Cú đấm đã đến ngay trước mặt Lâm Lạc cứ ngỡ nó sẽ rơi vào mặt cậu nhưng ngay sau đó...Lâm Lạc lấy một tay chặn cú đấm lại, tay kia vung một đấm về phía Hàn Minh. Không chỉ vậy Lâm Lạc còn hung hăng đá một cước vào bụng Hàn Minh làm cho cậu ta văng ra xa.
Hàn Minh nằm chật vật trên sàn nhà, khóe miệng tràn ra một tia máu.
"Minh, anh không sao chứ?". Bạch Vân nhìn thấy Hàn Minh bị đánh liền hoảng hốt chạy tới đỡ cậu ta.
"Anh không sao, em không cần lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại". Hàn Minh lau đi vết máu trên miệng rồi hướng Bạch Vân mà an ủi.
Tuy miệng nói không sao nhưng chịu phải hai đòn vừa rồi cũng khiến cậu ta choáng váng, khó khăn lắm mới đứng dậy được.
"Thật không ngờ cậu vậy mà lại biết võ". Hàn Minh nhìn Lâm Lạc không khỏi có chút ngạc nhiên. " Tôi không nhớ rằng tôi đã từng nói với cậu là tôi không biết võ". Lâm Lạc nhún vai nhìn Hàn Minh trả lời.
Cậu và Hàn Minh quen nhau rồi ở cùng nhau tận hai năm. Nhưng trong khoảng thời gian đó, tổng cộng thời gian mà hai người ở cạnh nhau ít đến đáng thương.
Hằng ngày cậu ở nhà chăm lo mọi thứ chu toàn rồi nấu những bữa ăn và đợi Hàn Minh về. Có khi cậu đợi đến tận trời sáng mà cậu ta vẫn chưa về.
Hàn Minh là người thừa kế của Hàn gia vì vậy công việc nhiều nên phải tăng ca là chuyện không thể tránh khỏi. Lâm Lạc cũng nghĩ như thế và cậu cũng không trách Hàn Minh.
Nhưng cho tới khi Bạch Vân quay về, một người bận rộn như Hàn Minh ngay cả một bữa cơm cũng không ăn cùng cậu được thế mà lại dành toàn bộ thời gian cho Bạch Vân.
Lâm Lạc đến cùng cứ như người giúp việc, người trông nhà của Hàn Minh. Bên cạnh đó thì cậu chính là thế thân của Bạch Vân... "Lâm Lạc cậu che giấu kĩ càng thật". Hàn Minh nhìn Lâm Lạc có chút cảm thán.
Dù sau hai người cũng bên cạnh nhau lâu như vậy thế mà ngay cả chuyện này mình cũng không biết, Lâm Lạc rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà cậu chưa biết nữa chứ.
" Không phải tôi che giấu kĩ mà là vì anh chưa từng hỏi tôi". Lâm Lạc bất đắc dĩ thở dài.
Cậu biết rõ từng thói quen sở thích của Hàn Minh còn cậu ta ngay cả một chút về cậu cũng không biết. Nhưng điều này bây giờ cũng đã không còn quan trọng.
Tương lai còn dài cậu ta rồi cũng sẽ biết và cũng sẽ rất bất ngờ cho mà xem.
"Tôi không có rảnh mà tìm hiểu về cậu. Bất quá cho dù cậu biết võ thì thế nào? Chuyện cậu làm hại A Vân tôi chắc chắn không bỏ qua cho cậu".
Lâm Lạc nghe Hàn Minh nói không tránh khỏi buồn cười, cậu ta thế nhưng lại nói sẽ không bỏ qua cho cậu. Cậu ta nghĩ mình là ai chứ. Lâm Lạc ngồi trên thành ghế sofa, hai tay khoanh lại, nhìn Hàn Mình hỏi :" Cậu sẽ không bỏ qua cho tôi? Vậy cậu nói tôi nghe xem cậu định không bỏ qua cho tôi thế nào đây".
Hàn Minh định nói gì đó nhưng Bạch Vân vội ngăn lại:" Minh, hay là thôi đi chúng ta đừng so đo nữa được không. Em không muốn vì em mà mọi người bất hòa với nhau đâu. Hãy cứ xem như những chuyện này...chưa từng xảy ra".
Nghe Bạch Vân nói vậy Hàn Minh liền ôm cậu ta vào lòng mà nói:" Em không cần phải như vậy, anh nhất định sẽ đòi công đạo lại cho em".
Ngược lại là Lâm Lạc. Nhìn Bạch Vân giả vờ như vậy cậu thật có chút thắc mắc.
Cậu ta diễn hay như vậy sao lại không làm diễn viên đi chứ? Cậu ta không làm diễn viên thật sự uổng phí quá a. Nếu không phải bản thân cậu biết được con người thật của Bạch Vân thì chắc cậu cũng bị vẻ ngoài vô hại đó lừa. Còn Hàn Minh vừa nói cái gì mà đòi lại công đạo cho Bạch Vân! Lâm Lạc suýt nữa là bật ngửa ngã ra sau rồi.
Kiếp trước Bạch Vân là kẻ đầu sỏ hại cậu chết, cậu chưa đòi lại công đạo cho mình thì thôi đi. Vậy mà lại nói muốn đòi lại công đạo cho Bạch Vân từ chỗ mình ư?
Đây chính là câu chuyện nực cười nhất mà cậu từng nghe đó.
"Lâm Lạc, cậu mau xin lỗi A Vân cho tôi ngay lập tức". Hàn Minh trừng Lâm Lạc mà nói, trong câu nói mang theo thập phần tức giận.
"Cậu đây là đang ra lệnh cho tôi ư?" Lâm Lạc nhìn Hàn Minh, đôi mắt màu lam của cậu hiện lên hàn ý lạnh lẽo.
"Cậu đừng có mà không biết điều như vậy. Cậu là người có lỗi nên cậu phải xin lỗi A Vân". Hàn Minh dần mất kiên nhẫn.
"Cậu nói đúng Hàn Minh à. Quả thật là tôi có lỗi, lỗi của tôi chính là có mắt như mù đi yêu cậu, là tôi có đầu óc nhưng không biết suy nghĩ mà đi nhận thức cậu là người mình yêu. Tôi quả thật nên xin lỗi a". Lâm Lạc hướng Hàn Minh mà nói. Hàn Minh nghe vậy không khỏi tức giận. Lâm Lạc thế mà lại nói vậy, đó chẳng khác nào là đang ám chỉ việc yêu mình là lỗi của cậu ta.
Nhưng ý của mình đâu phải vậy, cậu ta nghe không hiểu ư?
Lâm Lạc tiếp tục nói:" Tôi cũng không phải người luôn cho mình là đúng như cậu, tôi sai tôi liền nhận. Chỉ có điều nếu cậu muốn tôi xin lỗi Bạch Vân..."
Lâm Lạc ngập ngừng một chút cậu quay sang nhìn Bạch Vân, khẽ cười :" Muốn tôi xin lỗi Bạch Vân, cậu ta không xứng".
Cậu ta không xứng...
Như một tảng đá lớn nện lên đầu mình, Bạch Vân và Hàn Minh thật mong rằng là tai họ có vấn đề.
Khuôn mặt của Bạch Vân giờ đây thật rất khó coi, khuôn mặt móp mép hiện lên vẻ ngoan độc, không còn là vẻ mặt thanh tú của một tiểu bạch kiểm như trước.
Vì đứng phía sau nên Hàn Minh vốn không nhìn thấy được. Nếu như thấy được A Vân hiền lành, nhu thuận của mình như vậy chắc cậu ta sẽ bị đả kích lớn lắm a. Hàn Minh hiện tại nghe xong câu nói của Lâm Lạc thật là tức đến không nói nên lời. A Vân của cậu thế mà lại không xứng nhận lời xin lỗi của cậu ta. Nghĩ gì thế?
Hàn Minh định lao tới đánh Lâm Lạc, nhưng một chiêu không thể dùng hai lần.
Lâm Lạc nhanh chóng ra tay trước, lần này sức cậu dùng nhiều hơn trước nên cú đánh rất mạnh. Trên mặt Hàn Minh nhanh chóng hiện lên dấu bầm tím.
Nếu là người khác mà nhận lấy cú đánh này sợ là không chết cũng mất nửa mạng. Tuy nhiên Hàn Minh thường xuyên luyện tập võ nên sức chịu đựng cao hơn. Thế nhưng cậu ta cũng suýt ngất.
Bạch Vân chạy lại bên cạnh Hàn Minh ân cần hỏi thăm. Cậu ta thật không hiểu, chẳng phải Lâm Lạc yêu Hàn Minh à, thế làm sao Lâm Lạc lại có thể ra tay nặng như vậy.
Hàn Minh bị đánh đến nỗi không ngồi dậy được. Cậu mơ hồ không còn phân biệt được đâu là người thật đâu là ảo giác. Lâm Lạc lúc này cầm lấy chiếc ly trên bàn rồi tiến lại phía Hàn Minh đang ngồi dài trên sàn nhà.
"Anh muốn làm gì? Anh không được làm hại Minh". Thấy Lâm Lạc đi lại gần, Bạch Vân vội vàng đứng ra che chắn cho Hàn Minh.
Hàn Minh vội kéo Bạch Vân ra sau rồi nhìn Lâm Lạc đầy cảnh giác:" Cậu đừng hòng làm hại em ấy!".
Lâm Lạc nhìn Hàn Minh cười:" Cậu nghĩ cậu như thế này có thể làm được gì nữa chứ? Cho dù tôi muốn hại cậu ta thì sao, cậu ngăn được tôi à".
"Cậu..."
" Yên tâm đi, tôi sẽ không ra tay với cậu ta đâu".
Bây giờ sẽ không nhưng sau này thì chưa chắc.
Lâm Lạc cầm chiếc ly trong tay đưa lên cao rồi buông lỏng ra.
Choang!!!
"Hàn Minh, tình cảm giữa tôi và cậu từ giờ sẽ như chiếc ly này mà vỡ nát". Lâm Lạc không một chút biểu cảm nhìn Hàn Minh.
Nói xong cậu quay sang mang chiếc vali đã được chuẩn bị từ trước mà rời đi, cậu không thèm ngoảnh lại nhìn hàn Minh lấy một cái. Nhìn bóng lưng Lâm Lạc dần rời đi Hàn Minh cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng lại không hiểu vì sao...