Nam sinh không thể vào kí túc xá nữ sinh, Phó Tranh cũng là do may mắn, lúc đi tới, vừa vặn đụng phải Thẩm Đình và Trương Tâm đi ra mua cơm.
Phó Tranh vội vàng đi tới, mở miệng hỏi: "Tương Tương đâu rồi?"
Phó Tranh đột nhiên nhảy ra, Thẩm Đình với Trương Tâm nhất thời bị dọa cho giật mình.
Lấy lại tinh thần, sắc mặt hai nữ sinh đều có chút không tốt lắm, "Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi Tương Tương?"
Phó Tranh ngẩn ra.
Tại sao anh lại không thể hỏi Tương Tương?
"Cô ấy sao vậy? Tôi gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy liên tục đang trong trạng thái trò chuyện."
Đến lúc này, trong lòng Phó Tranh không hiểu sao có một dự cảm chẳng lành.
"Bạn gái của cậu, tại sao cậu lại hỏi chúng tôi?" Giọng điệu Thẩm Đình không tốt, liếc Phó Tranh một cái.
Mặc dù cô thích trai đẹp, nhưng Phó Tranh lại đối xử với Tương Tương như thế, cô cũng tức cho Tương Tương.
Phó Tranh có chút ngốc, "Không phải... Rốt cuộc Tương Tương làm sao vậy? Các cậu mau nói cho tôi biết đi."
Anh làm gì sai?
Trương Tâm nói: "Tương Tương không muốn để ý đến cậu, kéo cậu vào danh sách đen, cậu nói đi cậu đã làm sai điều gì."
Phó Tranh giật mình, nhất thời luống cuống.
Lại nói rất lâu với Thầm Đình và Trương Tâm, mới thuyết phục được hai người bọn họ đi vào gọi Tương Tương ra giúp anh.
Thầm Đình và Trương Tâm trở lại phòng ngủ.
Chu Tương Tương còn đang cuộn mình trong chăn, Giản Vi nằm sấp ở trên bàn viết này nọ. Nghe tiếng mở cửa, thấy hai người quay lại, "Ô" một tiếng, "Sao hai cậu lại về rồi?"
Thẩm Đình nháy mắt với Giản Vi, đến gần bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Phó Tranh đến, đang chờ ở bên ngoài."
Giọng cô nàng rất nhỏ, chỉ có Giản Vi nghe được.
Giản Vi nghe vậy, theo bản năng nhìn thoáng qua Chu Tương Tương ở trên giường.
Chu Tương Tương vẫn như lúc xế chiều, động cũng chưa từng động một cái.
Cũng không khóc. Không nghe thấy âm thanh phát ra.
Chỉ là, bây giờ Tương Tương còn đang bực bội, nói với cô là Phó Tranh đến, chỉ sợ là không chịu gặp.
Giản Vi nghĩ một lát, đặt bút xuống, từ trên ghế đứng lên.
Đi đến bên giường Chu Tương Tương, đưa tay nhẹ nhàng chọc xuống chăn của cô, "Tương Tương, Tương Tương."
Chu Tương Tương không ngủ, nghe thấy Giản Vi gọi cô, trở mình, chui đầu từ trong chăn ra, dụi dụi đôi mắt, "Sao thế?"
Giọng cô hơi khàn, có lẽ là do đã lâu vẫn không lên tiếng.
Theo vô thức Giản Vi nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, thấy mắt cô cũng không có đỏ lên, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng kéo chăn cô, "Tương Tương, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, hôm nay tớ muốn ăn thịt nướng."
Chu Tương Tương lắc đầu, "Tớ không muốn ăn, tớ cũng không đói bụng, các cậu cứ đi ăn đi."
"Đừng mà, phòng ngủ chúng ta liên hoan đấy, làm sao có thể thiếu cậu được." Giản Vi vừa nói, vừa cởi giày bò lên giường.
Bò lên trên, duỗi tay kéo lấy chăn của Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương nắm lấy chăn không chịu buông tay, sức lực Giản Vi lớn, lại thêm một chút lực, đã xốc được chăn của Chu Tương Tương lên.
Chu Tương Tương cuộn tròn người, hai tay che mặt, giống như trẻ nhỏ đang ăn vạ, "Không đi, tớ không đi đâu, các cậu cứ đi đi."
Giản Vi nhìn cô, nhịn không được liền bật cười, duỗi tay kéo cô, "Đi thôi đi thôi, đi ăn một bữa cơm, chuyện buồn gì đều sẽ quên hết."
Cuối cùng Chu Tương Tương vẫn bị Giản Vi lôi xuống giường.
Ba người cứ như vậy mà đưa cô ra khỏi cửa.
Nhưng Chu Tương Tương thật sự không có khẩu vị, cô đang buồn muốn chết, làm gì còn có thể nuốt trôi đồ ăn.
Chu Tương Tương bị ba cô bạn cùng phòng cứng rắn lôi ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng mà, lúc cô ngẩng đầu lên, trông thấy Phó Tranh đứng ở cửa, trong nháy mắt liền hiểu được dụng ý của các cô nàng.
Làm gì có chuyện đi ăn thịt nướng chứ, rõ ràng là bị Phó Tranh mua chuộc.
Chu Tương Tương nghiêng đầu, xụ mặt, trừng Giản Vi một cái.
Giản Vi tinh nghịch nháy nháy mắt, cười nói: "Này, hai vợ chồng son các cậu có cái gì không thể nói à, ồn ào dẫn đến chiến tranh lạnh là không tốt, tới nói chuyện đi, cho cậu ấy một cơ hội."
Nói xong, thì đẩy người trước mặt lên phía trước.
Lúc này, Phó Tranh cũng vội vàng chạy tới, "Tương... Ui da!"
Còn chưa kịp mở miệng gọi hai chữ "Tương Tương", đầu gối đã bị ăn một cước nặng nề, đau đến nỗi anh " Ui da " một tiếng, ôm đầu gối đáng thương nhìn Chu Tương Tương, "Vợ đau..."
Chu Tương Tương còn đang tức giận, trừng mắt nhìn anh, "Đau chết anh luôn đi!"
Giản Vi và Thẩm Đình Trương Tâm liếc mắt nhìn nhau, ba người đều nhịn không được mà bật cười.
Nhìn bộ dạng Phó Tranh ở trước mặt Chu Tương Tương sợ hãi như vậy, sợ là ầm ĩ không nổi.
Vì vậy nói: "Tương Tương, bọn tớ đi ăn cơm tối đây, hai người các cậu từ từ nói chuyện nhé."
"Đúng đó Tương Tương, hai vợ chồng son các cậu cứ từ từ mà nói chuyện, bọn tớ đi trước đây."
Nói xong, ba người liền bỏ lại Chu Tương Tương, nắm tay nhau rời đi.
"Vợ." Phó Tranh mặt dày lại gần Chu Tương Tương, đưa tay muốn kéo tay cô, Chu Tương Tương hất anh ra, xoay đầu, tức giận nói: "Anh còn tới tìm em làm cái gì? Nghe nói trong khoa các anh có nhiều người đẹp lắm, đi mà tìm mấy cô ấy đi."
Phó Tranh nghe vậy, sợ hãi oan uổng kêu lên, "Lấy ở đâu ra người đẹp chứ, Tương Tương, oan cho anh quá."
Mặt Chu Tương Tương sa sầm, "Phó Tranh, anh đừng có ở chỗ này lảm nhảm với em, anh suy nghĩ một chút về biểu hiện của anh trong khoảng thời gian này đi, là em đang vu oan anh à?"
"Được được được, anh sẽ xem xét lại mình, Tương Tương em đừng giận, đừng giận mà." Phó Tranh mặt dày lắc cánh tay Chu Tương Tương, nghĩ chỉ cần dỗ như ngày thường là sẽ không sao.
Nhưng lần này Chu Tương Tương thật sự tức giận.
Cô hất tay Phó Tranh ra, lùi về sau hai bước. Cô nhìn anh, trên mặt không có một tia vui vẻ.
Từ trước đến nay Chu Tương Tương chưa từng như vậy.
Cô tức giận sẽ trừng mắt, vui vẻ sẽ cười, nhưng như bây giờ không có bất kỳ biểu cảm nào lại chính là lần đầu tiên.
Lúc này Phó Tranh thật sự sợ hãi, cũng không dám đùa giỡn, vô cùng nghiêm túc đứng ở đó, hết sức nghiêm túc nhìn Chu Tương Tương, cẩn thận mở miệng, "Tương Tương, rốt cuộc em sao vậy? Mấy cô ấy nói em kéo điện thoại vào danh sách đen... Tương Tương, anh đã làm sai điều gì, em nói với anh, anh sẽ thay đổi, anh đảm bảo sẽ thay đổi! Nhưng em đừng như vậy..."
Tim Phó Tranh đột nhiên nhói lên một cái, cổ họng trướng đau, "Tương Tương... Vợ, em đừng như vậy, thật sự, anh sợ..."
Cô có thể cáu giận với anh, có thể mắng anh thậm chí có thể đánh anh, nhưng vẻ mặt cô không chút thay đổi không chịu để ý đến anh như vậy, làm anh thật sự rất sợ.
Anh không biết mình đã làm sai điều gì.
Lại vội vàng giơ tay lên thề, nói: "Tương Tương, anh thề, anh thật sự không có cô gái khác, tuyệt đối không có! Nếu như anh nói dối, anh sẽ..."
"Đừng có nói bậy!" Chu Tương Tương không đợi anh nói hết, đưa tay che chặt miệng anh.
Phó Tranh nhanh chóng thuận theo nắm chặt tay Chu Tương Tương, cúi đầu, khẩn trương nhìn cô, "Vợ, anh sai rồi, em đừng giận..."
Cửa ký túc xá, người đến người đi. Không phải là nơi để nói chuyện.
Chu Tương Tương kéo Phó Tranh đi về phía trước, đi rất xa, thẳng đến rừng cây nhỏ bên ngoài kí túc xá, mới buông Phó Tranh ra.
Chu Tương Tương xoay người, ngồi lên ghế dài dưới một cây đại thụ.
Phó Tranh thấy vậy, cũng vội vàng đi tới ngồi xuống.
Chu Tương Tương trừng mắt nhìn anh, mặt trầm xuống hỏi: "Anh sai ở đâu?"
Phó Tranh vội nói: "Ở đâu cũng sai hết!"
Chu Tương Tương tức giận đập một cái lên vai anh, "Anh đừng có ở đây nói vòng vo với em! Hôm nay không nghĩ ra được anh sai ở đâu, đừng mong em tha thứ cho anh!"
Coi như anh không thay lòng, không có người con gái khác, nhưng trong thời gian dài như vậy bị anh lạnh nhạt, vẫn là chọc giận cô!
Phó Tranh suy nghĩ hồi lâu, trong lòng sốt ruột.
Chu Tương Tương thấy cả buổi anh vẫn chưa nghĩ ra được mình sai ở đâu, trong lòng tức giận.
Người này đã làm sai, lại hoàn toàn không ý thức được?
Đôi mắt Phó Tranh trông mong nhìn Chu Tương Tương, làm ra vẻ vô cùng đáng thương vô cùng uỷ khuất.
Chu Tương Tương vô cùng tức ngực, nhịn không được lại đập lên ngực Phó Tranh một cái, "Phó Tranh, anh thật đáng ghét!"
Phó Tranh vội vàng gật đầu nhận sai, "Phải phải phải, anh đáng ghét, đều là lỗi của anh."
Phó Tranh nói, nắm tay Chu Tương Tương, đưa tới bên miệng, giống như tay sai, dịu dàng thổi một hơi, "Đừng đập bằng nắm đấm, đập đau tay, anh sẽ đau lòng chết mất."
Phó Tranh như vậy, ngược lại không giống với vẻ sẽ bắt cá hai tay.
Chu Tương Tương bớt giận, lại đập Phó Tranh hai cái, đầy bụng lửa giận không sai biệt lắm đều bị dập, mở miệng hỏi: "Đã hai ngày rồi anh không hẹn em, anh có biết hay không?"
Phó Tranh sững sờ, hai mắt đột nhiên trợn to, "Tận... Tận hai ngày lận? Ui da ——— "
Phó Tranh vừa mở miệng, lửa giận của Chu Tương Tương mới vừa dập lại bị anh làm bùng lên, duỗi tay nhéo một cái lên eo anh.
Phó Tranh ui da một tiếng, vội vàng cầm lại tay Chu Tương Tương, "Vợ đừng nhéo, đau..."
"Đau chết anh!" Chu Tương Tương trừng mắt nhìn anh, tiếp tục nói: "Phó Tranh anh không chỉ hai ngày không hẹn em, mỗi lần em gọi điện thoại cho anh, chúng ta nói chuyện phiếm chỉ hơn mười phút, mỗi lần em hỏi anh đang làm gì, anh chỉ nói anh đang bận. Trước kia em gửi WeChat cho anh, anh đều giây sau trả lời lại, tối hôm qua em gửi WeChat cho anh, sáng sớm hôm nay anh mới trả lời lại em! Em vừa gọi điện thoại cho anh, gọi nhiều cuộc anh cũng không nhận!"
Phó Tranh thấy mắt Chu Tương Tương đỏ lên, vô cùng đau lòng, vội vàng ôm cô vào lòng, không ngừng nhận sai, "Anh sai, Tương Tương anh sai rồi, gần đây anh thật sự có hơi bận, anh đều không ý thức được, anh lạnh nhạt với em. Thực xin lỗi, Tương Tương thực xin lỗi."
Đến lúc này Phó Tranh cuối cùng cũng hiểu được Chu Tương Tương đang giận cái gì, trong lòng vừa ảo não vừa tự trách, "Tương Tương, anh sai rồi, là anh xem nhẹ cảm xúc của em, anh sai rồi, em phạt anh đi, phạt anh thế nào cũng được."
Phó Tranh đỡ lấy vai của Chu Tương Tương, vô cùng nghiêm túc, vô cùng chân thành nhìn cô, còn nói: "Nhưng anh thề, anh tuyệt đối tuyệt đối không có người con gái khác, tuyệt đối không có!"
Phó Tranh dỗ như thế, lửa giận trong lòng Chu Tương Tương cũng không còn, mím môi, hỏi anh, "Vậy rốt cuộc gần đây anh đang bận cái gì?"
"Gần đây anh đều ở thư viện, đọc sách kiến trúc với sách thiết kế. Ừm, anh muốn mở một phòng làm việc thiết kế trang trí..."
Chu Tương Tương mở to hai mắt, có chút kinh ngạc, "Anh muốn gây dựng sự nghiệp?"
Phó Tranh gật đầu, "Anh vốn là khi nào có một chút thành tích thì mới nói cho em biết... Ui da, đau!"
Phó Tranh nói còn chưa dứt lời, Chu Tương Tương lại nhịn không được nhéo lên eo anh một cái, "Phó Tranh, chuyện lớn như thế, anh vậy mà gạt em! Anh đang học, thì anh phải nói cho em chứ. Làm em sợ muốn chết, anh có biết không!"
Phó Tranh vội vàng ôm người vào lại trong lòng, cằm đặt trên đầu Chu Tương Tương, giọng dịu dàng trấn an, "Đừng sợ đừng sợ, Tương Tương không sợ. Ôi, em phải tin tưởng anh, anh không thể nào thay lòng, dù chết cũng không có khả năng."
Đôi mắt Chu Tương Tương hồng lên, giọng nhỏ nhỏ, mang theo vài phần nghẹn ngào, "Em không phải là không tin anh, em là... Em là không tin vào chính bản thân mình. Trường học có nhiều cô gái xinh đẹp ưu tú như vậy, so với các cô ấy em, bình thường nhỏ bé giống như hạt cát vậy."
Còn nói: "Anh đẹp trai như vậy, lại ưu tú, có rất nhiều nữ sinh thích anh, em thật sự sợ..."
Phó Tranh không nghĩ tới Chu Tương Tương lại nghĩ nhiều như vậy.
Anh hơi buông cô ra, đỡ vai cô, mắt nhìn cô, vô cùng kiên định nói: "Tương Tương, em nghe đây, trong lòng anh, không ai có thể so sánh được với em, không có ai xinh đẹp hơn em, không có ai ưu tú hơn em. Quan trọng nhất là, anh yêu em, những người khác dù có xinh đẹp hơn nữa, có ưu tú hơn, đều không thể lọt vào mắt anh, không vào được tim anh. Em hiểu chưa?"
Truyện tại Wattpad được đăng Wordpress từ 2 - 3 chương.
Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang Wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link Wordpress của Vườn.