Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 164: Lấy một môn phiệt làm quà!



Chín giờ tối, màn đêm đã buông xuống, khói bụi dày đặc một ngày ở Hà Nội đã dần dần tan ra, mà lúc này trong nhà họ Đường ở Hà Nội, lại đèn điện sáng chưng, ngoài hoa viên nhà họ đường đầy ắp khách khứa, đêm nay nhà họ Đường tổ chức tiệc, mời đến dự tiệc là những môn phiệt lớn, và những người giàu có nhất, chào mừng tẩy trần cho Tiêu Hạo Thiên. Chỉ là hội trường đêm nay không có vị trí của nhà họ Tiêu và nhà họ Tần.

Ở cửa lớn nhà họ Đường, hai cô gái xinh đẹp nhất nhà họ Đường, Đường Yến Nhi và Đường Như Ý mặc sườn xám đang đón khách khứa. Mà những vị khách hôm nay đến tham gia tiệc, mỗi người đều vô cùng háo hức, đêm qua dù sao nhà họ đường thiếu chút nữa là bị tiêu diệt rồi, hơn nữa tất cả bọn họ đều cho rằng nhà họ Đường nhất định sẽ bị tiêu diệt. Nhưng nhà họ Đường lại không sao, Tiêu Hao Thiên mạnh mẽ quay lại, xoay chuyển mọi thứ chỉ trong vòng một ngày, việc này khiến cho bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới!

Mà những người đêm nay tham gia yến tiệc, trong lòng vô cùng lo lắng, trên mặt không có chút nào là vui vẻ chúc mừng. Cho dù hai cô gái nhà họ Đường đang đứng chào khách kia, Đường Yến Nhi và Đường Như Ý có đẹp tới mức nào, cũng không dám nhìn thêm một chút. Bởi vì bên trong nhà Đường có một chiến thần cấp thiên vương đang ngồi, một cường giả cấp thiên vương vô cùng trẻ tuổi!

Tiêu Hạo thiên rất trẻ, bây giờ trong lòng tất cả mọi người đều chắc chắn, mấy năm nữa Tiêu Hạo Thiên tuyệt đối có thể so với bộ quốc phòng!

Tiêu Hạo Thiên bây giờ không chỉ là một cường giả đương đại, hơn nữa còn là nhân vật có tiền đồ sáng lạng trong tương lai! Đúng vậy, lúc này có bao nhiêu môn phiệt lớn ở Hà Nội, cho dù bọn họ có mạnh tới mức nào nhưng trong bữa yến tiệc nhà họ Đường, trước mặt Tiêu Hạo Thiên, đều phải cúi đầu, không dám có chút lỗ mãng! Tiêu Hạo Thiên lật ngược lại được tình thế, khiến bọn họ đều hiểu rằng, thật sự không thể chống trả.

Đúng chín giờ tối, những nhà giàu có ở Hà Nội, các vị chủ nhà đến tham dự yến tiệc nhà họ Đường đều đã chúc mừng và ổn định chỗ ngồi. Ông Đường Huy Hoàng cũng đã thay sang bộ trang phục mới của nhà họ Đường, ngồi ở hàng ghế đầu cười ha ha. Trong hội trường hàng trăm người máu mặt cùng với vợ và các con của bọn họ, lại không dám nói lời nào. Cần phải biết rằng bọn họ ở bên ngoài đều là những nhân vật lẫy lừng một phương, nhưng lúc này bọn họ lại không dám nói. Không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là không dám mà thôi! Lúc này Đường Yến Nhi thấy khách khứa đã đợi hơn nửa tiếng, cô ấy nhanh chóng chạy tới trước mặt Đường Huy Hoàng, nói nhỏ: "Ông nội, khách đến cũng đông đủ rồi, nên gọi Tiêu Hạo Thiên ra rồi chứ ạ?"

Dù cho Đường Huy Hoàng nói nhỏ, nhưng trong hội trường yên tĩnh, những người máu mặt vẫn nghe thấy. Cách đó không xa có mấy gia chủ, như ông chủ nhân nhà họ Triển, nhà họ Trần và nhà họ Trương, ba người họ nhanh chóng xua tay nói: “Không sao, không sao, chúng tôi đợi thêm một chút cũng được, cô Đường không cần vội, chúng tôi không vội, không vội...”

Sau khi ba người họ dứt lời, cả hội trường đều gật đầu theo.

Đường Như Ý nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi xúc động. Đây chính là sức mạnh của anh họ cô. Tiêu Hạo Thiên không xuất hiện, cả hội trường cũng không dám nói lớn. Mà cần phải biết, ngày hôm qua, người nhà họ Đường phái người đem quà đến hỏi thăm bọn họ, những người này lại không thèm quan tâm mà bây giờ lại sợ hãi tới mức độ này, tất cả đều là không ngoài dự liệu.

Lúc này không chỉ có Đường Như Ý, ngay cả Đường Yến Nhi, Đường Thế Hải, Đường Thế Phong và Đường Huy Hoàng trong lòng đều cảm thấy vui vẻ, dâng trào cảm giác tự hào.

Nhưng một lúc lâu sau, Đường Huy Hoàng vẫn cười nói: “Không sao, Hạo Thiên cũng nên ra đây đi, nó trước đó đã đi viếng mẹ nó rồi, mọi người lượng thứ, đứa trẻ Hạo Thiên này vẫn như trước rất hiếu thảo. Tôi đi gọi nó, mọi người đợi một chút.”

Đường Huy Hoàng nói xong, khách khứa trong hội trường vẫn không dám lên tiếng, gật gật đầu. Tiêu Hạo thiên chính là Tiêu Hà Thành của năm năm trước, năm đó người ở Hà Nội đều biết tính tình của anh ta. Nhưng bây giờ mặc dù đã năm năm trôi qua, Tiêu Hạo Thiên của bây giờ quyền lực ngất trời, nhưng tính tình anh ta vẫn giống như trước đây. Mọi người nhất thời không nói gì, ngồi đó ngưỡng mộ nhà họ Đường. Quyền thế nhà họ Đường từ hôm nay trở đi cao ngất ngưởng...

Mà trong lúc này, chỗ rẽ đằng xa trên sân khấu,

xuất hiện bóng dáng của Tiêu Hạo Thiên. Tiêu Hạo Thiên bước ra, trong hội trường lúc này cho dù địa vị có cao như thế nào đều cung kính đứng dậy nghênh đón anh ấy. Tiêu Hạo thiên thu lại khí thế, nhưng trên người

vẫn tồn tại một cỗ khí chất vương giả. Sau khi Tiêu

Hạo Thiên đi ra, khách khứa trong hội trường không

dám ngồi xuống....

Lúc này, Hạo Thiên đứng trên sân khấu, bên dưới những người máu mặt đều cung kính đứng thẳng. Lúc này người bình thường không thể tưởng tượng ra được, một lúc sau, ở Hà Nội có rất nhiều người trẻ tuổi, người áp chế được tất cả những gia tộc giàu có của Hà Nội chỉ có một, đó chính là Tiêu Hạo Thiên.

Trong mắt nhà họ Đường, cảnh này thật sự khiến bọn họ cảm thấy tự hào.

"Ngồi đi!" Tiêu Hạo Nhiên đứng trước mặt Đường Huy Hoàng, đối diện với khách khứa bên dưới giơ tay chào, giống như đối xử với thuộc hạ. Hơn nữa anh ấy cũng chỉ nói đúng một từ. Nhưng những môn phiệt kia, lại không cảm thấy có gì không đúng, mà coi nó là điều dĩ nhiên, nhanh chóng cung kính ngồi xuống...

Buổi yến tiệc này, là bữa tiệc từ trước tới nay được tổ chức một cách thoải mái nhất. Tất cả những gì đè nặng lên nhà họ Đường năm năm nay bây giờ đều được quét sạch. Hai người cậu của Tiêu Hạo Thiên là Đường Thế Phong và Đường Thế Hải chạy đi chạy lại trong bữa tiệc, cùng với những người có quyền thế ở Hà Nội thảo luận về các loại chuyện rất dễ dàng. Hầu như không phải bọn họ chủ động mở miệng nói, đối phương đã nguyện ý đưa ra những hạng mục có lợi nhuận cao nhất cho bọn họ.

Đường Như Ý cũng tụ tập cùng một bàn với những người trẻ Hà Nội, cô ấy cũng là tiêu điểm của bữa yến tiệc này. Còn về Tiêu Hạo Thiên, với địa vị của anh ấy, những người trẻ tuổi này cũng không dám đến hỏi thăm.

Đường Huy Hoàng cũng uống rượu cùng với mấy ông bạn, bàn đầu tiên chỉ còn lại Đường Yến Nhi và Tiêu Hạo Phong. Đường Yến Nhi bắt lấy cánh tay Tiêu Hạo Thiên, viền mắt phiếm hồng. Nhìn Tiêu Hạo Thiên trong ánh mắt toàn là cảm động không dám

tin, yên tĩnh ngồi nhìn anh ấy. Tiêu Hạo Thiên nhìn Đường Yến Nhi cười nói: “Dì

nhỏ, sao dì lại nhìn con như vậy?” Đường Yến Nhi cũng cười, hít sâu một hơi, tâm tình phức tạp nói với Tiêu Hạo Thiên: “Hạo Thiên năm năm bên ngoài chắc chắn rất vất vả, sau này đây chính là nhà của con, mấy hôm nữa con đón Thúy Hồng với Ánh Vy qua đây. Đến bây giờ chúng ta còn chưa gặp mẹ con bọn họ, nghe nói hai mẹ con bọn họ cũng chịu nhiều vất vả. Chiều nay ông ngoại còn đã phái người dọn sạch biệt thực đằng sau hậu viện, đợi hai mẹ con bọn họ qua đây ở...

Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Vâng, được, di nhỏ, những việc đã qua đừng nhắc lại nữa. Thật ra đêm qua thuộc hạ của con báo cáo, Như Ý hình như có quan hệ với tiểu tử Long Dã Quỳ kia? Hai người bọn họ có chuyện gì? Long Dã Quỳ dám xuống tay với em gái mình?" Tiêu Hạo Thiên vừa nói, vừa trầm mặc nhìn Long Dã ngồi đối diện Đường Như Ý.

“Ực...” lúc này Long Dã Quỳ đang ngồi trong góc cùng Đường Như Ý và thế hệ trẻ Hà Nội uống rượu chém gió. Bỗng nhiên toàn thân túa ra mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch, đôi đũa trên tay cũng không dám động.

"Đại, đại ca, anh nhìn em như thế làm gì, em. em em em, em đâu có động đến anh...?” Long Dã Quỳ trong lòng khóc không ra nước mắt. Hằn là chiến thần, hơn nữa lại mới thăng cấp lên chiến thần trung kỳ, hắn rất mẫn cảm có được không. Đúng! Anh ta có thể chắc chắn rằng, lúc đó hàn bị đại ma vương theo dõi rồi, thực sự là cảm giác bị theo dõi, Long Dã Quỳ nhớ đến lúc ở thành phố Sài Gòn, lần đầu tiên gặp Tiêu Hạo Thiên bị anh ta phế đi hai cánh tay, trong lòng anh ta liền không ngừng sợ hãi.

"Này! Long Dã Quỳ?, anh, anh làm sao the? Không khỏe sao?" Đường Như Ý ngồi đối diện, cảm thấy Long Dã Quỳ không đúng lắm, vì thế nhanh chóng hỏi han quan tâm.

Long Dã Quỳ sắp khóc, điều này hắn rất chắc chắn, vị đại thần kia là đang nhìn mình. Hắn ta không dám nhúc nhích, vì thế hẳn ra hiệu cho Đường Như Ý.

Đường Như Ý nhíu mày quay đầu lại, sau đó cô ấy liền nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên đang nhìn Long Dã Quỳ. Đường Như Ý nhanh chóng hiểu ra, cô ấy uống một ít rượu, hôm nay cô ấy vui, gan cũng lớn hơn. Hơn nữa, đặc biệt là đêm qua trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, đã thông suốt rất nhiều việc.

Vì thế hội trường bị dọa sợ, Đường Như Ý đứng lên, nói với Tiêu Hạo Thiên ở phía xa: "Anh à, anh đừng nhìn Long Dã Quỳ nhà em như vậy, anh nhanh làm anh ấy bị dọa khóc đi, ha ha...”

“Vù. "Đường Như Ý vừa dứt lời, hội trường nhất thời lại lần nữa yên tĩnh, tất cả đều nhìn Đường Như Ý nói chuyện với Tiêu Hạo Thiên.

Lúc đó Tiêu Hạo Thiên nhíu mày, nghi hoặc nhìn Đường Như Ý nói: “Long Dã Quỳ của em? Hai người yêu nhau rồi?" Đường Như Ý cười cười lắc đầu, sau đó lại gật

đầu nói: "Anh, trước đây không phải, nhưng bây giờ

đã yêu nhau rồi...” Tiêu Hạo Nhiên chăm chú nhìn Đường Như Ý nói: "Như Ý, em thật lòng hả?”

Đường Như Ý gật đầu nói: “Vâng, em thật lòng" Sau đó Đường Như Ý quay lại nhìn Long Dã Quỳ nói: “Nhanh nói với anh ấy đi, không phải anh không dám thừa nhận là anh vẫn luôn thích em chứ?”

“ỰC..." Long Dã Quỳ: “...Tôi là ai? Đây là đâu? Tại sao lại thông báo một cách đột ngột như vậy? Em chắc không biết, anh của em, anh ta chấn áp không phải là Thiên Vương, anh ta chính là đại ca điện Thiên Thần khiến cho toàn bộ chiến trường biên giới run sợ. Người phụ nữ của tôi ơi, em em em....em làm vậy với người chồng còn chưa qua cửa sao?”

Long Dã Quỳ khóc, anh thật sự khóc rồi. Hắn đang tưởng tượng, tiếp theo Tiêu Hạo Thiên nhất định sẽ tìm một chỗ vắng vẻ đánh hắn một trận.

Còn về lí do, Long Dã Quỳ đã nghĩ xong rồi. Khi đó Tiêu Hạo Thiên sẽ nói với anh ta một câu: "Long Dã Quỳ, tôi coi anh là bạn? Vậy mà anh lại yêu em của tôi?"

Cả người Long Dã Quỳ lạnh ngắt. Bản thân thật sự cưới Đường Như Ý, vậy cả đời này còn có thể ngẩng đầu lên sao”

"Hả? Long Dã Quỳ... cậu đứng lên là có chuyện muốn nói với tôi sao?” Tiêu Hạo Thiên không nghĩ nhiều như vậy, anh ấy không phải là người không hiểu lý lẽ. Buổi tối hôm qua, Long Dã Quỳ liều mạng cầu xin Đường Như Ý, Thiên Thập Nhất đã báo cáo với anh ấy. Hơn nữa Long Dã bây giờ đã là chiến thần trung cấp, sau này chắc chắn sẽ thăng cấp lên thiên vương thậm chí là cấp thiên hoàng. Đây là một kết quả tốt.

Long Dã Quỳ thấy Tiêu Hạo Thiên nói, vì thế thật lòng gật đầu nói: "Vâng, cái đó, anh, em và Như Ý thật lòng yêu thương nhau... chúng em..."

"Tôi lấy một môn phiệt tặng hai người làm quà, Âu Dương môn phiệt bộ quốc phòng tặng tôi, tôi tặng lại cho hai người. Sau này nhớ đối xử tốt với Như Ý..” Tiêu Hạo Thiên không đợi Long Dã Quỳ nói xong đã mở miệng nói.

"Anh, anh nghe em giải thích, em và Như Ý...g?

Đợi đã, anh, anh vừa nói gì? Anh lấy một môn phiệt

tặng bọn em làm quà? Long Dã ngây ngốc, Đường Như Ý cũng ngây ra, khách khứa trong buổi tiệc cũng ngẩn cả người. Sau đó bố của Đường Như Ý, Đường Huy Phong là người phản ứng đầu tiên, nhanh chóng nói với Đường Như Ý: “Như Ý, còn không mau cảm ơn anh trai con!

Con không phải không biết món quà này tượng trưng

cho cái gì, cách xa so với tưởng tưởng của con!

Nhanh cảm ơn anh trai con!”

Đường Như Ý nghe thấy, mặc dù trong lòng không hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng cảm ơn Tiêu Hạo Thiên, Long Dã Quỳ cũng vậy.

"Ha ha. Tôi đợi tiệc mừng hôn lễ của cô Đường và anh Long đây!" Trong hội trường yến tiệc những người máu mặt cùng nhau chúc phúc hai người họ.

Trong lòng bọn họ đều bùi ngùi, bùi ngùi vì nhà họ Đường thật sự phất lên, đầu tiên là việc Tiêu Hạo Thiên quay về, bây giờ Đường Như Ý lại cùng cháu trai của bộ quốc phòng kết hôn. Vậy thì địa vị của nhà họ Đường, lại được nâng lên một bậc. Hơn nữa khách khứa ở hội trường, lại một lần nữa sửng sốt, cảm thấy run sợ trước Tiêu Hạo Thiên.

Trực tiếp tặng một nhà môn phiệt, đây là loại khí phách gì?

Sau khi nhận được sự chúc phúc của mọi người, Đường Như Ý và Long Dã Quỳ ngồi xuống, Đường Như Ý bĩu môi nói với nói với Long Dã Quỳ: “Sau này anh không được bắt nạt em, thực lực của em mới ở cấp năm, anh đã là chiến thần rồi..."

Long Dã Quỳ khóc, anh bắt nạt em? Bà cô của tôi ơi, em có tin anh dám động đến em không, anh của em lúc nào cũng có thể phế anh đó. Hơn nữa ông của anh còn không khống chế được, hừ, chắc chắn là ông của anh sẽ giúp em đánh anh."

"Haizz..." Long Dã Quỳ hít sâu một hơi, sắc mặt tang thương, ngay cả động vào Như Ý cũng không dám, vẻ mặt giống như tôi không dám tôi ngàn lần không dám.

Sau đó, Long Dã Quỳ cười, thật lòng nói với Đường Như Ý: "Như Ý, đời này anh sẽ đối xử tốt với em. Anh sẽ tổ chức cho em một hôn lễ thật hoành tráng.”

Đường Như Ý thẹn thùng, hạnh phúc gật đầu, nói với Long Dã Quỳ: “Vâng, giống như anh trai em tổ chức hôn lễ cho chị dâu, ở thành phố Bắc Giang tổ chức một hôn lễ thế kỉ náo loạn bộ quốc phòng đúng không? Cám ơn anh, Long Dã Quỳ, em rất cảm động, thật sự rất cảm động...”

“Phụt..." Long Dã Quỳ muốn thổ huyết, sắc mặt anh vô cùng thê thảm. Để anh ấy tổ chức cho Đường Như Ý một hôn lễ thế kỷ ư?

Long Dã Quỳ sắp khóc rồi, thật sự muốn rơi nước mắt. Thật sự anh làm không được... thật sự làm không được.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.