Sủng Chị Tận Xương

Chương 16: Yêu em và được em yêu là điều anh không thể ngờ



Dgon ôm gọn Tô Dương vào lòng để ngủ. Cả hai không mảnh áo che thân, da kề da tiếp xúc. Dgon mở mắt, hạnh phúc nhắm nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình. Sự sung sướng, thoã mãn toát ra từ hơi thở của anh. Ngón tay anh vê qua gò má mịn màng, rồi vuốt qua cánh môi đỏ mọng. Cảm giác hơi ngứa ngứa làm Tô Dương ưm lên một tiếng, gạt cái tay anh ra rồi từ từ mở mắt. Khuôn mặt như tạc của Dgon đang mỉm cười, những hình ảnh tối qua lại tái hiện về, cảm giác rùng mình khi thăng hoa khiến Tô Dương ngượng chín mặt. Cô vội rúc mặt vào chăn mà trốn. Nhưng khi cô cử động, cảm giác cơ thể như bị xẻ làm đôi. Phần eo mỏng tựa giấy sắp đứt. Có con sói ham ăn, cắn nuốt cô sạch sẽ tối qua lại đang cười thành tiếng trước hành động của cô. Anh kéo cô ôm vào lòng đè cô xuống. Anh cúi xuống mơn trớn từ cổ đến môi cô. Anh yêu sự mềm mại, trơn tuột ấy. Tô Dương hốt hoảng.

- Em làm gì vậy. Dừng lại đi. Chị mệt lắm.

Giọng khàn khàn do la hét của Tô Dương càng khiến cho Dgon hứng thú. Dgon không dừng lại, mà vẫn tiếp tục hành trình khám phá của mình.

- Em chỉ muốn xác thực chuyện tối qua không phải là mơ.

Tô Dương ngí ngoáy.

- Đừng quậy. Chúng ta có phải là một sai lầm.

Dgon cầm tay của Tô Dương đặt lên nơi lồng ngực.

- Nơi này luôn thuộc về chị. Chúng ta không có quan hệ huyết thống, thì không sai trái gì hết. Mà dù trời có sập xuống, em cũng sẽ giúp chị chống đỡ.

Mỗi một câu nói là một lần mơn trớn môi, mắt, cổ của Tô Dương. Dgon chỉnh tay cô từ ngực xuống cái vật đang cương lên căng đét.

- Cả cơ thể em từ trong ra ngoài đang run lên vì chị.

Tô Dương cầm vào vật đang nóng bỏng kia làm tay cô run lên . Nó quá cỡ tay không bao hết. Hành động sờ lên sờ xuống của Tô Dương làm Dgon rên lên. Cô lí nhí, rụt tay lại.

- Chị làm em đau hả.

Nhưng Dgon nhanh tay hơn, giữ tay cô tại đó. Anh hướng dẫn cho cô vuốt lên vuốt xuống nhẹ nhàng.

- Em thích lắm.

Khi anh không thể chịu nổi, anh cầm vật khủng của mình hẩy vào nơi nhỏ hẹp của Tô Dương. Nơi suối nguồn đang chảy, cộng với sự kích thích tối đa khiến cả hai nhanh chóng dung hợp. Tô Dương thở hổn hển.

- Chị hết sức rồi. Chị còn phải bay nữa.

- Em báo mẹ cho chị hoãn hai ngày rồi. Bây giờ chị chỉ bay với em thôi. Một lần này nữa thôi.

Nụ hôn ập xuống, không còn tiếng nói, chỉ là tiếng đánh vần, tiếng rên của cả hai. Mỗi một lần thúc là một lần vào sâu hơn nữa. Gọi tên anh đi. Dgon vừa thở vừa nói.

- D…dgon.

Tô Dương quằn quại , tấm ga giường bị cô vò miết nhàu nhĩ. Dgon ôm chặt Tô Dương, tận hưởng cảm giác lên đỉnh phun trào.

- Tô Dương. Anh yêu em.

Khi cả lại tỉnh lại lần nữa. Tô Dương đã không còn sức cựa người. Cô mặc kệ cho Dgon biến thái kia lau người, bôi thuốc , mặc đồ cho cô. Anh còn tham lam ăn chút đậu hũ non môi cô nữa. Tô Dương long lanh mắt nhìn anh, hậm hực, ghét bỏ. Nói chỉ có một mà giày vò không biết bao nhiêu lần. Cô chu môi.

- Cút.

Dgon cười, cúi xuống hôn môi đang chu lên kia.

- Tại chị mê người quá thôi. Em đi lấy đồ ăn cho chị.

Tô Dương nhìn khay thức ăn trước mắt, cô ăn rất ngon lành. Khi bụng đã no tròn, cô mới dừng đũa. Dgon nói cô nằm nghỉ ngơi, anh phải đi công việc. Trước khi đi, anh cúi xuống hôn lên trán cô thêm một lần. Cô cũng mặc kệ, lúc này cô không muốn đụng chạm gì tới anh, cô chỉ muốn ngủ thôi.

Chuyên cơ riêng chở Tô Dương về nước. Trước khi đi, Dgon muốn xác nhận thân phận mới, là người yêu với cô. Một chiếc dây chuyền mặt hoa hướng dương được đeo lên cổ Tô Dương. Cô vân vê hình bông hoa, cười tươi. Dgon cúi xuống nói thầm vào tai cô, Tô Dương ôm lấy cổ anh mà cười hạnh phúc.

Từ khi xác định thân phận mới, hai người đã có những thay đổi rõ rệt. Yêu xa là một cái gì đó man mác, nhớ mong. Bây giờ, ngoài việc học tập và nghiên cứu, Tô Dương còn có một việc là video call với Dgon. Mặt Tô Dương lúc nào cũng như tắm trong gió xuân phơi phới. An Kỳ cũng khá ngạc nhiên trước sự thay đổi của con gái.



- Hình như dạo này con đang yêu thì phải.

Cô chỉ mỉm cười thay cho câu trả lời. An Kỳ cũng không phản đối, cô cũng đã đến tuổi yêu đương. Bà chỉ nhẹ nhàng.

- Hãy lấy tình yêu làm động lực. Khi nào có dịp, hẹn cậu ấy ăn cơm.

- Vâng.

Hai mẹ con cùng nhiều đồng nghiệp khác lại tập trung nghiên cứu nâng cấp hơn thuốc trị ung thư. Hai người hoàn toàn ăn ngủ trong phòng thí nghiệm. Tô Dương còn phải gấp rút hoàn thiện đồ án tốt nghiệp sớm. Thời gian của cô hoàn toàn chỉ dành ở trường và ở bệnh viện.

Tô Dương mệt mỏi bước về phòng của mình. Cô chẳng buồn thay quần áo, nằm lên giường nhắm mắt ngủ luôn. Giờ đây, sau bao ngày vất vả, một giấc ngủ trọn vẹn với cô là cô cùng quý báu. Trong vô thức, cô cảm giác được có người đang chỉnh lại tư thế nằm, kéo cô ôm vào lòng. Mùi hương quen thuộc khiến cô rúc sâu thêm chút nữa, xem đối phương như một cái gối ôm.

Nửa đêm, Tô Dương tỉnh giấc. Cô thấy Dgon đang ôm mình ngủ. Tưởng mình còn đang mơ, cô vô thức siết chặt vòng tay ôm.

- Nhớ anh quá.

Dgon cũng tự động chặt thêm lực tay của mình.

- Anh cũng vậy.

Cảm giác chân thực. Tô Dương dùng tay mình xoa lên mặt anh để xác thực, cô kinh ngạc khẽ thốt lên.

- Ơ. Sao anh ở đây. Chúng ta, chúng ta…

Câu nói chưa hết lời. Nụ hôn xa cách lâu ngày đã ập xuống. Tô Dương cũng đón nhận rất nhiệt tình. Cảm xúc nhanh chóng bị đốt cháy, nhưng Dgon không dám làm gì xa hơn. Thứ nhất do đang trong nhà của Tô Dương, thứ hai sợ Tô Dương quá mệt mỏi. Khi nụ hôn kết thúc, tiếng thở hổn hển của cả hai đủ biết họ cần gì. Dgon kéo chăn đắp cho Tô Dương, ôm chặt lấy cô.

- Em ngủ đi. Đừng cử động nữa. Anh sợ mình không kiềm chế được.

Tô Dương bật cười, cô rúc trong ngực anh cười thành tiếng. Dgon cố tình chọc chọc vào eo cô làm cô càng thêm vui vẻ. May là phòng kín cách âm, âm thanh trong phòng không ông ảnh hưởng tới phòng bên cạnh.

Gần sáng, Tô Dương đang say ngủ. Dgon mơn trớn cánh môi cô một lát rồi lén trở về phòng của mình như không có chuyện gì xảy ra.

Buổi sáng, tất cả mọi người ngồi tại bàn ăn, chỉ có anh cả Tô Anh đang có công sự tại Malaysia không có nhà. Bố Tô Diễn vẫn vậy, yêu chiều mẹ hết mực. Mẹ An Kỳ thì giống như lão hóa ngược, không biết đến nếp nhăn hay dấu chân chim là gì. Thời gian chỉ làm tăng thêm nét đậm đà của bà. Dgon ắp miếng gà đã bỏ da và xương vào bát mẹ.

- Con cảm ơn mẹ đã quan tâm. Chân con khỏi hẳn rồi.

An Kỳ nhìn đứa con yêu, nhút nhát ngày nào.

- Không sao là tốt. Con phải cảm ơn chị của mình.

Đứa con trai nhút nhát ngày nào giờ đây đã thành sói, đang nắm tay con gái cưng của bà dưới bàn ăn. Dgon vui vẻ.

- Vâng ạ. Chỉ cần chị ấy cần, con không tiếc thứ gì hết. Con sẽ luôn bảo vệ chị ấy.

Ánh mắt tình ý trao nhau. Tô Dương vội cúi xuống ăn để che đi sự ngượng ngùng của mình. Hai đứa em nhao nhao.

- Anh ở Mỹ thì bảo vệ thế nào. Hãy để nhiệm vụ đó cho bọn em.

Cả nhà cười lớn trước câu nói của tụi nhỏ. Một bữa ăn tràn ngập hương vị gia đình.

Bố Tô Diễn từ tốn.

- Lần này con về ở chơi thêm đi. Cả nhà ai cũng nhớ con.



- Vâng. Lát nữa con có chuyện muốn nói với bố ạ.

- Ăn xong vào phòng sách.

Khi Dgon bước ra cũng đã gần trưa. Tô Diễn cũng nhanh chóng tới công ty để giải quyết công việc. Dgon mở cửa vào phòng Tô Dương. Căn phòng không có ai. Món quà anh tặng cô trước lúc đi vẫn để trên đầu giường. Mùi hương của cô vẫn thoảng thoảng đâu đây. Anh nhận một cuộc điện thoại từ trợ lý, sau đó cũng nhanh chóng đi ra ngoài. Anh lái xe trực tiếp đến lãnh sự quán của Mỹ tại Việt Nam, giúp anh xử lý chút giấy tờ.

Màn đêm buông xuống, Dgon bước vào phòng của Tô Dương, tay xách theo một cái túi nhỏ. Không thấy cô nhưng anh nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm. Anh đặt món quà lên đầu giường, im lặng ngồi xuống. Chờ đợi một lát, cánh cửa nhà tắm bật mở. Tô Dương tóc ướt, quấn khăn bước ra. Yết hầu Dgon lên xuống. Tô Dương giật mình lùi lại.

- Sao sao anh lại ở đây.

Dgon đứng dậy, cả thân hình cao lớn tiến sát lại phía cô. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn môi mọng. Nhìn cô lúc này không biết có bao nhiêu phần thơ ngây, quyến rũ.

- Đừng quậy. Đang ở nhà mà.

- Anh chỉ ôm một lát thôi. Mai anh đi rồi, anh sẽ rất nhớ em. Chắc lâu lắm anh sẽ mới trở về Việt Nam.

- Dgon. Có chuyện gì sao.

- Công sự.

Dgon tiếp tục việc hôn của mình. Cơ thể sạch sẽ cùng với mùi hương thanh khiết làm anh không kiềm lòng nổi. Anh bế xốc cô lên giường, tiếp tục việc hôn cho đỡ cơn nghiện. Chiếc khăn tắm bung mở, cả thân hình non mịn, hồng hào lộ ra trước mặt anh. Anh như một con thú hoang hít hà trên cơ thể cô. Mỗi một tấc da đều có dấu hôn của anh. Tô Dương như một cọng bún thở hổn hển. Dù chưa làm đến bước cuối nhưng cũng khiến cả hai thoã mãn. Bất ngờ, Tô Dương lật người Dgon lại, ngồi lên bụng anh. Cô ghì lại tay anh, cúi xuống ghé sát vào tai.

- Em muốn thử khả năng chịu đựng của anh. Ai không chịu được là chó.

Dgon để yên cho Tô Dương tùy ý. Cô hôn nhẹ lên tai, rồi lướt qua môi anh. Nụ hôn trượt dài xuống cổ và xuống sâu hơn nữa. Khắp người Dgon nổi gân, gồng cứng để chống lại cám dỗ. Một chút tự thoã mãn của Tô Dương càng khiến máu nóng của anh sôi trào. Nước Xuân của cô chảy dọc theo đùi anh xuống ga giường. Khi hai tay cô cầm đến cậu em của anh đang rần rật vuốt lên vuốt xuống, đầu anh như nổ tung. Anh đè ngược cô xuống, hẩy cậu em nghe cái ót. Tô Dương cứng người để cảm nhận cái to lớn kia đang còn trướng lên bên trong. Dgon hẩy thêm một cái, toàn bộ ngập trong suối nước Xuân. Cảm giác không thể tả lúc này. Nhầy nhụa, trơn tuột, thăng hoa.

Tô Dương bấu chặt lấy cái Dgon để cảm nhận cô bé của mình đang co bóp dữ dội, cắn nuốt cái khổng lồ của Dgon. Cô hổn hển.

- Đã nói ai không giữ được là chó. Sao anh lại như vậy. Anh rút ra đi.

- Gâu. Anh sẵn sàng là chó.

Dgon hôn sâu Tô Dương, mỗi một lần đẩy mạnh thêm một chút, nơi kia của Tô Dương nước lại phun trào.

- Ư hự. Em…

Tiếng nói ngắt quãng, chỉ còn lại hai người đang ân ái. Ánh trăng bên ngoài cũng trốn trong mây để không xen vào hạnh phúc đôi trẻ.

Dgon vuốt tấm lưng trần của cô.

- Em có suy nghĩ tới việc sang Mỹ làm việc không.

Tô Dương di di ngón tay theo chiều vòng tròn trên ngực anh.

- Em cũng tính sau khi tốt nghiệp sẽ đến bệnh viện bên đó làm việc một thời gian.

- Anh sợ thời gian trôi và khoảng cách địa lý sẽ khiến em sẽ chán và quên anh. Chúng ta công khai nhé.

Tô Dương hôn nhẹ vào môi anh.

- Chưa phải lúc. Em tin chúng ta sẽ hạnh phúc.

Dgon nắm tay cô đặt lên môi.

- Yêu được em và được em yêu là điều anh không thể ngờ. Anh sẽ không bao giờ buông tay. Dù anh có xuống địa ngục vì nhưng điều anh đã và đang làm, thì anh cũng sẽ mang em theo.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.