Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 112: Từ Kha Và Diệp Thần Gặp Nguy





“Sư tôn, người làm sao vậy?”
Sở Thanh Vân thấy gương mặt Bạch Cẩn Phong đột nhiên trở nên tái mét, hắn ôm ngực, cau mày.
“Khế ước đệ tử của ta và Diệp Thần đang lung lay, hắn gặp chuyện rồi!” Không phải là suy đoán mà là khẳng định, khế ước này cũng không thể làm giả.
Sở Thanh Vân biết mỗi một đệ tử khi nhập môn đều phải ký kết khế ước sư đồ, nhưng y không có, từ đầu đến cuối Bạch Cẩn Phong không hề ký kết bất cứ khế ước nào với y, điều này y cũng chưa dám hỏi, dù sao Bạch Cẩn Phong sẽ có dự định của riêng mình.
“Ta lo lắng cho Diệp Thần sư huynh quá, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
“Đi.” Bạch Cẩn Phong trầm trọng nói.

“Chúng ta phải đến đó ngay lập tức.”
Về lý hay về tình thì Bạch Cẩn Phong cũng không bao giờ bỏ mặc Diệp Thần được, dù sao hắn cũng là đại đồ đệ của mình, hơn nữa hắn còn là bằng hữu tốt nhất của Sở Thanh Vân.
Chỉ mong rằng Diệp Cô Tuyệt không đẩy nhi tử ruột thịt của mình đi tìm chết.
Bạch Cẩn Phong không kịp suy nghĩ thấu đáo, hai người vội vã dùng phi kiếm phi hành cho nhanh.

Phi hành bằng phi kiếm rất tốn linh lực, nhưng ngược lại tốc độ ăn đứt pháp khí phi hành lẫn linh thú phi hành, lúc trước hai người còn lo nghĩ bảo trì thực lực, giờ trong tình thế cấp bách ai còn để ý đến nữa.
Lại nói đến Từ Kha và Diệp thần, hai người cải trang xuống núi, lại uống dịch dung đan cẩn thận, vốn tưởng chuyến đi sẽ an nhàn, nhưng không hiểu sao trêи đường lại gặp vô số người chặn giết.
Lúc đầu chỉ là vài người có tu vi nhàng nhàng, sau này thì có cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hai người vô cùng chật vật, liên tục bị đuổi giết.
Rõ ràng là có người theo dõi họ.
Từ Kha và Diệp Thần dùng hết sức lực mới cắt đuôi được đám người kia, bọn họ nghiên cứu bản đồ kỹ càng, quyết định đổi hướng đi đường vòng, lại cải trang một lần nữa.
Quãng đường từ Thanh Phong môn đến Phúc Dương thành lẽ ra chỉ kéo dài một tháng, không ngờ lại phải chậm trễ thêm rất nhiều thời gian.

Sạn đạo mà Từ Kha tìm được rất hoang vắng và hiểm trở, một bên là vách núi cao vút, một bên là vực thẳm, con đường ngoằn ngoèo như rắn bò.
“Từ Kha, ta mệt quá, xuống nghỉ một chút đi.”
“Được.” Từ Kha nhìn khuôn mặt cải trang vàng như nến của Diệp Thần mà lắc đầu.
Diệp Thần nghe thấy Từ Kha đồng ý mới hạ phi kiếm xuống.
Trong quá trình bị truy đuổi, linh thú phi hành đã bị giết chết, hai người lúc đầu còn phi độn, thế nhưng thứ này quá mất sức, cuối cùng bọn họ đành phải thay nhau phi hành bằng phi kiếm.
Cả hai người tu vi còn non nớt, phi kiếm chỉ bay được một canh giờ lại phải đổi một lần, thế nhưng trong hoàn cảnh này thì chẳng còn cách nào khác.
Hai người vừa xuống đến mặt đất đã ngồi bệt xuống.

Từ Kha vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra một bình nước đưa cho Diệp Thần.
“Ngươi mau uống đi, nhìn môi ngươi khô hết rồi.”
“Cảm ơn.” Diệp Thần không từ chối, cầm bình nước lên uống một ngụm, sau đó đưa cho Từ Kha.

“Ngươi cũng uống đi.”
Từ Kha rất tự nhiên mà đưa nước lên miệng uống, Diệp Thần nhìn vậy cũng không nói gì, mấy ngày liền bọn họ toàn vậy, đây đã là chai nước cuối cùng rồi, nếu nội trong hôm nay không đi ra khỏi sạn đạo này thì nguy cơ chết khát của hai người rất cao.
Tu sĩ tuy không cần ăn uống, thế nhưng trong trường hợp linh lực bị sử dụng liên tục mà không được bù đắp, thì có thần tiên cũng không sống nổi.

“Không biết còn bao lâu nữa mới đến Phúc Dương Thành đây, ta cảm thấy linh lực trong người sắp cạn kiệt rồi.”
“Ta còn bốn viên Bồi nguyên đan nữa.” Từ Kha thở dài, quãng đường đi lúc trước bọn họ khá dư dả đan dược và pháp bảo phòng ngự, thế nhưng trải qua mấy lần đuổi giết cơ hồ đã cạn sạch.
“Bốn viên chia đôi, mỗi người chỉ có thể dùng hai lần khi kiệt sức, ngươi chịu khó một chút, gặp được Thanh Vân sư đệ là sẽ tốt lên.”
Nghe đến tên Sở Thanh Vân, Khoé mắt Diệp Thần ửng đỏ.

“Từ Kha, ta nhớ Thanh Vân sư đệ, ta nhớ sư tôn.”
Từ Kha kéo tay Diệp Thần, để hắn dựa vào vai mình.
“Cố lên, qua nốt đoạn đường này là tới Tây An thành rồi, đến đó sẽ an toàn.

Chúng ta có thể gửi hạc giấy để Minh Ly sư thúc đến đón.”
Diệp thần để mặc cho Từ Kha an ủi mình, trong lòng ảo não vô cùng, thật ra hắn có lỗi với cả Từ Kha, nếu lúc trước không rủ gã đồng hành, thì gã cũng không phải chịu nguy hiểm cùng mình.
Từ Kha không biết suy nghĩ trong đầu của Diệp Thần, nếu không đã tức chết.

Chưa bao giờ cảm thấy bản thân may mắn như bây giờ, nếu như gã mà không đi theo, thử hỏi Diệp Thần trụ được bao nhiêu ngày?
Nghĩ đến Diệp Thần sẽ gặp chuyện chẳng lành, Từ Kha không bình tĩnh nổi.
Hai người nghỉ ngơi một lúc lại đến lượt Từ Kha điều khiển phi kiếm, nhưng bọn họ chưa kịp bay lên, xung quanh đã có mười tên hắc y nhân vây họ vào giữa.
Từ Kha và Diệp Thần nhìn nhau, sau đó nhìn địa hình nơi đây, lòng trùng xuống.
Bọn họ trốn không thoát.
Phía dưới là vực thẳm, đằng sau là vách núi, Từ Kha kéo Diệp Thần dựa vào vách núi sau đó hướng đám người bao quanh bốn phía trầm giọng hỏi:
“Các ngươi muốn gì?”
“Muốn gì thì vị huynh đệ đứng bên cạnh ngươi biết mà!” Một tên hắc y nhân cười hắc hắc, “Diệp Cô Tuyệt đưa cho các ngươi thứ gì? Mau đưa ra đây, ta sẽ tha cho một con đường sống.”
Diệp Thần lạnh lòng, quả nhiên phụ thân y lo lắng chẳng thừa, đám người này đến vì bí mật hắn mang theo.

Cũng may mấy tên trước mắt tu vi cao nhất là Kết Anh, trong lòng Diệp Thần cũng an tâm phần nào.
“Diệp Cô Tuyệt là ai? Các ngươi nói gì ta không hiểu!” Từ Kha bình tĩnh đáp, nhưng bàn tay đang siết chặt tay Diệp Thần đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
“Thôi đừng nhiều lời nữa, cứ bắt lấy chúng nó.”
Từ Kha rút kiếm ra, che Diệp Thần ở đằng sau, ánh mắt nhạy bén nhìn chằm chằm đám hắc y nhân.
Mười người chỉ có một người tu vi Kết Anh, còn lại đều Kết đan, Từ Kha truyền âm cho Diệp Thần.
“Lát nữa ta phá vòng vây, ngươi lập tức leo lên phi kiếm trốn đi, hẹn gặp nhau ở Tây An thành phía trước.”
“Không được,” Diệp Thần gấp gáp truyền âm lại.

“Ta không thể bỏ ngươi lại một mình!”
“Đừng nói nhảm nữa, trêи người ngươi có đồ bọn chúng cần, ngươi chạy thoát rồi bọn chúng bắt ta lại làm gì? Hơn nữa ở đây chỉ có một tu sĩ Kết Anh, bọn chúng không giết được ta!” Từ Kha quát.
Diệp Thần chần chừ… bán tín bán nghi nhìn Từ Kha, nhưng mà muộn rồi, đám hắc y đã quây hai người vào giữa.
Từ Kha nhảy lên, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, khí thế mạnh mẽ tràn ra, gã huy động kiếm xông thẳng vào một tên tu vi Kết đan đứng gần nhất, đao quang kiếm ảnh va chạm nhau, nhất thời xung quanh khói bụi mù mịt.
Diệp Thần vừa phân tâm, một bóng kiếm của tên tu sĩ Kết Anh đã chém tới, y vội vàng triệu hồi Diễm Sinh kiếm sau đó chống trả.
Đường kiếm của Diệp Thần rất đẹp nhưng không hữu dụng lắm, hắn liên tục bị tên tu sĩ Kết Anh kỳ vùi dập, trêи người vết thương vô số, máu chảy thấm đẫm y phục.
Từ Kha ở bên kia vô cùng sốt ruột, gã bỏ mặc mấy tên tu sĩ Kết đan bên người để lao đến cứu cánh Diệp Thần, không ngờ tên tu sĩ Kết Anh vốn đang đùa giỡn Diệp Thần bỗng nhiên bộc phát, hắn quay người, ấn pháp trong tay vung ra, Từ Kha vừa chạy lại lập tức bị ăn trọn một chưởng ngã gục, máu từ miệng hộc ra.
Tên tu sĩ này thấy Từ Kha quá vướng víu nên muốn giết gã, một bàn tay hắn kết ấn, chuẩn xác nhắm đầu Từ Kha rồi chém xuống.
Diệp Thần nhìn thấy vậy không kịp nghĩ ngợi, lập tức lao đến, chưởng ấn mạnh mười phần của tên tu sĩ Kết Anh sức mạnh đập thẳng vào trán hắn..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.