Hiện tại bữa tiệc đã bắt đầu. Lâm Lạc quét mắt nhìn liền thấy ngay Hàn Minh và Bạch Vân. Mí mắt cậu giật giật vài cái.
Lúc sáng vừa gặp xong, bây giờ lại gặp nữa, đúng là âm hồn không tan.
Lâm Lạc chậm rãi đi tới trước mặt Hàn Minh nở nụ cười thân thiện:"Xin chào, chúng ta thật có duyên nha, lại gặp mặt nhau nữa rồi".
Thời gian chưa đến một tháng thì liên tiếp gặp nhau tận bốn, năm lần. Đây không có duyên thì là gì?
Hàn Minh nhìn thấy Lâm Lạc cũng chẳng vui vẻ gì, cậu cau mày:"Thật sự rất có duyên, đúng hơn là nghiệt duyên".
Lâm Lạc nhìn Hàn Minh từ trên xuống dưới rồi hỏi:"Ấy, anh không có mua vòng Pet Tag ư? Tiếc thật, nó hợp với anh như thế mà". Lâm Lạc vừa nói trên mặt tỏ vẻ luyến tiếc.
Hàn Minh như bị đụng trúng điểm yếu, vẻ mặt âm trầm nhìn Lâm Lạc:"Cậu có thôi đi không". Lâm Lạc làm như không để ý tới vẻ mặt của Hàn Minh, cậu nói tiếp:"Tôi biết rồi, phải hay không anh không mua nổi một chiếc vòng. Thế thì không sao, tôi có thể mua tặng cho anh, à đúng rồi, tôi còn tặng kèm thêm một chiếc vòng nữa cho Bạch Vân". Nói tới đây cậu liếc mắt nhìn sang Bạch Vân đứng bên cạnh.
Bạch Vân vừa bị điểm tên liền giật mình. Cậu từ đầu đến cuối đều chưa nói gì vậy mà Lâm Lạc cũng không tha cho cậu, Lâm Lạc thế nhưng không chừa bất kì cơ hội nào để cà khịa cậu.
Hàn Minh lạnh giọng quát:"Đủ rồi" sắc mặt cậu cũng theo đó mà lạnh đi vài phần.
"Anh làm sao vậy, sắc mặt không được tốt lắm thì phải, có cần tôi tìm bác sĩ giúp không". Lâm Lạc trang vẻ quan tâm nhìn Hàn Minh hỏi.
Hàn Minh cười nhạt:"Cảm ơn lòng tốt của cậu, tôi sợ sau khi khám bác sĩ mà cậu tìm đến không chỉ không hết bệnh mà sẽ chết luôn". "Anh quá lời rồi, sao có thể tới mức đó chứ". Ngoài miệng thì như vậy nhưng bên trong nội tâm Lâm Lạc lại phản bác kịch liệt.
Tôi chính là muốn anh chết luôn đó! Chết đi cho khuất mắt tôi, mỗi lần nhìn thấy anh là máu tôi lại sôi lên.
Hàn Minh tâm trạng bắt đầu tệ dần nhưng cũng không nói gì. Bởi vì cậu biết, cậu nói như thế nào thì đều sẽ bị Lâm Lạc chọc cho điên lên.
Lâm Lạc nói xong quay người rời đi, cậu tiến về phía Diệp Phong. Không thèm để ý tới Hàn Minh đang giận dữ như thế nào.
Ai bảo anh cứ xuất hiện trước mặt tôi làm gì. Tôi gặp anh lần nào thì chọc điên anh lần đó, cho nên sau này tốt nhất khi thấy tôi nên cút đi thật xa. Hừ.
--------------
"A Phong" Lâm Lạc giương môi cười nhìn Diệp Phong.
Diệp Phong nhìn Lâm Lạc hỏi:"A Khải đâu, sao không đi cùng em". "À thì A Khải đang bận làm chuyện quan trọng nên lát nữa mới xuống". Lâm Lạc có chút không tự nhiên trả lời nhưng cậu đây là nói thật, Diệp Khải đang làm một chuyện rất rất quan trọng.
"Thì ra là vậy?" Diệp Phong cười cười.
Lâm Lạc từ trong áo lấy ra một cái hộp nhỏ. Cậu đưa cho Diệp Phong "Chúc mừng sinh nhật".
Diệp Phong nhận lấy chiếc hộp, mở ra thì nhìn thấy một chiếc đồng hồ.
"Cảm ơn em, anh rất thích." Diệp Phong tươi cười nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc cũng cười đáp lại:"Anh thích là tốt rồi".
Diệp Phong ấp úng nói:"Em, em giúp anh đeo có được không?". Diệp Phong mong chờ nhìn Lâm Lạc.
"Không thành vấn đề".
Lâm Lạc thế nào cũng không biết Diệp Phong hiện tại vui sướng tột cùng, tâm trạng như nở hoa.
Diệp Phong hai mắt châm chú nhìn Lâm Lạc, vẻ ngoài thì tươi cười mang theo phần lãnh khốc còn nội tâm lại tưng bừng nhảy nhót. Tiểu Lạc tặng đồng hồ cho mình, Tiểu Lạc đeo đồng hồ cho mình, Tiểu Lạc là nhất. Diệp Phong nhìn là lạnh lùng nhưng thật chất lại suy nghĩ đơn giản như trẻ con. Cậu ái mộ Lâm Lạc thật lâu tuy là không được đáp trả nhưng cậu cũng không phàn nàn gì, chỉ cần được ở bên cạnh cậu ta là đủ rồi. Cậu thật cuồng Lâm Lạc, bây giờ được Lâm Lạc tặng quà đương nhiên cậu không khỏi vui mừng.
Phía xa, Hàn Minh nhìn thấy Lâm Lạc tặng quà cho Diệp Phong, cậu nhận ra chiếc đồng hồ đó chính là chiếc đồng hồ cậu định mua vào buổi sáng.
Chỉ là cậu không mua được, đã vậy còn bị Lâm Lạc chọc điên một hồi. Bây giờ cậu ta thế nhưng lại đem nó làm quà tặng.
Hàn Minh lòng ngực dâng lên lửa giận hay nói đúng hơn là khó chịu. Cậu khó chịu vì Lâm Lạc dù thế nào cũng không nhường nó lại cho cậu mà giờ lại đem nó tặng cho tên Diệp Phong đó.
Thật rất không công bằng! Hàn Minh như nhận ra sự khác biệt trong suy nghĩ của bản thân, cậu hoảng sợ. Mình đây là đang ghen tị! Mình đường đường là thiếu gia Hàn gia, vì sao lại phải ghen tị chứ. Vô lý, vô lý hết sức.
Hàn Minh nhìn Diệp Phong như nhìn kẻ thù, cứ như cậu ta đã cướp đi thứ gì của cậu. Là chiếc đồng hồ hay là...Lâm Lạc. Hàn Minh hoàn hồn lại, cậu không tin vào những gì mà bản thân suy nghĩ.
Mình làm sao lại có thể nghĩ như vậy chứ! Mình là đang vì chiếc đồng hồ, không phải vì Lâm Lạc. Đúng, chính là như vậy, không thể vì Lâm Lạc được.
Hàn Minh cố gắng trấn an chính bản thân mình. Cậu vì cái suy nghĩ táo bạo trước đó mà trán toát cả mồ hôi.
"Minh, anh sao vậy?" Bạch Vân lo lắng nhìn Hàn Minh.
Hàn Minh hướng Bạch Vân nhẹ nhàng nói:"Không sao cả, chỉ là suy nghĩ một vài chuyện thôi".
Một vài chuyện hết sức khủng khϊếp.
Lâm Lạc đang cầm ly rượu uống thì nhìn thấy Diệp Khải và Kỳ Khanh đang đi tới, cậu liền nhớ đến những chuyện vừa thấy trước đó, cậu bị sặc một phen. Diệp Phong lo lắng nhìn Lâm Lạc hỏi:"Em sao vậy"
"Không, không sao cả. Chỉ là bị sặc một chút thôi". Lâm Lạc cười cười nhìn Diệp Phong trả lời.
Diệp Khải nhìn thấy Lâm Lạc vội đi tới:"Anh Lạc, chuyện ban nãy...".
Diệp Khải chưa kịp nói xong liền bị Kỳ Khanh ngắt lời:"Chuyện ban nãy chính là như những gì cậu đã nhìn thấy đó".
Diệp Khải trừng mắt nhìn Kỳ Khanh. Tên gia hỏa này thật sự là đang giải thích ư? Đây rõ ràng là cố ý gây hiểu lầm mà.
"Hả? Chuyện ban nãy là chuyện gì vậy, sao anh không nhớ gì hết" Lâm Lạc làm như không biết chuyện gì nhìn Diệp Khải nói.
"Thì là chuyện em cùng với Kỳ Khanh..." Diệp Khải dừng lại một chút.
"Em cùng với Kỳ Khanh làm sao?" Lâm Lạc hai mắt sáng lên nhìn Diệp Khải hỏi.
Diệp Khải nhìn ra sự mong chờ của Lâm Lạc, cậu liền phản ứng lại:" Không, không có gì". "Vậy sao?" Lâm Lạc có chút thất vọng nói.
Chỉ thiếu chút nữa là thừa nhận rồi, tại sao lại thôi. Tên nhóc này thật làm mất hứng.
Diệp Khải nghi hoặc nhìn Lâm Lạc:" Anh rốt cuộc bị làm sao vậy, cứ cảm thấy anh đang suy nghĩ tới chuyện không đàng hoàng gì đó thì phải".
"Nào có, em nghĩ gì vậy. Anh làm sao lại nghĩ tới chuyện em và Kỳ Khanh cùng làm chuyện đó..." Lâm Lạc chợt khựng lại, cậu phát hiện bản thân đã buộc miệng nói ra điều không nên nói, cậu nhanh chóng đi sang chỗ khác.
Diệp Khải trợn tròn mắt nhìn Lâm Lạc. Cậu thật không ngờ rằng người anh này của mình lại có suy nghĩ như vậy.
Kỳ Khanh ban đầu thấy Lâm Lạc và Diệp Khải nói chuyện thân thiết có chút không vui, nhưng nhìn màn đối thoại vừa rồi cậu lại vô cùng hài lòng.
Người yêu gì chứ, rõ ràng là lừa người. Có người yêu nào mà lại thờ ơ như vậy? =============