Tấm màn che màu xanh phỉ thúy mới thay ở cửa bị vén lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay.
Tiểu nha hoàn Cẩm Sắt ngoan ngoãn nói với giọng trong trẻo: “Thế tử nói rằng Thế tử phi hãy đi nghỉ trước, phải một canh giờ nữa thì ngài ấy mới có thể tới chỗ của người.”
Triệu Ấu Lăng đặt huân hương đang cầm xuống, nhướng mày hỏi: “Thế tử đang bận làm gì?”
“Nô tỳ không nhìn thấy nên không biết ngài đang làm gì, bây giờ toàn phủ chỉ có mình Mục Lôi là được bước vào Lăng Vân Các, ngay cả Cao phu nhân cũng không thể tùy tiện bước qua cầu đá. Chỉ là nô tỳ thấy hình như Thế tử và Mục Lôi đang bàn chuyện, biểu cảm của hai người họ trông rất nghiêm túc.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.
Triệu Ấu Lăng phất phất tay. Cẩm Sắt gật đầu lui xuống, Hương Xảo vội vàng sửa sang lại màn che, sau đó quay đầu nhìn Triệu Ấu Lăng đang ngồi bên giường, đỏ mặt đi tới trước mặt nàng.
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
“Không cần sợ, có ta giúp ngươi gánh rồi ngươi còn sợ cái gì. Chẳng lẽ ngươi không muốn hầu hạ Thế tử sao?”
Để Hương Xảo thay nàng cùng đồng sàng cộng chẩm với Mục Hàn Trì sinh con nối dõi tông đường cho Mục gia, cách này quả thực là hoàn hảo vẹn cả đôi bên.
Đám đại nha hoàn trong phủ đều mơ mộng làm thiếp thất của Mục Hàn Trì, Cao phu nhân cũng có ý để Mục Hàn Trì thu thêm mấy nhà hoàn thông phòng, thay vì chờ Cao phu nhân đề nghị không bằng mình tự hành động trước.
Hương Tú vốn là vì muốn trở thành thiếp thất của Mục Hàn Trì nhưng vô vọng mới yêu quá hóa hận, nổi sát tâm, từ đó bị người ngoài xúi giục trộm đoản đao của Mục Hàn Trì, vu cáo hắn g.i.ế.c người…
“Nô tỳ không dám có bất cứ hy vọng xa vời nào với Thế tử, nô tỳ xin nghe theo sắp xếp của Thế tử phi.”
Hương Xảo giương mắt, xấu hổ nhìn Triệu Ấu Lăng một cái rồi lại vội vàng cúi đầu.
Tự dưng có chuyện tốt làm nàng ta cảm thấy quá khó tin, tim nàng ta đập nhanh vô cùng. Hương Tú đau khổ theo đuổi mộng đẹp, còn nàng ta thì sắp thực hiện được rồi!
“Ngươi đi thay y phục đi, nhớ kỹ nhất định không được lên tiếng. Cho dù Thế tử có hỏi ngươi cái gì thì ngươi cũng không được trả lời hắn, chỉ cần chuyện này tiến triển thuận lợi, ta sẽ làm chủ thay cho ngươi.”
Nhìn xuyên qua tấm màn mỏng màu phỉ thúy có thể thấy bóng lưng đang thay nghê thường yên phấn của Hương Xảo, Hương Xảo thấp hơn nàng một chút nhưng nằm ở đó chắc hắn không nhìn ra đâu.
Triệu Ấu Lăng bảo Hương Xảo dập tắt hết đèn trong phòng, nằm trên giường nhớ giữ tỉnh táo, đừng ngủ thật kẻo lại làm lỡ chuyện hầu hạ Mục Hàn Trì.
Ánh đèn trong phòng dần tắt, cuối cùng khi ngọn đèn cuối cũng mất đi ánh sáng, ánh trăng sáng rõ bên ngoài chiếu vào qua khe cửa.
Triệu Ấu Lăng im lặng đứng bên tấm rèm màu phỉ thúy, nàng nhìn ánh trăng sáng rõ sau tấm rèm kia.
Ánh trăng vừa đẹp, giống như phủ thêm cho căn phòng một lớp rèm sa, khiến người không nhìn rõ mặt đối phương.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ mõ, đã là canh ba rồi, Mục Hàn Trì sắp đến rồi.
Triệu Ấu Lăng nằm bên giường gần cửa sổ của phòng bên nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài. Trong viện yên ắng. Đáng lẽ Mục Hàn Trì phải tới rồi, chẳng lẽ hắn vẫn chưa xử lý xong chuyện của Hương Tú?
Ý của Cao phu nhân là bán Hương Tú cho bọn buôn người, bọn buôn người muốn xử lý thế nào thì xử lý. Đại nha hoàn đến tuổi như Hương Tú, bọn buôn người muốn bán được giá thì chỉ có thể bán nàng ấy vào mấy con hẻm trăng hoa hạ đẳng mà thôi.
Hương Tú hãm hại chủ nhân của mình tội đáng muôn chết. Mục Đình Thần niệm tình Hương Tú sống ở Hoài Vương phủ từ nhỏ, không nhẫn tâm lấy mạng nàng ta nhưng bảo để nàng ta ở lại hầu hạ thì là chuyện không thể nào. Mục Đình Thần nhất thời không nghĩ ra cách bèn để cho Mục Hàn Trì xử lý chuyện Hương Tú, có thể đuổi nàng ta ra điền trang ngoại thành cày cấy cũng được.
Có phải lúc này Hương Tú đã tới trang viên ngoại thành rồi không? Nàng ta có cam lòng làm nông phụ không? Cho dù Hoài Vương phủ có giảm thiểu chi phí sinh hoạt thì đãi ngộ dành cho đám nha hoàn cũng không quá kém, nàng ta là đại nha hoàn chưởng sự của Hoài Vương phủ, có khi còn oách hơn cả chức quan cửu phẩm nhỏ như hạt mè.
Đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong, lúc trước chỉ cảm thấy Hương Tú không thích nàng ở lại Hoài Vương phủ, không ngờ nàng ta còn muốn hại cả Mục Hàn Trì…
Triệu Ấu Lăng lật người nằm thẳng, lúc này nàng nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến. Tiếng bước chân này là của Mục Hàn Trì, ổn định có lực, không nhanh không chậm.
“Đến rồi đến rồi.”
Trái tim của Triệu Ấu Lăng lập tức nhảy lên tới cổ họng, nàng lật mình nhảy ra ngoài cửa sổ, sợ Mục Hàn Trì phát hiện ra nàng.
Mục Hàn Trì mở cửa rồi trở tay khép lại, hắn đứng ở cửa một lát cho thích nghi với bóng tối trong phòng sau đó đi thẳng vào buồng trong.
Cửa buồn trong phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ, lúc sau tấm rèm sa màu phỉ thúy bị vén lên phát ra tiếng soàn soạt, rèm sa ma sát với cánh cửa vang lên tiếng soạt nhè nhẹ, tiếp theo tất cả quay về một vẻ yên tĩnh.
Trong phòng yên tĩnh đến lạ kỳ, nàng như có thể nghe thấy tiếng thở bất an của mình.
Triệu Ấu Lăng ôm chặt lấy ngực, trong đầu hiện lên một loại hình ảnh trong phòng. Lâu vậy rồi mà Mục Hàn Trì vẫn chưa ra, phỏng chừng hắn đã ngủ với Hương Xảo rồi.
Ngoại trừ ánh trăng đã chiếu tới góc tường, trong phòng tắt đèn tối om lại cách một lớp lụa đỏ, chỉ cần Hương Xảo không lên tiếng, chắc chắn Mục Hàn Trì sẽ không phát hiện ra người ngủ bên cạnh hắn không phải Triệu Ấu Lăng nàng.
Triệu Ấu Lăng mang theo trái tim đã dần bình tĩnh lại, nhìn lá cây ngoài cửa rung xào xạc, mí mắt ngày càng trùng xuống, cuối cùng nàng ngủ thiếp đi.
Nàng nằm mơ, nàng mơ thấy Mục Hàn Trì ôm một đứa nhỏ mập mạp đi tới chỗ nàng, Cao phu nhân vui tới mức không khép miệng được, không ngừng vỗ tay gọi cục cưng…
Rèm lụa đỏ rủ xuống mặt đất, không nhìn rõ người trên giường là ai. Trên giường im phăng phắc, với thính lực của hắn chẳng lẽ lại không nghe thấy tiếng hít thở của Triệu Ấu Lăng sao?
Sau lần giao thủ tỷ thí trước, Mục Hàn Trì đã biết Triệu Ấu Lăng có võ công kỳ lạ. Cao thủ giỏi võ công có thể giấu hơi thở, hắn đoán có lẽ Triệu Ấu Lăng đã ngủ say.
Hai ngày nay Triệu Ấu Lăng vì hắn mà lo lắng nhiều, hai lần xông vào Đại lý tự thăm hắn giữa đêm, sau đó lại tạm thời ở lại phủ Trấn Quốc công chờ tin tức của hắn. Hôm nay chữa bệnh cho Cao phu nhân cũng đã hao phí rất nhiều tinh thần.
Triệu Ấu Lăng tuổi còn nhỏ mà phải vì hắn mà nhọc lòng bao nhiêu chuyện, Mục Hàn Trì không khỏi cảm thấy áy náy.
Hắn nhẹ nhàng vén tấm rèm lụa màu đỏ lên, nhìn người ngủ trên giường, sợ động tác của mình không cẩn thận làm nàng tỉnh giấc.
Cảm giác Mục Hàn Trì đã nằm xuống giường, Hương Xảo cuối cùng cũng không nín thở được nữa, nàng ta thở ra đều đều, cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở của Mục Hàn Trì phía sau.
Sau khi Mục Hàn Trì nằm xuống thì giống như lập tức đi vào giấc ngủ.
Thể tử phi đã cho nàng ta cơ hội mà nàng ta không nắm lấy được, e rằng về sau sẽ không còn cơ hội nào nữa. Huống chi Cao phu nhân vì muốn đào tạo mấy đại nha hoàn các nàng, còn đặc biệt mời ma ma trong cung tới dạy. Cao phu nhân phí bao nhiêu tâm sức như thế chẳng phải là muốn các nàng hầu hạ Thế tử cho tốt, sinh con nối dõi cho Mục gia sao?
Hương Xảo khẽ lật mình nghiêng người nhìn Mục Hàn Trì. Đôi tay của hắn đặt lên chăn, dáng người nằm thẳng trông có vẻ ngủ rất say.
Nhìn sườn mặt tựa như điêu khắc của hắn, Hương Xảo do dự một chút rồi cắn môi kéo vạt áo trước ngực, để lộ ra một mảnh da trắng như ngọc.
“Nam nhân thích lạt mềm buộc chặt, nếu không biết chừng mực sẽ không khác gì nữ tử thanh lâu.”
Bên tai Hương Xảo vang lên lời dạy của ma ma trong cung.