Tô Dương đỡ Dgon đi vào. Qua chiếc ghế dài ở vườn, Dgon kéo Tô Dương ngồi xuống. Dgon ngửa lưng dựa vào ghế, nhìn thẳng lên bầu trời. Bầu trời đêm không một ánh sao. Gió lạnh lùa qua làm anh tỉnh táo. Tô Dương sợ anh bị cảm, kéo anh đứng dậy.
- Vào nhà đi. Lạnh lắm. Mai tỉnh rượu xem chị có xử lý em không.
Lực của cô chênh lệch với sức nặng của Dgon, cô bị giật ngược về phía trước. Theo đà, cô nằm trọn trong lòng của Dgon. Môi cô áp lên môi anh nóng ấm. Cô luống cuống muốn đứng dậy, nhưng tay của Dgon vòng qua eo cô kéo xuống. Anh hôn sâu hơn. Chiếc lưỡi đẩy vào khoang miệng của Tô Dương càn quét. Cô trừng mắt, không thể tin những gì đang xảy ra. Nụ hôn này y hệt như bị hôn ở buổi tiệc. Dù cô chưa từng trải qua mối tình nào, nhưng cô cảm nhận được đây là cùng một người. Còn tay của Dgon thêm siết chặt, Tô Dương càng giãy giụa, phản ứng sinh lý của anh càng lớn. Đến khi Tô Dương tát mạnh vào mặt Dgon một cái, Dgon mới tỉnh táo lại.
- Em tỉnh táo lại đi.
Dgon biết mình đã quá sơ xuất, có khi đã làm Tô Dương sợ. Anh xin lỗi một tiếng rồi đi như chạy vào phòng, dù chân có va phải cạnh cầu thang đau đớn nhưng anh không để ý. Tô Dương ngơ ngác vì cái tát vừa rồi. Cô cũng nhanh chóng vào nhà nhắc quản gia chuẩn bị một bát canh giải rượu mang lên cho Dgon , mình thì đi về một căn phòng khác.Quản gia không hiểu chuyện gì giữa hai người, chỉ biết dặn dò người hầu chuẩn bị theo lời cô.
Tô Dương nằm thất thần trong phòng, nghĩ mãi về nụ hôn vừa nãy. Đây là có ý gì. Cô trằn trọc, băn khoăn. Tiếng điện thoại lạ cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ. 12 h đêm trợ lý gọi điện xác nhận xem boss ngày mai có thể tới dự phiên toà hay không. Tô Dương cầm điện thoại đứng trước cửa phòng Dgon đắn đo. Chậc lưỡi một cái. Cô đẩy cửa phòng vào. Chiếc áo sơ mi dính bẩn bị ném ngay cửa phòng. Không nhìn thấy bóng dáng Dgon, cô chỉ nghe tiếng nước chảy phát ra từ nhà tắm. Tô Dương đứng trước cánh cửa, nói vọng vào.
- Dgon, Dgon, trợ lý gọi điện cho em này.
Không ai trả lời. Tô Dương suy nghĩ đến điều không may vội đẩy cửa vào. Dgon đang nhắm mắt nằm ngây người ở trong bồn tắm . Nước vẫn chảy. Nửa trên trần của anh thấy rõ cơ bụng tám múi ẩn hiện trong làm nước. Tô Dương lay người của anh. Anh từ từ mở mắt. Trong hơi nước bồn tắm, đôi mắt anh đỏ ngầu. Tô Dương lắc đầu.
- Dậy đi. Thay quần áo kẻo ốm.
Dgon đứng dậy, cởi chiếc quần ướt sũng của mình xuống. Tô Dương với tay lấy áo choàng cho anh, quay lại thì hét toáng lên, dùng chiếc áo choàng che mắt lại. Bất ngờ, cô bị trượt chân ngã về sau. Một bàn tay to đỡ lấy toàn bộ thân hình của cô. Ngực áp ngực, tiếng thở của cả hai thêm dồn dập. Tô Dương lại nghĩ về nụ hôn khi nãy, bất giác mặt cô đỏ lên.
- Chị đang nghĩ cái gì mà đỏ mặt thế?
- Em, em buông chị ra. Mặc quần áo vào đi. Chị ra ngoài trước.
Tô Dương chạy chối triết ra ngoài. Dgon bình tĩnh khoác áo vào rồi cũng bước ra. Anh gọi cho trợ lý xác nhận rồi lên giường đi ngủ. Một giấc ngủ ngon lành.