Nói trắng ra lần này ra ngoài, Đông Phương Thiết Nhân là người dẫn đầu đội, nhưng vẫn phải dựa vào hắn, bởi vì Tuyết Hương Lạc Dương và Cảnh Xán đều nghe hắn.
Còn Đông Phương Thiết Nhân, ngoài tu vi cao ra thì đây là lần đầu tiên ra ngoài rèn luyện. Trước khi đi, Đông Phương Hạo Thiên còn lén dặn dò hắn, tuy không nói ro nhưng Dương Bách Xuyên hiểu lão nhờ mình chăm sóc Đông Phương Thiết Nhân.
Vì vậy gia gia đã cho hắn thủ đoạn giữ mạng.
Cho nên hắn không lo lắng về lão tổ Chướng Khí, nếu không chọc phải hắn thì không sao, nếu thật sự muốn chọc hắn, chém chết là được.
"Giết bọn họ ~"
Đúng lúc này, một giọng nói khó nghe vang lên.
Lão tổ Chướng Khí ra lệnh.
Bà ta rất cẩn thận, từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện.
Từ giọng nói cũng đoán ra được bà ta trốn sau cây ở bên trái, còn ở cụ thể chỗ nào thì khó nói.
Dương Bách Xuyên tin chắc lão độc vật này sẽ không tự bại lộ vị trí của bản thân.
Nếu bà ta không muốn xuất hiện thì chắc chắn sẽ không để bọn họ dễ dàng tìm được.
Dương Bách Xuyên ghét nhất loại người thích dùng mưu bẩn này, hắn lạnh lùng nói: "Đoạn Thủy."
Ngự kiếm bay lên, chém về phía đại thụ, nếu không tránh ra khỏi chỗ trốn thì hắn sẽ phá hủy toàn bộ đại thụ, xem bà ta còn trốn kiểu gì.
Âm
Kiếm Đồ Long lao ra, nơi đi qua, một mảng cây cối bị dập nát, trụi lủi một mảnh.
Nhưng không phát hiện ra người nào cả.
Đồng thời Đông Phương Thiết Nhân và đám Lạc Dương cũng ra tay, tấn công đám tiên nhân vừa xuất hiện.
Dương Bách Xuyên đứng yên bởi vì hắn biết lão tổ Chướng Khí sẽ không dễ dàng xuất hiện, không chừng bà ta chỉ phải những người này ra để thử. Nhiệm vụ của hắn là nhìn chẳm chằm lão tổ Chướng Khí.
Quả nhiên đúng như dự đoán của hắn, thậm chí còn ngoài dự kiến, chỉ trong nháy mắt đám tiên nhân này đã bị Đông Phương Thiết Nhân và đám Lạc Dương giết chết.
Quá mức thuận lợi.
"Xuyên Tử, ta cảm thấy không ổn." Đông Phương Thiết Nhân nhíu mày nói.
“Đúng là không ổn, quá thuận lợi." Lạc Dương cũng nói.
Đông Phương Thiết Nhân quan sát xung quanh: "Dường như những người này đi lên chịu chết vậy, không hề có chút phản kháng nào."
Dương Bách Xuyên thả ra tâm thần, kiếm Đồ Long lơ lửng trước người, làm người đứng quan sát, sao hắn lại không nhìn ra được chứ.
"Lão tổ Chướng Khí vẫn chưa ra, rất không thích hợp, mọi người cẩn thận." Dương Bách Xuyên nói.
Đông Phương Thiết Nhân biến sắc: "Không đúng, máu của những người này có vấn đề, mọi người nhanh phong bế khiếu huyệt."
Nghe thấy vậy, Dương Bách Xuyên cũng nhìn qua đó và cũng nhận thấy không ổn.
Giờ hắn đã biết tại sao những người này giống như đi lên chịu chết, chém mấy phát đã chết rồi.
Xem ra là cố ý làm vậy, đúng là tử sĩ.
Máu của những người này tản ra sương mù, nhưng không có mùi gì cả.
Là độc.
Nói thật cho các ngươi biết, khoảnh khắc các ngươi giết chết bọn họ, độc của lão tổ đã bắt đầu, giờ thì chờ lão tổ đến thu thập các ngươi đi."
Dứt lời, dưới đám lá cây hư thối dưới tầm mắt bọn họ bốc lên luồng sương mù màu đỏ giống như ngọn lửa rồi hóa thành một người.
Một bà lão nhìn khoảng 7-80 tuổi, rất lôi thôi, tay cầm quải trượng, bím tóc đủ mọi màu sắc.