Có một cơn đau nhói ở ngực, sau đó là cảm giác cực kỳ lạnh.
"Meo ~"
Cùng với đó là tiếng mèo kêu thảm thiết.
Tuyết miêu bay vọt lên rồi rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Dương Bách Xuyên né về phía sau, cơ thể không ổn định cũng ngã ngồi trên mặt đất.
“Phù phù ... ”
Hắn há miệng thở không ra hơi.
Nhìn tuyết miêu đang lăn lộn, toàn thân hắn toát cả mồ hôi lạnh, hắn cúi đầu nhìn xuống ngực, thấy một vết cào sâu vào xương, nhìn thấy được trái tim của hắn ở bên trong.
Hơn nữa vết thương đã bắt đầu kết băng, không ngừng lan ra xung quanh.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đã thật sự hối hận!
Nào có Chồn Nhi!
Cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra ...
Tất cả là do hắn nhìn vào đôi mắt bạc của tuyết miêu, khoảnh khắc hai mắt nó lóe lên, hắn đã bị đối phương dẫn vào trong mộng cảnh.
Lợi hại, chỉ vỏn vẹn trong nháy mắt mà thôi, tuyết miêu đã tạo ra ảo cảnh biến thành hình dáng của Chồn Nhi, khiến hắn mất đi cảm giác nguy cơ.
Suýt chút nữa thôi cái đầu của hắn đã bị tuyết miêu cào xuống.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, nếu không phải có bình Càn Khôn nhắc nhở, giúp hắn thoát khỏi o cảnh thì móng vuốt sắc nhọn kia sẽ không chỉ đơn giản là cào ở ngực nữa.
Đầu hắn sẽ bay khỏi cơ thể.
Suýt chút nữa thôi là toi rồi.
Lúc này trong lòng hắn vẫn còn kinh hồn bạt vía, vết thương ở lồng ngực thấy cả trái tim còn đang đập, may mà chưa vào sâu hơn.
Nếu không, cho dù hắn là tiên nhân thì thân thể này cũng xong đời.
Đúng là không ngờ được, tuyết miêu lại có thủ đoạn như vậy.
Sau khi thở dốc, Dương Bách Xuyên bắt đầu bận công pháp luyện hóa hàn băng ở trước ngực, nếu còn không chặn lại thì hắn sẽ bị đóng băng giống như Lạc Dương.
Sức mạnh của tuyết miêu vượt qua sức tưởng tượng của hắn, trong lúc nhất thời hắn không luyện hóa được băng tuyết ở vết thương trước ngực.
Chỉ có thể khống chế, không cho lan ra.
Dương Bách Xuyên nhíu may, han triệu hoan chim Thần Ma ra khỏi bình Càn Khôn, hắn muốn để chim Thần Ma xem sức mạnh của con tuyết miêu này là gì, ngay cả Càn Khôn Tạo Hóa Quyết cũng không luyện hóa được.
Đây là một vấn đề khó giải quyết.
Chim Thần Ma kêu lớn: "Woa, yếu a, trong cơ thể ngươi là sức mạnh của hàn băng bản nguyên ~"
"Quạ đen, ngươi có thể đừng phí lời nữa được không, nhanh nghĩ cách xem vết thương của ta đi, Lạc Dương ở bên kia còn đang đợi ~ Số ta mà tốt thì đâu bị tuyết miêu đánh cho thành dạng này ~ Dương Bách Xuyên mắng.
Chim Thần Ma cũng không chịu yên: "Ngươi có ngốc hay không, nếu lão tử không nhầm thì con mèo này đã bị ngươi hạ Sinh Tử Phù rồi đúng không? Khống chế được rồi thì còn hỏi cách xử lý hàn băng làm gì? Tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, đạo lý này mà ngươi không hiểu, cũng không biết từ bao giờ chỉ số thông minh của ngươi về 0 rồi, sau này ra ngoài đừng có nói quen biết lão tử, ta đây mất mặt lắm."
Dương Bách Xuyên nghe chim Thần Ma nói vậy thì sững người, đúng nhỉ, tuyết miêu không phải đang lăn lộn trên mặt đất hay sao? Lực lượng hàn băng trên ngực hắn là do tuyết miêu làm, đương nhiên tuyết miêu cũng có thể giải.
Ánh mắt Dương Bách Xuyên nhìn về phía tuyết miêu đang lăn lộn kêu thảm thiết trên mặt đất, Sinh Tử Phù vẫn chưa dừng lại, hắn phải để cho con mèo này biết sự lợi hại của hắn mới được.