*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mỗi khi nghĩ về những điều này thì Đường Ngọc Hiền lại càng cảm thấy đau lòng, vì vậy càng không thể nào ngăn được nước mắt lại.
“Bà nội không bị sao cả, chỉ là có một ít cát bay vào trong mắt mà thôi..."
Đường Ngọc Hiền ôm chặt lấy Thúy Hồng, không để cho Thúy Hồng nhìn thấy chị ta rơi lệ.
Vào giờ phút này, thời điểm Đường Ngọc Hiền ôm Thúy Hồng khóc thì ba của chị ta là Đường Huy Hoàng ở xa xa cũng đang chạy tới, đứng ở phía xa nhìn thấy cảnh Đường Ngọc Hiền và Thúy Hồng đang ở cạnh nhau như vậy liền khiến cho ông ấy cũng sững sờ tại chỗ trong lúc nhất thời.
Sau một lúc lâu, Đường Ngọc Hiền cũng cố gắng cưỡng ép nén lại nước mắt, những giọt nước mắt trêи mặt cũng lập tức bốc hơi. Chị ta hít một hơi thật sâu cúi xuống nhìn Thúy Hồng rồi nở một nụ cười nói: “Thúy Hồng, con hãy mau đi chơi đi, bây giờ bà nội sẽ ở trong nhà cùng con có được không?”
Thúy Hồng hiểu chuyện liền gật đầu đồng ý, nói ra: “Vâng, cảm ơn bà nội, nhưng mà bà nội ơi, ba của con... ba của con lúc nào mới có thể trở về vậy?”
Cơ thể của Đường Ngọc Hiền run lên, cắn môi nở nụ cười nói: “Hiện tại ba của con đang đi đánh người xấu, sau khi đánh hết người xấu thì ba của con nhất định sẽ trở về, con phải thật khỏe mạnh để chờ ba con về có được không nào?”
“Vâng, Thúy Hồng nhất định sẽ thật ngoan ngoãn khỏe mạnh.” Thúy Hồng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của mình, nói lời cam đoan với Đường Ngọc Hiền.
Ngay lúc này, Đường Yến Nhi cũng đi tới với ánh mắt phức tạp, dắt Thúy Hồng đi chơi ở bên cạnh. Đường Ngọc Hiền đợi cho Đường Yến Nhi dẫn Thúy Hồng sang chỗ khác chơi rồi mới đi về phía của ba chị ta là Đường Huy Hoàng, rồi đứng ở bên cạnh ông ấy.
Hốc mắt của ông Đường Huy Hoàng cũng đỏ lên, ông ấy cũng nhìn thấy video mà Tiêu Hạo Thiên chiến đấu ở thế giới hắc ám. Đường Huy Hoàng há to miệng dường như muốn nói với Đường Ngọc Hiền điều gì đó.
Nhưng Đường Ngọc Hiền lại mở miệng nói trước: “Ba yên tâm đi, Hạo Thiên sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.”
Sau khi nói xong, Đường Ngọc Hiền nhìn về phía của Thúy Hồng đã đi ra chỗ rất xa, một lần nữa khẳng định nói: “Hạo Thiên chính là con trai của con cho nên con rất hiểu nó, nó cũng nhất định sẽ vì Thúy Hồng, cho dù có phải dốc toàn bộ sức lực để sống sót thì nó cũng...tuyệt đối sẽ không để thua!”
“Haiz. Trong lòng Đường Huy Hoàng phức tạp đến cực điểm, cũng vô cùng đau lòng nhìn hình ảnh của con gái mình. Ông ấy chính là gia chủ của nhà họ Đường mấy chục năm nay, một gia chủ của một nhà phú hào giàu có, cho nên cho dù là một tâm tư suy nghĩ cho dù nhỏ nhoi kín đảo như thế nào của con gái ông ấy là Đường Ngọc Hiền thì ông ta cũng sẽ đều có thể hiểu được.
Ông ấy thở dài một tiếng, bên trong nó bao hàm rất nhiều điều suy tư, Đường Huy Hoàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, không nói bất cứ một điều gì nữa liền rời đi.
Trêи máy bay của tổ chức quy tắc Thủ Hộ Giả đi đến đại bản doanh, Cao Ánh Vy mặc một chiếc áo lông màu đen, ngồi ở một chiếc ghế có vị trí gần cửa sổ. Trêи chiếc máy bay này chỉ có duy nhất một người hành khách đó chính là cô.
Trêи máy bay vào giờ phút này, Cao Ánh Vy đang cúi đầu nhìn vào hình ảnh của Tiêu Hạo Thiên đang chiến đấu anh dũng đẫm máu ở thế giới Hắc Ám bên trong chiếc điện thoại di động. Không có lời nào có thể hình dung được nỗi đau lòng của cô khi nhìn thấy những hình ảnh này.
Toàn bộ cơ thể của Cao Ánh Vy đều run run không ngừng, cô không thể thốt lên một lời nào. Dù việc này... cũng không phải là lần đầu tiên anh bị thương, chỉ là Cao Ánh Vy biết rất rõ ràng rằng anh đã bị thương bao nhiêu lần.
Chồng của cô, điện chủ của Thiên Thần điện là một người giỏi giang danh chấn toàn bộ chiến đội thế giới, ngày hôm nay anh chính là người chỉ huy thứ năm, trong mắt người ngoài, anh chính là một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng chỉ có duy nhất một mình Cao Ánh Vy rõ ràng để đi tới đoạn đường này thì Tiêu Hạo Thiên đã phải trải qua những gì. Dù là một người có sức chiến đấu mạnh như vậy mà đã trở thành bộ dạng như thế kia.
Có vô số những thời điểm, Cao Ánh Vy đã nghĩ đến việc khuyên Tiêu Hạo Thiên hãy vứt bỏ đi tất cả, hãy mặc kệ hết tất cả mọi thứ, rồi sau đó ở nhà một thời gian để tịnh dưỡng cho thật tốt.
Nhưng cho dù là nguyện vọng của cô đơn giản như vậy nhưng đây cũng là điều rất khó có thể thực hiện được, trêи cái thế giới này có rất nhiều việc cần Tiêu Hạo Thiên phải làm.
“Anh... là điện chủ của hơn ba nghìn huynh đệ ở Thiên Thần điện, anh... là chiến thần mà chiến đội thế giới không thể thiếu, nhưng mà đồng thời anh cũng chính là chồng của em...
“Có lẽ rằng tất cả mọi người đều đang mong đợi anh tiếp tục chiến đấu, nhưng mà em không muốn, em đã từng rất muốn ích kỷ, muốn anh chỉ ở lại bên cạnh em mà thôi..."