Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 34: C34




Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 2: Làm Thần Tiên cũng thật khó khăn
Chương 34: Bài ca dao lưu truyền ngàn năm
***

Sau hơn năm giờ đồng hồ hoàn thành công việc, làng Gia Lạc Phá cuối cùng cũng trở lại đúng hướng, dân làng khôi phục lại cuộc sống hàng ngày, chúng Thần thành công quay về.

Chung Quỳ mang theo Tróc Quỷ bộ chui vào lại trong động đen lúc trước, trước khi đi cũng không lưu lại sắc mặt tốt cho Dung Mộc. Đào Khôi cáo từ mọi người, rồi bước lên đường trở về, trước khi đi dường như muốn cùng Phạm Lam nói cái gì đó, nhưng cuối cùng, chỉ dừng lại rất lâu cuối cùng vẫn thôi.

Về phần Bạch Huyên và Hắc Diệp thì mặt mày mày dạn leo lên tàu cao tốc với Phạm Lam.

"Chúng tôi vì tìm linh hồn của Vương Thư Nhiên và Ôn Tĩnh Vân, trong vòng vài ngày rút ra được sáu thành phố." Bạch Huyên nằm sấp trên ghế ngồi oán giận: "Bước nhảy thứ nguyên xa quá phí pháp lực, hiện giờ chúng tôi đúng với danh nghĩa... "

Hắc Diệp: "Nghèo đến mức ngang hàng với mấy người."

Phạm Lam: "..."

"Tôi cẩn thận nghiên cứu nhật ký của ông cố, trong đó có sáu địa chỉ cụ thể, gồm có
cửa hàng sủi cảo cũ ở Xuân Thành, nhà hàng lẩu cũ ở Cẩm Thành, cửa hàng bánh ngọt Ma Đô, cửa hàng ăn sáng ở Hoa Thành, quán mì bò ở Kim Đô, bánh kếp của Nhạc Thành." Vương Tư Địch nói: "Ngoại trừ cửa hàng sủi cảo ở Xuân Thành, còn lại đều do ông cố nhìn thấy trên TV."

"Mấy ngày nay chúng tôi điều tra mấy nơi này nhưng đều chỉ có chấp niệm, dây trói hồn vừa chạm vào liền tan, căn bản không nhìn thấy linh hồn." Bạch Huyên nói.

"Nơi chấp niệm xuất hiện cơ bản đều là chỗ có đồ ăn ngon, bọn họ khi còn sống hẳn là rất thích ăn." Hắc Diệp nói.

"Không đúng, ông cố và bà cố cả đời tiết kiệm, thịt cũng rất ít khi mua." Vương Tư Địch nói: "Hai người ở trong thôn mấy chục năm, đi qua nơi xa nhất chính là huyện thành, vì sao lại sinh ra chấp niệm lớn như vậy?"

Các vị Thần im lặng trong vài giây.

Kế Ngỗi: "Có lẽ đây là vấn đề."

Vương Tư Địch: "Hả?"

"Thời đại ông và bà cố anh sinh hoạt vật chất rất nghèo nàn, vì sinh tồn bọn họ sẽ đè nén rất nhiều khát vọng, rõ ràng rất thích ăn, lại nói không thích ăn, rõ ràng rất thích mặc quần áo đẹp, lại vì tiết kiệm tiền mà giả vờ không thích, rõ ràng rất muốn ra ngoài du lịch, lại nói bọn họ chỉ thích ở nhà..." Phạm Lam nói: "Bà ngoại và ông ngoại tôi khi còn sống cũng là như vậy, cho đến khi bọn họ qua đời, mẹ tôi mới phát hiện, bà ngoại lén làm vài quyển bản tin, đều là giới thiệu về các điểm du lịch lớn trên báo chí."
Dung Mộc và Kế Ngỗi đồng thời nhìn về phía Phạm Lam.

Phạm Lam cười cười: "Cho nên, có lẽ ông bà cố thật sự rất muốn nếm thử những món ăn không thể ăn được khi còn sống."

Vành mắt Vương Tư Địch đỏ lên: "Nhưng những nơi này đều không tìm được linh hồn của ông bà, họ đang ở đâu rồi?"

Dung Mộc: "Có lẽ là chấp niệm chưa đủ sâu?"

Vương Tư Địch: "Không phải thật sự biến thành lệ quỷ rồi đó chứ?"

"Giá trị công đức của bọn họ cao như vậy, khả năng biến thành lệ quỷ gần như bằng không." Bạch Huyên nói: "Điều tôi lo lắng bây giờ là tình huống thứ hai, bảy bảy bốn mươi chín vừa đến, năng lượng linh hồn của bọn họ hao hết, sau đó ... "

Hắc Diệp: "Hồn phi phách tán."

Vương Tư Địch: "Không phải chứ!"

Phạm Lam: "Anh nghĩ lại xem, có chỗ nào bị anh bỏ sót không?"

"Không còn nữa" Vương Tư Địch gãi đầu: "Tôi còn cố ý hỏi tất cả người thân, bọn họ thậm chí ngay cả quyển nhật ký này cũng không biết."

Hắc Diệp: "Người hiểu con cái chẳng ai bằng cha mẹ, người hiểu cha mẹ lại không phải là con cái."

Các vị Thần đồng loạt thở dài.

Phạm Lam lật xem ảnh nhật ký, từ trang đầu tiên lật đến trang cuối cùng, lại từ trang cuối cùng lật về trang đầu tiên, giống như Vương Tư Địch nói, ngoại trừ sáu địa điểm kia thì không còn phát hiện nào khác.

"Nhật ký này được ghi lại từ ngày 4 tháng 3 đến ngày 6 tháng 12 năm ngoái, chỉ được ghi lại trong chín tháng, và ngày trước đó không có." Phạm Lam hỏi: "Có bất kỳ cuốn nhật ký nào khác không?" "

"Ngày cuối cùng là ngày 6 tháng 12." Bạch Huyên mở điện thoại di động: "Không đúng, tôi nhớ rõ... Thời gian Vương Thư Nhiên qua đời là 3 giờ sáng ngày 8 tháng 12, chậm hơn bà cụ phút, là đồng thời nhập cảnh."

Phạm Lam: "Cũng là ngày cuối cùng khi còn sống, ngày 7 tháng 12 không viết nhật ký?"

Dung Mộc: "Thánh nhân có công đức cao sẽ có dự cảm trước đối với cái chết của mình, chẳng lẽ là vội vàng qua nên đã quên chuyện gì quan trọng?"

"A a a a a, quỷ mới biết được!" Bạch Huyên nóng nảy.

Phạm Lam mở bản đồ quốc gia, lần theo thời điểm và lộ tuyến xuất hiện chấp niệm của vợ chồng Vương Thư Nhiên một lần, rất ngẫu nhiên không phát hiện ra quy luật gì, điều duy nhất giống nhau cũng chỉ có ...

"Điểm dừng chân đầu tiên của Vương Thư Nhiên và Ôn Tĩnh Vân đầu tiên đều là ở Xuân Thành" Phạm Lam nói: "Chính xác mà nói, đều ở bên cạnh Vương Tư Địch."

Vương Tư Địch: "Hả?"

"Nói cách khác, anh chính là người bọn họ mà lo lắng nhất, nhớ nhất."

Kế Ngỗi: "Nếu họ thực sự có linh cảm về sự ra đi của mình, ngày cuối cùng khi còn sống họ sẽ liên lạc với anh."

Bạch Huyên nắm lấy bả vai Vương Tư Địch dùng sức lắc lắc: "Mau nghĩ đi!"

Vương Tư Địch bị lắc đến mức quay mòng mòng, anh nhìn chằm chằm vào cuộc gọi trên điện thoại, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra vào ngày 7 tháng 12.

"Tôi hoàn toàn không thể nhớ." Anh ta gần như khóc.


"Ngày 7 tháng 12, là thứ bảy, lúc đó chúng ta vẫn cònlà đồng nghiệp." Phạm Lam chỉ biết day huyệt thái dương, liều mạng nhớ tưởng lại: "Có một kế hoạch quảng cáo trực tuyến của Đằng Tấn, tôi nhớ chịu đựng hai ngày cuối cùng ngay cả tiền lương làm thêm giờ cũng không lấy được... "

"Tôi nhớ ra rồi!" Vương Tư Địch hét lớn: "Ngày đó tôi thức khuya tăng ca, lúc sắp hừng đông tôi nhận được điện thoại của ông cố, ông hoir tôi, biển ở đâu đẹp?"

Bạch Huyên: "Anh trả lời sao?!"

"Công việc tôi làm lúc đó là quảng bá trên mạng về nghỉ dưỡng ven biển, là... Bắc Đới Hà!"

*

Bắc Đới Hà, phía đông và phía nam giáp với Vịnh Bột Hải, cơ sở nghỉ dưỡng lớn nhất trong nước và là trung tâm đào tạo hội nghị, nổi tiếng với các khu nghỉ mát du lịch Trung Quốc và nước ngoài, tổng diện tích 112,45 km2.

Phạm Lam đứng trên bãi biển của công viên Cáp Tử Oa, một điểm tham quan nổi tiếng của Bắc Đới Hà, Cực kỳ tuyệt vọng.

Bầu trời xanh biếc trước mắt mênh mông vô tận, vô số chim bồ câu xẹt qua chân trời, mỹ lệ hoành tráng, nếu như cô đến du lịch, nhất định sẽ bị cảnh sắc trước mắt chinh phục, nhưng bây giờ cô lại phải tìm người trên bờ biển không biết bao nhiêu km này... không, là tìm kiếm linh hồn, thế thì chả khác gì mò kim đáy biển cả.

"Chẳng lẽ trên Linh hồn không có thiết bị định vị vệ tinh gì sao?" Phạm Lam hỏi.

"Nếu có, chúng tôi đã sớm dùng đến rồi." Bạch Huyên nói: "Vợ chồng Vương Thư Nhiên là chạy trốn vào cái đêm hồi hồn, chứng minh thư địa giới còn chưa làm nữa."

Phạm Lam: Đây là lỗ hổng quản lý!

"Máy kiểm tra linh hồn tinh linh thì sao?"

"Phạm vi lớn như vậy, căn bản không phát hiện được."

"......"

"Ông bà cố, có nghe thấy tiếng con không... không... không?"Vương Tư Địch hét lên.

Tuy nhiên, không có hiệu quả nào ngoại trừ việc thu hút ánh mắt kỳ lạ của mấy người du lịch xung quanh.

"Tiết kiệm chút sức đi, ít nhất phải đợi đến giờ tý." Bạch Huyên ngồi xuống.

"Ở nơi lớn như vậy làm sao mà tìm cho được?" Phạm Lam dứt khoát nằm ngã trên bãi cát: "Mấy người không bằng nằm dài mặc sự đời đi"

Bạch Huyên: "Bây giờ, cũng chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất thôi... "

Hắc Diệp: "Tìm kiếm kiểu toàn diện."

Phạm Lam: "..."

Nghe thôi cũng mệt mỏi rồi.

"Lão Kế, nhờ anh." Bạch Huyên chắp hai tay lại.

Kế Ngỗi nhíu mày: "Phí dụng mấy người bỏ ra."

"Tất nhiên rồi! Chỉ có anh ra mặt có thể mời gã được thôi mà!"

Kế Ngỗi thở dài, cầm điện thoại lên gọi đi.

Kế Ngỗi thế mà còn có thể tìm người đến hỗ trợ? Đó là ai vậy nhỉ?

Phạm Lam tuy rằng rất tò mò nhưng cũng lười hỏi.

Từ sân bay Cẩm Thành không ngừng không nghỉ chạy tới nơi này, dùng gần sáu tiếng đồng hồ, hơn nữa đêm hôm trước còn không hề chợp mắt, Phạm Lam cảm thấy xương cốt toàn thân đều đau đến rã rời, may mà cô bây giờ là Thần, nếu như là nhân loại thì sợ đã sớm ngất xỉu rồi.

Mới thu được 20.000 hộc phí vất vả từ Bạch Huyên, thiệt quá thiệt thòi.

Phạm Lam duỗi phẳng người, nằm thành hình chữ "đại" (大)

Gần hoàng hôn, bầu trời hiện ra màu xanh tím như ma thuật, bên cạnh những đám mây xuống gần sát mực nước biển, ánh sáng mặt trời biến thành màu hồng, tiếng sóng biển lúc xa lúc gần, nhịp điệu giống như nhịp tim của trái đất.

Phạm Lam ngắm nhìn mãi cảm thấy trong lồng ngực có chút trống rỗng, có một loại cảm giác không hiểu vì sao.

Cô nhìn thấy Dung Mộc bên bờ biển.

Dung Mộc ngồi cách đó hơi xa, mặt hướng ra biển rộng, vẫn là tư thế cắm tay vào ống tay áo của lão già, từ phương hướng này có thể nhìn thấy một phần ba gương mặt nghiêng của anh ta, ánh sáng hoàng hôn phủ lên người, tóc, cằm, bả vai, khuỷu tay, của anh ta giống như tác phẩm nghệ thuật tỉ mỉ điêu khắc, quang ảnh lưu động, rõ ràng lại nhu hòa.

"Đẹp phải không?" Bạch Huyên ghé qua nói.

Phạm Lam: "... Hả?"

"Ngươi không cảm thấy lão Mộc đẹp đến kinh tâm động phách sao?"

"...... Cũng không đến trình độ đó."

Bạch Huyên lộ ra biểu cảm "Cô là cái đồ chưa thật sự chưa từng thấy thế giới".

"Tôi nói cho cô biết, trong Tam Giới, lão Mộc là vị Thần duy nhất ta từng gặp qua đến mức nhìn bao nhiêu cũng không cảm thấy mệt mỏi." Bạch Huyên hai tay nâng mặt nói: "Mỗi thời mỗi khắc đều có thể đẹp đến một cảnh giới mới, đánh thẳng vào hồn quang, cảm động thiên địa."

Phạm Lam yên lặng ngồi dậy, dời đi nửa mét.

Hắc Diệp đứng ở cách đó hai bước, sắc mặt không tốt lắm.

"Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy lão Mộc, sắc trời vừa hửng sáng, anh ấy đứng dưới bầu trời, áo bào trắng bay phần phật, quay đầu lại nhìn tôi cười ôn nhu, ngự gió mà đi." Bạch Huyên thở dài: " Một ánh nhìn cả vạn năm, quả thực là quá tuyệt vời."

Phạm Lam: "Ha ha."


Cảm giác dường như vừa biết được điều gì đó kinh thiên động địa.

"Cho nên!" Bạch Huyên nhìn Phạm Lam: "Cô và Kế Ngỗi nhất định phải bảo vệ tốt cho anh ấy!"

Bảo vệ ai? Dung Mộc sao?

Đôi mắt Bạch Huyên sáng ngời như ruby, nụ cười của anh ta xán lạn, giơ ngón tay đặt lên trước môi, làm thế "suỵt".

Phạm Lam: "..."

Cái quái gì vậy?!

"Trợ giúp nửa đêm sẽ tới." Phía sau truyền đến giọng nói của Kế Ngỗi.

Phạm Lam quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Kế Ngỗi, còn có Dung Mộc thống khổ không thôi.

"Giáp Dịch nói, ngân sách có thể sẽ thâm hụt, kêu chúng ta phải biết tiết kiệm." Dung Mộc nói.

Phạm Lam: "..."

Đây rõ ràng chính là nghèo đến đau lòng thắt ruột!

Quá trình chờ đợi rất khô khan, Phạm Lam ăn hai phần cơm hộp, vị chẳng khác gì nhai sáp, Vương Tư Địch nói không có khẩu vị gì, chỉ uống một chai sữa chua, về phần mấy vị còn lại, không cần ăn uống, cùng nhau ngồi thiền, nói cho hay thì là khôi phục nguyên khí, nhưng trong mắt Phạm Lam, chính là lười biếng trốn đi ngủ.

Phạm Lam cũng muốn ngủ, bất đắc dĩ điều kiện không cho phép.

Bên bờ biển vào ban đêm, gió mạnh, sóng lại ồn ào, là một vị Thần của nhân loại nửa năm trước, Phạm Lam thật sự không thích ứng với phương thức nghỉ ngơi này, cô sâu sắc nhớ thương chiếc giường, gối đầu và chăn của mình.

Vương Tư Địch cũng không ngủ được, anh ta không ngừng lật ảnh nhật ký của Vương Thư Nhiên, mấy tiếng đồng hồ cũng không nói gì.

Khi Phạm Lam ngáp đến lần thứ 1.800, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng.

"Tôi rất hối hận."

Phạm Lam: "Hả?"

"Nhiều năm như vậy, vì sao tôi không trở về thăm họ, thậm chí, lúc họ qua đời, tôi..." Vương Tư Địch vùi đầu vào đầu gối nghẹn ngào: "Tôi. Tôi..."

Phạm Lam không nói gì, cô nhìn bầu trời đêm tối đen thật lâu.

Cô nhớ lại những gì cô đã nhìn thấy đêm đó nhiều năm trước đây.

Người chết qua đời, người còn sống như đã chết.

Đó là một câu nói của người xưa.

Nhưng chỉ có người trải qua sinh tử ly biệt rõ mới có thể hiểu rõ được.

Phạm Lam vỗ vỗ vai Vương Tư Địch.

"Lần này nhìn thấy bọn họ, hãy tạm biệt đàng hoàng."

"Ừm."

"Về nhà nhiều hơn để gặp bố mẹ."

"...... Ừm."

Gió biển che đi tiếng nức nở của Vương Tư Địch, mây bay dọc theo mực nước biển. Phạm Lam dường như nghe được tiếng thột thột thột.

Phải không?

Không phải ảo giác của Phạm Lam, trên trời thật sự có thanh âm thột thột thột như thế, hơn nữa càng ngày càng nhiều, càng ngày càng vang.

Là một đám tường vân khổng lồ che đi bầu trời hơn nửa đêm, bên cạnh được trang trí với hoa văn vàng hoa lệ, đầu mây khảm logo màu vàng "new sy". Một nam nhân mặc lục bào vàng mực đứng trên mây, mắt phượng mày ngài, vung tay áo dài.

"Bổn Thần tới rồi!

Phạm Lam: "..."

"Cơ Đan thượng Thần, phú quý!" Bạch Huyên vỗ tay.

Hắc Diệp: "Giàu."

Cơ Đan: "Ha ha ha, miễn lễ!"

Dung Mộc: "..."

Kế Ngỗi: "Xí!"

Vương Tư Địch há miệng đến mức có thể nhét nguyên một giỏ trứng gà, nước mắt trên mặt cũng quên lau.

"Bây giờ cả trai bao cũng có thể tu luyện thành Thần?


Phạm Lam: "Phốc!"

Cơ Đan thân hình nhoáng lên một cái: "Ai vừa nói đó?! Đứng lên, tôi hứa sẽ không giết anh đâu!"

Kế Ngỗi trợn trắng mắt: "Thời gian gấp gáp, ạn chỉ mang theo một đóa tường vân này thôi sao?"

"Này này, thấy rõ ràng, đây chính là loại mới nhất của NSY, sử dụng loại chú phân loại mới nhất, một đóa có thể chống lại trăm đóa!" Cơ Đan vén tóc: "Bổn Thần làm cho mấy người sáng mắt ra đây."

Nói xong, không biết anh ta vỗ vào vị trí nào của tường vân mà chỉ thấy đuôi Tường Vân nứt ra mấy khe hở, mây mây chen chúc tụ tập, chỉ qua vài giây đã sinh ra năm đóa tường vân mớ bay tới trước mặt chúng Thần.

Vương Tư Địch: "Đệt!"

Những đám tường vân này có màu trắng như tuyết, tạo hình duyên dáng, sờ vào cảm giác mềm mại, quan trọng hơn là mỗi một đoá diện tích đều gấp ba lần tường vân 007 của họ, thoạt nhìn vừa rộng rãi và thoải mái, ngay cả khí thải cũng nhỏ hơn không ít.

Bạch Huyên và Hắc Diệp mỗi người nhảy lên một đóa: "Chia nhau hành động, chúng tôi đi tìm ở phía đông! Giữ liên lạc!"

"Tôi đi phía nam." Kế Ngỗi xoay người nhảy lên mây.

Phạm Lam: "Đưa tôi đi cùng."

"Có thiên nhãn chú, không cần cô." Kế mưu vây thoáng cái biến mất.

"Này, chờ tôi." Cơ Đan kéo đuôi tường vân đuổi theo.

Bờ biển chỉ còn lại Dung Mộc và Phạm Lam mắt to trợn mắt nhỏ, cộng thêm một nhân loại là Vương Tư Địch.

Phạm Lam: "Tôi luôn muốn hỏi thứ này có cần bằng lái không?"

Dung Mộc: "Đương nhiên."

"Anh có không?"

"Năm trăm năm trước từng thi."

Dung Mộc trèo lên đầu mây, hai tay nắm chặt mép tường vân. Phạm Lam muốn bò lên trên, lại bị Dung Mộc vung đuôi tránh đi.

"Dung mỗlao nói rồi." Dung Mộc nói: "Trong vòng bảy ngày không thể dùng thiên nhãn nữa."

"Nhiều người nhiều tay, này!"

Tường Vân phun ra khói mây lớn, giống như đụng phải xe nhảy ra ngoài mười thước, giây tiếp theo, 90 độ thẳng tắp xông lên bầu trời đêm, ở trên không trung xoay tám vòng, đầu to lướt xuống mực nước biển bay ra ngoài, xẹt qua một vệt khói trắng như tuyết.

Dung Mộc: "A a a a a a... "

Vương Tư Địch: "Giấy phép của anh ta đã hết hạn rồi hả."

Phạm Lam: "..."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, các vị Thần không có bất kỳ hồi âm nào, Vương Tư Địch giống như con kiến trên chảo nóng xoay mòng mòng, Phạm Lam nhìn thời gian, đã qua hai tiếng đồng hồ.

Phạm Lam gọi điện thoại cho Kế Ngỗi.

Kế Ngỗi: "Tạm thời không phát hiện ra, chúng tôi vừa lập kế hoạch lại phạm vi tìm kiếm."

Phạm Lam: "Về đưa tôi đi cùng...".

"Tu tu tu ... "

Phạm Lam lại gọi cho Dung Mộc.

"A a a a a a... "

"......"

Thấy Vương Tư Địch lại muốn khóc nhè, Phạm Lam đứng ngồi không yên.

Cô nhìn đoá tường vân bên cạnh, trắng trắng mềm mại, gãi gãi còn vặn vẹo hai cái, thoạt nhìn vừa nhu thuận vừa đáng Yêu. Lần trước chiến đấu với Sùng Mai, cô từng lái Tường Vân trong một khoảng thời gian ngắn, hìn như cũng không khó làm..

Quan trọng hơn là, trời vừa sáng, linh hồn vợ chồng Vương Thư Nhiên rời khỏi địa giới đã bảy bảy bốn mươi chín ngày, năng lượng linh hồn của bọn họ rất nhanh sẽ tiêu hao hầu như không còn... chờ chút, chẳng lẽ là bởi vì linh hồn của bọn họ quá yếu, cho nên thiên nhãn chú bình thường mới không nhìn thấy?!

Phạm Lam đ hai vòng tại chỗ, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Cô nhớ lại những báo cáo giá trị công đức, nhớ lại hồi ức trong ảo cảnh, khúc ru đó, thậm chí nhớ tới cái đêm bà ngoại qua đời nhiều năm trước.

Lúc đó, cô không có thời gian để nói lời tạm biệt với bà mình.

Lần này, nhất định phải bắt kịp.

Phạm Lam tháo dây chuyền bỏ vào túi, nhảy lên Tường Vân: "Tôi đi giúp đỡ."

"Cô có bằng lái không..." Giọng nói của Vương Tư Địch bị gió thổi bay, Tường Vân bay vù lên bầu trời, Phạm Lam lơ lửng giữa bầu trời đêm và lướt trên mặt biển.

Cô cảm giác sự ấm áp dịu dàng trên ngực bị gió thổi tan, thần quang Dung Mộc phong tỏa đang biến mất, trung tâm tầm mắt xuất hiện một bàn tay to bằng vòng tròn, thế giới trong vòng tròn rõ ràng hơn bên ngoài. Vòng tròn càng mở rộng càng lớn, nhanh chóng căng đầy lên hai mắt của cô... thiên nhãn giải phóng.

Da đầu Phạm Lam đau đớn như bị kim châm, nhưng mức độ này vẫn có thể chịu đựng được.

Dưới bầu trời đêm mênh mông, trên mặt biển lấp lánh lóe ra ánh sáng vàng vụn vặt, ánh sáng từ mặt biển bay lơ lửng lên giống như vô số đom đóm, phiêu đãng khắp trong trời đất.

Cơn đau đầu đột nhiên tăng lên, Phạm Lam nắm chặt mép tường vân, thiếu chút nữa thì rơi xuống khỏi mây.

Đó là linh hồn, không, hẳn là linh thể của sinh vật biển... bọn chúng giống như bị thứ gì đó kỳ diệu hấp dẫn, xoắn ốc hội tụ về một hướng.

Ánh mắt Phạm Lam nóng rực, da đầu giống như nứt ra, cô biết đây là do năng lượng linh thể quá dày đặc, mãnh liệt kích thích vào thiên nhãn của cô.

Phạm Lam gọi điện thoại cho Kế Ngỗi: "Alo, các anh có thể nhìn thấy huỳnh quang trên mặt biển không?"

Kế Ngỗi: "Cái gì? Nó ở đâu?"

Quả nhiên, chỉ có thần phú Thiên Nhãn mới có thể nhìn thấy.

"Tôi thấy có cái gì đó rất bất thường." Phạm Lam cố nén cơn đau đầu, vẽ quỹ đạo của ánh sáng vàng trên bản đồ điện thoại: "Ước chừng là..."

Cô nhào vào tường vân, thở từng hơi hổn hển, ánh sángvàng xung quanh càng lúc càng nhiều, giống như màn hình bông tuyết chiếm lấy tầm mắt của cô. Phạm Lam hung hăng nhắm mắt lại, nhưng những ánh sáng vàng kia giống như xuyên qua mí mắt cô, chui thẳng vào tủy não.


Phạm Lam nghe thấy vô số âm thanh, la hét, ồn ào, cười đùa, khóc lóc như xé rách màng nhĩ, não bộ và lục phủ ngũ tạng của cô.

"Phạm Lam!" Tia sáng màu băng lam xuyên thấu tất cả tạp âm, rót thẳng vào tâm trí cô, Phạm Lam dường như bay lên vài giây lại rơi xuống, tất cả giọng nói và ánh sáng vàng đều biến mất, cô lại cảm nhận được Thần quang ôn nhu.

Phạm Lam mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt của Dung Mộc. Đầu ngón tay màu lam băng lam của anh đặt lên trán cô, mặt mày lạnh lùng.

Phạm Lam yếu đuối giơ điện thoại lên: "Tôi đã vẽ xong vị trí đại khái."

Dung Mộc giựt lấy điện thoại di động đưa ra bên ngoài.

Phạm Lam lúc này mới nhìn thấy, thì ra hiện tại người lái tường vân chính là Kế Ngỗi, anh ta nhét điện thoại của Phạm Lam vào đầu mây, lại trừng mắt nhìn Phạm Lam một cái.

Phạm Lam thậm chí còn chưa kịp biện giải cho mình vài câu, thì cột sống thắt lưng đã kêu răng rắc, cả người theo đoá Tường Vân bay ra ngoài.

Sắc mặt Dung Mộc trắng bệch, nhưng không có kêu thảm thiết, mà hung hăng trừng mắt nhìn cô. Tốc độ điều khiển Tường Vân của Kế Ngỗi rõ ràng nhanh gấp đôi so với bình thường, áo dài bay lên vỗ vào cánh tay Phạm Lam, đau muốn xỉu.

Phạm Lam: "..."

Cô quyết định làm một con rùa rụt đầu.

Điện thoại của Kế Ngỗi vang lên, truyền đến giọng nói của Bạch Huyên.

"Chúng tôi tìm được rồi, vị trí chia sẻ trong nhóm."

Kế Ngỗi nhét điện thoại di động vào bên cạnh điện thoại của Phạm Lam, hai địa điểm trên màn hình cơ hồ trùng hợp lại.

A...

Hóa ra họ cũng đã tìm thấy nó.

Ánh mắt Dung Mộc càng lúc càng lạnh lẽo, Phạm Lam rụt cổ giả chết.

Tường Vân nhanh chóng lướt qua mực nước biển, phía trước là một hòn đảo nhỏ, cách bờ biển khoảng mười mấy km, hình dạng rất giống một miếng bánh quy bị cắn.

Bạch Huyên và Hắc Diệp đã đến, Cơ Đan từ trong đám mây tường nặng nề kéo Vương Tư Địch ra, Phạm Lam bị Kế Ngỗi túm lấy cổ áo xách xuống khỏ mây, vừa lúc nhét vào một chỗ với Vương Tư Địch.

Mọi người đứng cạnh nhau, đối mặt với bờ biển mênh mông vô tận, không ai nói gì, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

Ở giữa bãi biển, hai linh hồn màu cam vàng đang ngồi dựa vai vào nhau, họ đang nhìn ra biển, tay trong tay, nhẹ nhàng phát ra tiếng cười.

Vô số linh quang của sinh vật biển bay múa nhảy nhót xung quanh, hình thành từng vòng xoắn ốc nhỏ, không ngừng rót năng lượng nhỏ vào linh hồn.

Phạm Lam lần đầu tiên nhìn thấy linh hồn thuần khiết sáng ngời như vậy, thậm chí còn sạch sẽ hơn so với linh hồn đã được tinh lọc của Sùng Mai, loại màu sắc và cảm giác này, cơ hồ là gần với Thần quang.

Thật tuyệt vời khi sinh vật biển đang bảo vệ họ.

"Ông có, bà...", Vương Tư Địch khóc lớn, chậm rãi đi lên phía trước.

Hai người quay lại, khuôn mặt của họ trở lại như khi họ qua đời, đầy nếp nhăn, tốt bụng và hiền lành.

Họ mỉm cười và mở rộng cánh tay về phía Vương Tư Địch.

Vương Tư Địch chạy tới muốn ôm lấy họ, thế nưng anh ta chỉ có thể xuyên qua linh hồn họ, không thể ôm lấy được gì.

Vương Tư Địch bật khóc, tiếng khóc hòa lẫn với tiếng sóng biển.

Ông cố dường như có chút luống cuống tay chân, túm lấy tay áo bà cố, bà cố giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ phía trên đầu Vương Tư Địch.

Bà cũng không đụng vào Vương Tư Địch được, Phạm Lam nhìn thấy linh hồn của bà tản ra một tia sáng nhor, rơi vào trên người Vương Tư Địch.

Oán khí của Vương Tư Địch đã được hóa giải.

Trên mặt biển là khúc hát xa xôi, là những bài ca dao được lưu truyền hàng ngàn năm.

[ Ánh trăng sáng ~ Cơn gió lặng im ~ Nhành cây che ô cửa sổ ~ tiếng dế kêu không ngừng ~ giống như tiếng đàn kia ~ tiếng đàn nhẹ nhàng ~ giai điệu êm tai ~ lắc lư nhẹ nhàng ~ bảo bối của mẹ nhắm mắt ngủ ngoan nào ~]

Vương Tư Địch cuối cùng cũng ngừng khóc, anh ta ngẩng đầu, hít sâu một hơi.

"Ông cố bà cố, thực xin lỗi, con nên trở về thăm hai người nhiều hơn."

Vương Thư Nhiên và Ôn Tĩnh Vân cười cười lắc đầu.

"Mỗi ngày con đều ăn ngon, ngủ ngon, hai người không cần lo lắng con."

Hai cụ cười gật đầu.

Nước mắt Vương Tư Địch lại chảy ra.

"Tạm biệt."

Hai cụ thở dài, bọn họ giang cánh tay, trong hư không ôm lấy Vương Tư Địch.

[Cậu bé ngoan, tạm biệt.]

Đây là lần đầu tiên Phạm Lam nghe được giọng nói từ linh hồn bản thể của bọn họ, linh hoạt như vậy, ấm áp như vậy, giống như bọn họ đi rất xa như vậy chỉ vì để nói một câu này.

Bạch Huyên tiến lên: "Nên đi rồi."

Hắc Diệp vẽ ra một cánh cửa nhập cảnh địa giới trong bóng đêm, cánh cửa cao mấy chục trượng đứng sừng sững giữa đất trời, hoa văn màu vàng chói mắt chiếu sáng cả bãi biển.

Ánh mắt Phạm Lam bị ánh sáng chiếu vào một chút, khóe mắt ướt đẫm.

Hai cụ già tay trong tay đi vào trong cánh cửa, linh hồn dung nhập ánh sáng vàng kia.

Vương Tư Địch ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng lại rồi biến mất, vô số ánh sáng phiêu tán trên mặt biển, rồi bị sóng biển mang đi.

Đường chân trời nổi lên màu trắng nhạt, bầu trời và mặt biển biến thành màu đỏ son khó có thể diễn tả thành lời, mặt trời giống như lòng đỏ trứng vịt không nhanh không chậm nổi lên trên mặt biển, những đám mây rải rác khắp bầu trời.

Trời đã sáng rồi.

10.1.2020


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.