Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 67: Hai vị sư huynh mất tích



Vừa rồi hắn đã thử dùng sưu hồn thuật xem có tìm tòi được gì không, chẳng thể ngờ linh hồn nạn nhân đã bị rút mất.

Phải biết là rút đi linh hồn là tu sĩ không thể vào luân hồi, nếu bị giam giữ thì đời đời sẽ không được siêu sinh.

Ma tu có một môn phái cực kỳ độc ác, Vạn Quỷ môn, chuyên về những công pháp Dưỡng quỷ thuật. Môn phái đó có một nhánh chuyên lấy tinh khí, rút đi linh hồn để nuôi dưỡng thành lệ quỷ.

Lệ quỷ này rất nguy hiểm, sức chiến đấu rất cao, không sợ công kϊƈɦ vật lý, thứ duy nhất có thể diệt trừ tận gốc là pháp bảo có thuộc tính phật quang.

Phật quang không phải tự nhiên mà có, thông thường những pháp bảo mà phật tu dùng sẽ nhiễm một phần phật quang, dùng thứ này đối phó lệ quỷ rất tốt, tuy vậy thứ này rất hiếm có, bởi vì phật tu cực ít giao du với đời.

"Vạn Quỷ môn?" Phương Vạn Đạt cũng là người thông minh, nghe thấy vậy lập tức liên tưởng đến môn phái này.

Nếu dính dáng đến Vạn Quỷ môn, rất khó dùng công lý để cảm hoá, đệ tử phái này không việc ác nào không làm, là đối tượng cần tru sát của toàn tu chân giới.

Bạch Cẩn Phong nhíu mày, nếu mà ma tu cần bắt thuộc Vạn Quỷ môn, đám Từ Kha và Diệp Thần chắc chắn không thể đối phó nổi, là ai đưa ra nhiệm vụ nguy hiểm này cho đệ tử, đã điều tra kỹ chưa?

"Nhưng mà nghe nói môn phái này tuyệt tích đã lâu rồi. Ta còn tưởng bọn họ đã bị diệt môn." Bạch Cẩn Phong nghi ngờ.

"Đúng vậy." Phương Vạn Đạt cũng gật đầu đồng ý. "Mười sáu năm rồi không nghe thấy tin tức của môn phái này, hay bọn họ đang ấp ủ âm mưu gì đó?"

"Giờ ngồi đây đoán mò cũng không ổn, ngươi cứ lưu ý những nơi có âm khí nồng nặc. Dưỡng Quỷ trận bắt buộc phải tìm hơi cực hung, ta tin chắc thủ phạm chỉ ở quanh Hồng Loan thành này."

"Cảm ơn Minh Ly tôn giả chỉ điểm." Phương Vạn Đạt gật đầu, ngay lập tức phân phó thủ hạ đi tìm nơi cực hung trong thành.

Sở Thanh Vân thấy trong phòng chẳng còn gì để xem, bèn kéo Bạch Cẩn Phong ra ngoài, đi qua phòng lấy khẩu cung, phát hiện bên trong chỉ có ba người, tên tráng hán tiểu nhị và một người nữa đang ngồi run rẩy ở đó đối mặt với người lấy khẩu cung, gã vừa nhìn thấy Sở Thanh Vân đồng tử mắt đã co lại, vội lùi về phía sau.

Quan sát kỹ càng biểu hiện của tên này, Sở Thanh Vân thấy trong mắt gã chỉ là sợ hãi đơn thuần thì lập tức không chú ý nữa, vừa ra đến ngoài Sở Thanh Vân đã vội hỏi Bạch Cẩn Phong.

"Sư tôn, Vạn Quỷ môn kia là cái gì? Nguy hiểm lắm sao?"



"Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm." Bạch Cẩn Phong giải thích sơ qua cho Sở Thanh Vân hiểu. Thì ra môn phái đó chuyên hút tinh khí tu sĩ để tăng tu vi, còn linh hồn thì rút ra rồi cho vào Dưỡng Quỷ trận nuôi dưỡng thành lệ quỷ.

Lệ quỷ này Sở Thanh Vân cũng biết sơ qua, nghe nói một lệ quỷ cấp cao còn đấu được với một tu sĩ Kết Anh. Nếu mà có một quân đoàn lệ quỷ thì có thể đi ngang toàn bộ tu chân giới này rồi.

Phải biết kể cả môn phái lớn, tu sĩ Nguyên Anh cũng chẳng có nhiều. Tu sĩ Hoá Thần càng thêm ít. Đến ngưỡng Hợp Thể như Bạch Cẩn Phong, cả tu chân giới này không đến ba chục người.

"Không được, vậy thì Từ Kha và Diệp Thần sẽ gặp nguy hiểm mất, phải tìm các huynh ấy về ngay."

Bạch Cẩn Phong gật đầu, "Vậy chúng ta quay trở lại Minh Nguyệt lâu tìm thử."

Hai người nhanh chóng phi độn đến Minh Nguyệt lâu, lúc này trời đã gần sáng rõ, nô bộc và thị nữ đang dọn dẹp ở sân sau, phía trước thị vệ vẫn đứng thành hai hàng thẳng đứng.

Thần thức quét khắp nơi, hầu như khách nhân đã đi hết, trong các phòng toàn là tiểu quan còn ngủ say. Bạch Cẩn Phong không tìm thấy tung tích của Từ Kha và Diệp Thần, trong lòng cũng có chút lo lắng.

"Không thấy đâu cả."

Sở Thanh Vân nhíu mày. "Ngày hôm qua hai người đó đến tìm một người tên là Hoa Thiên Tuyết, người này hình như cũng là đệ tử của Minh Lãng sư bá."

Bạch Cẩn Phong gật đầu, "Đi tìm hắn."

Dù sao Minh Nguyệt lâu cũng là một thế lực lớn, tuy nằm trong Hồng Loan thành nhưng lại thuộc về Thiên Ma điện, một môn phái tu ma, Bạch Cẩn Phong cũng không dám làm càn ở đây, hắn ôm lấy Sở Thanh Vân rồi nhảy qua tường bao, lén lút đến sương phòng của Hoa Thiên Tuyết.

Hoa Thiên Tuyết ngày hôm qua uống vài chén rượu cùng đám Từ Kha, vừa lên giường đã ngủ say quắc cần câu, nào biết gì. Lúc bị Bạch Cẩn Phong dựng dậy còn mơ mơ hồ hồ, đến khi nhìn thấy Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân thì giật thót mình, vội vàng chỉnh sửa quần áo cho đàng hoàng.

"Minh... Minh Ly sư thúc. Người làm gì ở đây?"

"Hoa Thiên Tuyết đúng không?" Bạch Cẩn Phong nhìn thấy tác phong không đứng đắn của vị sư điệt này thì nhíu mày thật sâu.

"Vâng, đúng là đệ tử." Hoa Thiên Tuyết nuốt nước bọt, không dám trả lời dư thừa một câu.



"Đám Từ Kha và Diệp Thần ngày hôm qua đã đến đây đúng không? Mấy giờ bọn chúng rời khỏi?"

"Từ Kha à?" Hoa Thiên Tuyết vội vàng nhớ lại, thật sự hôm qua say quá, đến lúc hai người kia đi thế nào cũng không rõ, "Thưa sư thúc, nếu đệ tử không nhầm thì tầm khoảng canh ba hai người đó đã rời khỏi đây rồi."

Bởi vì thời gian tiếp khách của Hoa Thiên Tuyết cũng chỉ vào khoảng một canh giờ, nếu khách nhân không đi tự khắc có người đến gọi, hắn chắc chắn hai người đó đã tự động rời đi khi chưa đến giờ.

"Ngươi và bọn chúng đã trao đổi gì?"

"Bọn đệ tử chỉ nói một ít tin tức về tên ma tu đang lộng hành gần đây thôi, thật sự không nói gì khác nữa."

Hoa Thiên Tuyết đi làm nhiệm vụ khác, chẳng qua việc ma tu này cũng có liên quan nên y cũng có liên quan một phần.

Bạch Cẩn Phong hỏi xong vẫn không thu được tin tức giá trị gì, những điều y biết cũng khá giống hắn đã suy đoán. Buồn bực kéo Sở Thanh Vân ra ngoài, Bạch Cẩn Phong quyết định đi tìm Ninh Ngọc.

Sở Thanh Vân vừa bước vào Minh Nguyệt lâu này đã thấy khó chịu, nhất là hôm qua còn chứng kiến Bạch Cẩn Phong bỏ ba vạn linh thạch vì Ninh Ngọc mỹ nhân, cứ nghĩ đến điều này y không tài nào vui nổi.

Ai mà ngờ Bạch Cẩn Phong vừa ra khỏi phòng Hoa Thiên Tuyết liền lén lút kéo y đến tiểu viện hoang vắng hôm qua.

Nơi đây lúc sáng sớm vẫn yên tĩnh như cũ, xung quanh không có một bóng người, cảnh sắc thật xinh đẹp, muôn hoa nở rộ, hồ sen thơm ngát, ở giữa xây một cái đình nghỉ mát, có chiếc cầu sơn son đi ra đó.

Khung cảnh này hệt như thế ngoại đào nguyên, so sánh với nó, Thanh Vân Cư của y thật là tầm thường.

Bạch Cẩn Phong không để ý, nhanh chóng ôm Sở Thanh Vân đến căn phòng tối qua, dùng thần thức xác nhận trong đó không còn người thứ hai mới điềm tĩnh đẩy cửa vào.

Huân hương trong phòng đã cháy hết, nhìn sơ qua không có gì kỳ lạ, những thứ liên quan đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn vào ban ngày thì thấy căn phòng này khá đơn giản, ở giữa có một tấm bình phong vẽ hình Tùng Trúc Cúc Mai.

Ninh Ngọc đang mặc một bộ áo lụa mỏng, tuỳ tiện ngồi trước gương vấn tóc, thấy có người đẩy cửa vào cũng không thèm ngước đầu lên.

"Cẩn Phong sư huynh, sáng sớm đã đến thăm tệ xá, không hiểu là có chuyện gì?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.