Sủng Ái Cả Đời

Chương 47: Nụ hôn ngọt ngào



Edit: Phưn Phưn

Sau khi lên lớp mười hai, không khí trong lớp Chu Tương Tương căng thẳng hơn so với bình thường.

Đừng nói là lớp chọn, ngay cả lớp Phó Tranh, bầu không khí cũng căng thẳng hơn so với bình thường rất nhiều. Dường như lên lớp mười hai, mỗi người đều không tự chủ buộc chặt dây cót.

Sau khi lên lớp mười hai, thời gian giáo viên lên lớp tương đối ít, dành nhiều thời gian cho học sinh tự học, kiểm tra bổ sung.

Từ tuần cuối của lớp mười một Phó Tranh đã bắt đầu chịu khó học tập, lại cố gắng hết cả kỳ nghỉ hè, toàn bộ kiến thức cơ bản trước kia đã theo kịp.

Đề cơ bản giống nhau, có thể làm nhanh lại đúng.

Lục Quýnh ở bên cạnh nhìn bộ dạng Phó Tranh làm bài rất nhẹ nhàng, vô cùng hâm mộ, nói: "Ca, trước kia tại sao em không phát hiện anh lại thông minh như thế? Mấy cái đề này, anh làm thế nào?"

Không thể không thừa nhận, Phó Tranh tiến bộ lớn như thế, một mặt, đúng là bởi vì rất thông minh. Lúc bắt đầu không có căn bản, học rất khó, nhìn đề, mặt hoàn toàn đen, cái gì cũng không hiểu, anh lấy ra toàn bộ sách sơ trung và cao trung, học lại từ đầu. Hiện tại có căn bản, nhìn đến đề bài, Chu Tương Tương đã giảng cho anh, một chút cơ bản liền hiểu.

Tuần lễ tựu trường đầu tiên, liền nghênh đón kỳ thi thử đầu tiên của lớp mười hai.

Trước giờ tự học buổi tối, Phó Tranh đến sân tập chạy chừng mười vòng, cả người ướt đẫm, nhưng loại mồ hôi dầm dề này cảm giác lại rất thoải mái, tất cả áp lực đều từ trong bước chạy phóng ra, lại tràn đầy sức mạnh.

Từ sân tập trở về, đi nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra, đột nhiên phía sau lưng có người đập lên vai anh, "Hù" một tiếng.

Phó Tranh vừa nghe thấy giọng nói này, trong nháy mắt liền bật cười, "Ai da ta thiên, hù chết anh!"

Chu Tương Tương vòng qua từ sau lưng anh, cười hì hì, "Anh đi đâu vậy? Cả người đều ướt hết rồi." Cô nói, sờ soạng sau lưng Phó Tranh, giống như ngâm qua nước.

Vợ mình ở ngay trước mặt, Phó Tranh theo bản năng muốn ôm cô, nhưng nhớ tới học kỳ trước bởi vì mình lỗ mãng mà hại Tương Tương bị thầy giáo mắng, nên không dám. Cho dù hành lang bây giờ không có người.

Rất mất mát, đôi mắt trông mong nhìn Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương quen anh đã lâu, nhìn là biết anh đang suy nghĩ cái gì, mím môi cười, nhẹ nhàng kéo tay anh, nhỏ giọng nói: "Lên sân thượng đi."

Nói xong nhìn xung quanh, dẫn đầu đi lên lầu.

Phó Tranh ngây người, vội vàng đuổi theo.

Tiểu nha đầu này sao nay lớn gan vậy?

Lên sân thượng, Phó Tranh đóng cửa lại, từ phía sau ôm lấy Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương hít mũi, vô cùng ghét bỏ, "Phó Tranh anh thối muốn chết."

"Chao ôi, vợ lại ghét bỏ anh."

Chu Tương Tương cười khanh khách, ngoài miệng ghét bỏ anh, nhưng không có đẩy anh ra, để cho anh ôm.

"Hôm nay sao em lớn gan vậy? Dám tới tìm anh?" Phó Tranh nói, môi áp bên cạnh tai Chu Tương Tương, hơi thở ấm áp phả vào bên trong lỗ tai.

Chu Tương Tương có hơi ngứa, nghiêng đầu sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Hôm nay chủ nhiệm lớp không có tới."

Phó Tranh cười khẽ, "Chủ nhiệm lớp không có tới, lá gan em liền lớn hơn? Không ngoan ngoãn ở phòng học cố gắng học tập, vậy mà lại chạy đến tìm anh?"

Chu Tương Tương mím môi, quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ tối lại, "Em tới thăm anh, anh không vui sao? Được, vậy em về lớp đây."

Nói xong liền muốn đẩy Phó Tranh ra.

Phó Tranh đâu có thể cho phép cô đẩy ra, ôm chặt eo cô, cúi đầu, gắt gao hôn xuống.

Chu Tương Tương mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh.

Hai đôi môi mềm mại dán chặt chung một chỗ, Phó Tranh khi thì nhẹ nhàng hôn một cái, khi thì lại nằng nề ngậm lấy, răng môi triền miên.

Chu Tương Tương nhắm mắt lại, bị hôn đến toàn thân nhũn ra, thân thể không ngừng dựa trên người Phó Tranh.

Cho đến lúc thân thể sắp ngã lên người Phó Tranh, Phó Tranh cuối cùng nhịn không được cười lên, môi vẫn áp trên môi Chu Tương Tương, nhẹ giọng cười, "Có cảm giác sao?"

Lời nói ái muội, phút chốc mặt Chu Tương Tương đỏ bừng, vội vàng đẩy anh ra, "Anh... Anh đừng nói bậy..."

Trái tim Chu Tương Tương đập cực kỳ nhanh, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu.

Ý cười trong mắt Phó Tranh sâu hơn, ngón tay dịu dàng sờ lên mặt cô, "Đừng ngượng ngùng, Chu Tương Tương."

Chu Tương Tương đẩy tay anh ra, khuôn mặt nhỏ xị ra trừng mắt nhìn anh, "Không muốn để ý đến anh nữa, đồ lưu manh!"

Phó Tranh mặt dày ôm chặt cô, "Đừng mà vợ, anh yêu em chết mất."

Đầu Chu Tương Tương bị Phó Tranh đặt trong lồng ngực của anh, có mùi của mồ hôi, và hương bạc hà nhàn nhạt.

Chu Tương Tương nhắm mắt lại, giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng anh.

"Tương Tương, sắp thi thử rồi, em căng thẳng không?"

"Có một chút."

Hai người ôm nhau, nhẹ giọng nói chuyện.

Phó Tranh than nhẹ một tiếng, "Anh cũng căng thẳng, rất căng thẳng."

Chu Tương Tương từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: "Anh đừng căng thẳng, chỉ là thi thử mà thôi, buông lỏng tâm trạng, em cảm thấy lần này anh nhất định có thể thi tốt hơn so với lúc thi cuối kỳ."

Phó Tranh cười, "Phải không? Em có lòng tin với anh vậy à."

"Đúng, em đối với anh có lòng tin, cho nên anh cũng phải có lòng tin với bản thân mình."

Trong lòng Phó Tranh ấm áp, cưng chiều xoa đầu Chu Tương Tương, "Ừ, anh biết rồi, vợ, anh sẽ tràn trề lòng tin tiến về phía trước, chờ tin tốt của anh."

Chu Tương Tương cong môi cười, trịnh trọng gật đầu.

Phó Tranh nhìn cô, thở dài một tiếng, "Tại sao lại đáng yêu như thế hả."

Nói xong, bóp cằm Chu Tương Tương, cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô một cái.

Dịu dàng đâm thẳng vào lồng ngực, cả trái tim được hạnh phúc bao lấy.

Chưa bao giờ biết, tình yêu, chính là từ ngữ xinh đẹp như vậy, đẹp đến say lòng.

...

Kỳ thi thử là thi hai ngày.

Ngày đầu tiên thi xong Số học, trong phòng thi đã có bạn học kêu rên đề thi lần này thật sự quá khó.

Ngay cả trong lớp cũng có vài người la hét thật sự quá khó, hoàn toàn đả kích lòng tự tin của người ta.

Lục Quýnh thấy mọi người đều la hét quá khó, lặng lẽ hỏi Phó Tranh một câu, "Ca, anh thấy đề Toán học có khó không?"

Phó Tranh thuận miệng nói, "Tạm được."

Lời này vừa vặn bị một học bá đi ngang qua Phó Tranh nghe thấy, khiếp sợ đến nỗi tròng mắt muốn rớt xuống, "Bạn học Phó, bạn cảm thấy đề Toán học lần này, không khó?"

Phó Tranh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhàn nhạt " Ừ " một tiếng, "Trừ câu cuối có hơi khó, còn lại ở trên đều là cơ bản."

"Thật sao? Tại sao tớ lại cảm thấy khó như thế?"

Phó Tranh không phản ứng, tiếp tục vùi đầu làm bài.

Thành tích kỳ thi thử rất nhanh đã có, ngày có danh sách kết quả, Phó Tranh không đi xem, là Lục Quýnh chạy xuống xem cho anh.

Một lát sau, Lục Quýnh lại hùng hùng hổ hổ chạy về, kích động không kịp thở, còn chưa tới phòng học, liền lớn tiếng gào, "Ca! Ca! Anh mẹ nó cũng quá lợi hại! Anh có biết anh thi được hạng bao nhiêu không?! Ta thiên! Ca!"

Trong phòng học, bạn học đều đi xem danh sách kết quả, chỉ có một mình Phó Tranh ở lại.

Thấy Lục Quýnh chạy vào, Phó Tranh dựa lên ghế, cười cậu, "Cậu gấp cái gì? Thở hổn hển như vậy mà còn nói nữa."

"Không vội không được! Ca! Anh thật sự quá trâu bò! Lần này anh vậy mà thi được hạng tám mươi ba! Chỉ một kỳ nghỉ hè thôi! Rốt cuộc anh đã làm gì? Ta thiên! Anh có phải ăn cái gì mà bánh mì trí nhớ đúng không? Khoảng thời gian trước lão tử đang coi mèo máy Doraemon, trong đó hình như Nobi Nobita hỏi Doraemon muốn một loại bánh mì ký ức..."

Phó Tranh một cước đạp tới, "Cút ra chỗ khác! Nói ai là gấu hả?!"

"Không phải gấu*, là Nobi Nobita!"

(*: Ở đây Tranh ca nghe nhầm Nobi Nobita thành gấu lớn, vì tiếng trung của Nobi Nobita là 大雄 có nghĩa là gấu lớn.)

"Tôi mặc kệ cậu cái gì mà gấu lớn với gấu con, dám nói tôi là gấu, tôi đánh cậu được rồi đó!"

"Trời ạ trời ạ! Em không nói không nói được chưa? Chỉ là, anh thật sự, làm thế nào mà tiến bộ nhanh như vậy? Mẹ nó anh là yêu quái đúng không?"

Phó Tranh nở nụ cười, nhiều ít có chút đắc ý, "Không có biện pháp, ai bảo chỉ số thông minh của tôi cao như vậy."

"Mẹ nó, có người lại tự khen chính mình như vậy à!"

"Trần thuật sự thật mà thôi." Phó Tranh đắc ý tiếp tục đặt bút xuống làm bài.

Hạng 83, nhảy xa mục tiêu cả một bậc thang.

Tuy nhiên, không phải chuyện gì đều thuận buồm xuôi gió, học tập cũng vậy.

Sau khi Phó Tranh đột phá một trăm hạng, việc học của anh bắt đầu lâm vào thời kì cổ bình*.

(Thời kì cổ bình: Dùng để hình dung một trạng thái bị trì trệ không phát triển, giai đoạn này giống như một cái cổ bình, nó có một lối thoát, nhưng nếu bạn tìm không đúng hướng, bạn có thể mắc kẹt tại nút cổ bình. Theo nguồn baike.baidu.)

Liên tiếp hai lần thi, từ đầu đến cuối điểm của anh vẫn quanh quẩn hơn năm trăm điểm, thứ tự vẫn luôn ở trong khoảng 80~90, không có tăng lên.

Trạng thái như vậy giằng co đến hai tháng, Phó Tranh đột nhiên lại bắt đầu luống cuống.

Mấy lần trước tiến bộ quá nhanh, căn bản anh không nghĩ tới chính mình sẽ trì trệ không tiến lên. Thậm chí lúc trước còn nghĩ, lấy tốc độ tiến bộ cúa mình, rất nhanh là có thể đuổi kịp bước chân của Chu Tương Tương.

Mà hiện thực lại giống như một cái tát vang dội, hung hăng tát lên mặt anh.

Sau kỳ thi tháng lần thứ hai, Phó Tranh đã mấy ngày chưa học tập.

Đi học ngủ, tan học cũng ngủ. Chủ nhiệm lớp đặt hy vọng vào anh, tìm anh nói chuyện rất nhiều lần, nói rất nhiều rất nhiều lời cổ vũ anh.

Nhưng mà cũng không có hiệu quả. Chính anh còn không tự qua được cửa ải trong lòng mình, người khác nói cái gì cũng không được.

Liên tiếp hai lần đả kích, ép Phó Tranh tới gắt gao, trong lòng anh áp lực, cái loại vô cùng tuyệt vọng không nói nên lời này lan toàn khắp đáy lòng.

Anh không ngừng suy nghĩ, có phải tiềm lực của anh đã hết mức? Rốt cuộc không có biện pháp nâng cao thành tích? Cố gắng hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể thi được hơn năm trăm điểm?

Loại cảm xúc tuyệt vọng sinh ra từ đáy lòng, cả người đột nhiên lâm vào trạng thái vô cùng hỏng bét, thậm chí còn xuất hiện ý nghĩ từ bỏ.

Trạng thái giằng co như vậy nhiều ngày, Lục Quýnh ở bên cạnh nhìn, cảm thấy có chút không thích hợp. Hôm nay tiết tự học buổi tối, giáo viên Tiếng Anh ở trên bục giảng kiểm tra kĩ năng nghe, học sinh ở dưới làm bài.

Phó Tranh nghe được trong lòng nổi cáu, trực tiếp ném bút, từ trên ghế đứng lên, đi ra ngoài bằng cửa sau.

......

Ở lớp chọn.

Chu Tương Tương đang làm bài, Hạ Hoan Hoan đột nhiên đẩy cô một cái, "Tương Tương, đó không phải là anh em của Phó Tranh sao? Có phải là tới tìm cậu không?"

Chu Tương Tương ngẩn người, ngẩng đầu, nhìn theo hướng Hạ Hoan Hoan chỉ.

Quả nhiên, Lục Quýnh đang đứng ở ngoài cửa sổ, thấy cô quay đầu lại, dùng sức vẫy tay với cô.

Lục Quýnh tới tìm cô, hơn phân nửa là có liên quan tới Phó Tranh.

Trong phòng học không có giáo viên, Chu Tương Tương buông bút, lặng lẽ đi ra ngoài từ cửa sau.

"Lục Quýnh, cậu tìm tôi?"

"Đúng vậy! Chị dâu! Chị dâu, chị có biết không gần đây trạng thái của Tranh ca rất không tốt."

Chu Tương Tương ngẩn ngơ, lắc đầu, "Tôi không biết, làm sao vậy?"

"Ôi, em biết ngay là anh ấy không nói với chị! Từ mấy ngày hôm trước có kết quả thi xong về sau, Tranh ca càng chịu đả kích, đã mấy ngày trôi qua cũng chưa học gì cả, vừa rồi giáo viên ở trên kiểm tra nghe, anh ấy trực tiếp đá ghế đi ra ngoài! Chị dâu, Tranh ca đã lâu rồi không như vậy, chị nói có phải anh ấy xảy ra vấn đề gì không?"

Phó Tranh có bao nhiêu nỗ lực học tập, Lục Quýnh cũng coi như là từng bước một nhìn qua, anh nếu như từ bỏ giữa đường, cậu đều thấy anh như vậy là không đáng.

Chu Tương Tương cau mày, "Không phải anh ấy thi khá tốt sao?"

"Có thể là cảm thấy không có gì tiến bộ. Chị dâu, chị không biết, Tranh ca anh ấy vốn không phải quan trọng việc thi cử, anh ấy muốn thi cùng một trường với chị, khả năng chính là bởi vì vậy, áp lực mới đặc biệt lớn, nếu chị có thời gian thì khuyên anh ấy một chút, em cảm thấy anh ấy thật sự không dễ dàng."

Chu Tương Tương nghe Lục Quýnh nói, trái tim đau nhói.

Phó Tranh có bao nhiêu nỗ lực, cô đương nhiên so với ai khác đều rõ ràng.

Cô vừa đi về phía sân thượng, vừa gọi điện thoại cho Phó Tranh.

"Đang ở đâu vậy?"

Ống nghe có tiếng gió thổi.

Giọng Phó Tranh nhẹ nhàng, nói: "Ở phòng học, làm bài."

"Phải không? Làm cái gì đấy?"

"Vật lý."

"Khó sao?"

"Khó."

"Thật sự ở phòng học?"

"Đang ở phòng học ——"

Lời nói Phó Tranh vừa mới ra khỏi miệng, ngẩng đầu, thì thấy Chu Tương Tương đứng ở cửa sân thượng.

Anh sửng sốt nhìn cô.

Chu Tương Tương cười với anh, cúp điện thoại.

Phó Tranh ngồi trên lan can sân thượng, trong tay kẹp điếu thuốc.

Chu Tương Tương đi qua, thuận tay lấy điếu thuốc trong tay anh, nhấn lên lan can, dập tắt.

"Không phải không hút thuốc lá sao?" Giọng Chu Tương Tương nhẹ nhàng, rất dịu dàng, không có một chút ý tứ tức giận.

Phó Tranh cúi đầu, thấp giọng nói: "Xin lỗi, anh nhịn không được."

Phó Tranh ngồi trên lan can, rất cao, hai chân lơ lửng bên tường.

Chu Tương Tương đứng ở phía dưới, ngửa đầu, có thể tới ngực anh.

Cô dang hai cánh tay, ôm eo anh, nhìn anh nói: "Nghe nói trạng thái anh gần đây không tốt, tại sao không nói với em?"

Phó Tranh nhìn cô, căng mặt, không đáp.

Chu Tương Tương tiếp tục nói: "Thời kì cổ bình rất bình thường, lúc trước anh tiến bộ quá nhanh, hiện tại đình trệ thật ra là một quá trình tích lũy. Phó Tranh, làm chuyện gì đều không thể thuận buồm xuôi gió, nếu như đều dễ dàng như vậy, Thanh Hoa Bắc Đại không phải là ai cũng có thể thi sao? Cổ bình bây giờ anh gặp thật ra em cũng từng có, rất thống khổ, em có thể hiểu cho anh. Nhưng mà anh không thể từ bỏ, kiên trì đến cùng, anh sẽ nhận được những gì anh muốn."

Chu Tương Tương nhìn Phó Tranh, ánh mắt vô cùng kiên định.

Phó Tranh cười khẽ một tiếng, "Thật sự có thể nhận được những gì anh muốn sao? Em biết anh muốn cái gì sao?"

"Em biết, anh muốn thi đậu chung một trường đại học với em."

"Chu Tương Tương, lúc này, em vẫn còn tin tưởng anh sao? Thành thật mà nói, anh cảm thấy sức mạnh anh đã dùng hết rồi, lại cố gắng hơn nữa cũng chỉ có như vậy, không biết làm vẫn như cũ không biết làm, phát huy tốt thì nhiều nhất được một cái đại học tốt, phát huy không tốt, có thể miễn cưỡng một cái khoa chính quy."

"Phó Tranh, anh đừng như vậy..."

"Anh cũng không muốn như vậy... Nhưng chỉ là... Thật thất bại, em hiểu không?" Phó Tranh đột nhiên cúi thấp đầu xuống, giọng nói thật nhẹ, trông rất mất mát.

Nỗ lực lâu như vậy, liều mạng lâu như vậy, cho rằng chính mình có thể chậm rãi tới gần người yêu, nhưng cuối cùng phát hiện, chỗ của cô, là độ cao mà anh có nỗ lực thế nào cũng không thể với tới.

Loại thất bại này, có thể đem người sống sờ sờ ép đến điên rồi.

Hai tay Chu Tương Tương nâng mặt Phó Tranh, làm anh nhìn cô.

Đôi mắt Phó Tranh đỏ lên, trong mắt đều là mất mát và bất lực.

Chu Tương Tương vô cùng nghiêm túc nhìn anh, "Phó Tranh, có lời này, thật ra em vẫn luôn muốn nói cho anh. Anh và em ở bên nhau, thật sự không cần áp lực lớn như vậy. Coi như cuối cùng thật sự không thể thi đậu chung một trường với em, vậy thì sao chứ? Em chính là thích con người anh, mặc kệ anh là thi đậu Thanh Hoa, hay là thi đậu một trường đại học bình thường, thậm chí không thi đậu đại học, em đều thích anh, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Chỉ cần trong quá trình này anh nỗ lực, kết quả thế nào, kỳ thật không sao cả. Phó Tranh, đáp ứng em, đừng tự tạo áp lực cho mình lớn như thế, anh như vậy, em rất đau lòng."

"Tương Tương..."

Phó Tranh muốn nói gì đó, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Chu Tương Tương ôm đầu của anh, nhón chân, hôn lên môi anh.

Trong chớp nhoáng, Phó Tranh phảng phất nghe thấy trong đầu mình có tiếng pháo hoa nở rộ.

Ầm một tiếng, muôn màu muôn vẻ.

Vài giây sau, môi Chu Tương Tương hơi buông lỏng ra, dán trên môi Phó Tranh, nhẹ giọng cười, "Mùi thuốc lá."

Phó Tranh rốt cuộc nhịn không được, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, từ trên lan can nhảy xuống, một tay ôm Chu Tương Tương vào trong lồng ngực, cằm để trên đỉnh đầu cô, "Chu Tương Tương, anh thật sự rất thích rất thích em."

Chu Tương Tương cong môi cười, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng êm dịu như gió, "Em cũng vậy."

Truyện tại Wattpad được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương.

Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link wordpress của Vườn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.