Cả tuần này, Khương Tiểu Thiền đều ở chỗ Lâm Gia, được anh liên tục “chiêu đãi”.
Hôm nay, thực đơn gồm: Cá quế hoa hấp, cải thảo xào chua ngọt, trứng hấp, cà tím xào thịt bằm và canh đậu phụ. Bốn món mặn, một món canh, đều được nấu theo công thức gia truyền của ông nội Lâm.
Khương Tiểu Thiền gắp một miếng cá, vừa mới đưa vào miệng, cô còn chưa kịp nhai thì Lâm Gia đã lập tức hỏi: “Thế nào?”
“Ừm…” Cô nheo mắt lại, chậm rãi thưởng thức, rồi tỏ vẻ suy tư: “Hay là anh cho em bát cơm, mình vừa ăn vừa nói chuyện.”
Không nói thêm gì, anh múc cho cô bát cơm, tiếp tục đợi đánh giá của cô.
Đã khuya, Lâm Gia vừa tan làm về, còn phải mua đồ, nấu nướng, bận rộn đến tận giờ này, anh chắc chắn cũng đói rồi.
“Em quen có người ngồi ăn cùng, như vậy mới gợi nhớ lại hương vị quán cơm cạnh nhà hồi trước.” Khương Tiểu Thiền đưa cho anh một bộ bát đũa, ra hiệu anh ngồi xuống.
Lý do của cô thật hợp lý, họ vừa nếm thử món ăn, vừa lấp đầy bụng, không bỏ phí chút thời gian nào.
Cơm và đồ ăn đều được dọn sạch, không bỏ thừa một miếng.
Đến lúc Khương Tiểu Thiền đưa ra nhận xét.
Thật ra, ngay từ miếng đầu tiên, cô đã nhận ra hương vị các món anh nấu khác xa so với quán cơm cạnh nhà.
Cả tuần này, các món anh thử nghiệm đều không món nào giống hoàn toàn với hương vị ban đầu. Không phải vì đồ ăn không ngon, mà chỉ là nếu câu hỏi của anh là “Có giống hương vị quán cơm ngày xưa không?”, thì câu trả lời chắc chắn là không.
“Lửa ở bếp nhà với bếp quán cơm khác nhau, có lẽ là do điều này nên hương vị không thể nào giống hoàn toàn như trong ký ức của em được.”
Khương Tiểu Thiền chọn cách thành thật trả lời anh.
“Trong các món, trứng hấp là giống nhất, chỉ cần mềm hơn một chút. Cá quế hoa và cà tím hơi mặn, canh đậu phụ tỉ lệ bột năng không đúng. Cải thảo xào chua ngọt là không giống nhất, nhưng em thích, nó rất đưa cơm.”
Lâm Gia nếm thử cũng có cảm nhận giống hệt như cô.
“Lại thất bại rồi.” Đôi mắt anh tối sầm lại, lộ rõ sự thất vọng.
Lâm Gia lấy công thức ra, từng từ từng chữ kiểm tra xem mình đã làm sai ở đâu.
“Tại sao phải giống y như ông nội anh làm?” Khương Tiểu Thiền khó hiểu hỏi: “Em thấy anh nấu theo cách của mình còn ngon hơn mà.”
“Phải giống hệt mới có ý nghĩa.” Lâm Gia hiếm khi bộc lộ sự cố chấp.
Khương Tiểu Thiền có thể cảm nhận anh đang sa vào suy nghĩ cố chấp đó.
Lâm Gia vốn luôn chín chắn, điềm tĩnh, làm việc có lý lẽ. Anh không cần ai cho lời khuyên, cũng không tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác, thường là anh giúp đỡ người ta nhiều hơn. Cách làm việc này khiến anh chưa bao giờ kể cho cô nghe lý do thực sự đằng sau việc cố gắng tái hiện hương vị quán cơm cũ.
Thực ra, Khương Tiểu Thiền đã nhận ra sự khác thường của anh thời gian gần đây, và cô cũng đoán được bảy tám phần.
Anh không chia sẻ những lo âu trong lòng mình với cô, Khương Tiểu Thiền hoàn toàn hiểu được điều đó. Suy cho cùng, chuyện làm ăn thì trẻ con không hiểu được, còn những phiền muộn của người lớn, trẻ con không cần phải xen vào.
Đó chính là nỗi buồn của cô em gái nhỏ.
Đêm mùa hè.
Mấy ngày gần đây, nhiệt độ tăng không ngừng. Không khí nặng nề, ẩm ướt, dính chặt vào người, dù không nhúc nhích cũng đổ mồ hôi.
Lâm Gia đang ngồi ngoài sân hút thuốc.
Khương Tiểu Thiền mang theo chai xịt chống muỗi đi ra tìm anh.
Thấy cô đến, anh lập tức dập điếu thuốc.
Còn chưa nghĩ ra sẽ nói gì với Lâm Gia, Khương Tiểu Thiền cầm lấy cuốn công thức nấu ăn của ông nội Lâm để trên bàn.
Vừa nhấc lên, cô vô tình làm rơi miếng dán trên gáy sách.
Những dòng chữ viết ở trang bìa hiện ra trước mắt họ.
“Tặng: Cháu trai Lâm Gia.”
Dòng chữ ngay ngắn đó đã bị ai đó dùng bút đỏ gạch đi, thay vào đó là hai chữ khác lớn và thô bạo.
“Thằng con hoang”
Những nét chữ đỏ ngập tràn sự ganh ghét, như con rết quấn lấy cái tên “Lâm Gia”.
Khương Tiểu Thiền vội vàng dán miếng giấy trở lại.
“Do Lâm Đống Quang viết.” Lâm Gia không né tránh, trực tiếp nói ra sự thật này.
Khương Tiểu Thiền diễn không đạt, khiến Lâm Gia không nhịn được mà cười.
“Em chẳng phải đã nghe rồi sao? Ông ta chửi anh là đồ con hoang.”
Anh nhẹ nhàng xé toang lớp mặt nạ giữa hai người họ.
“Đúng vậy.”
“Nếu ông ta không ngại thì chẳng có gì phải che giấu nữa.”
Khương Tiểu Thiền từng nghe, cũng từng thấy.
Đêm đó, cô bị tiếng động làm thức giấc, rồi lang thang đến nhà anh. Lâm Đống Quang đập vỡ lọ thuốc của ông nội Lâm rồi đánh Lâm Gia đến mức tưởng như muốn lấy mạng anh. Những lời chửi rủa cay nghiệt của ông ta, Khương Tiểu Thiền đều nghe thấy hết.
Liệu ánh mắt trống rỗng của anh ngày ấy có được thời gian lấp đầy chưa?
Khương Tiểu Thiền nhìn chăm chú vào Lâm Gia giờ đã trưởng thành. Khi cả hai đã gỡ bỏ mọi lớp ngụy trang, bình thản ngồi trong sân nhỏ, bóng tối vẫn như những con chó săn, chỉ cần ngửi thấy mùi yếu đuối là lập tức lao vào cắn xé họ.
Lâm Gia cụp mắt, cười tự giễu, nụ cười ấy khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Thật ra, gần đây anh không thể ngăn mình nghĩ rằng có phải vì anh không phải cháu ruột của ông nên anh mới không thể nấu ra hương vị của quán cơm kia.”
Những lời lẽ cay độc của kẻ xấu để lại những vết thương không tránh khỏi trong lòng.
Khương Tiểu Thiền cảm thấy rất buồn.
“Không phải vậy đâu, em nghĩ không phải như vậy… đừng nghĩ thế…”
Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt qua dòng chữ đầu tiên trên quyển sổ nấu ăn, những chữ ấy, lúc được viết nên chắc hẳn phải chứa đựng tình yêu vô hạn của ông nội Lâm, mới có thể ngay ngắn và đẹp đẽ như vậy.
“Anh không phải đồ con hoang. Với ông nội, anh là một món quà.”
Ông nội Lâm bệnh nặng nhiều năm, Lâm Gia là người chăm sóc ông, họ đã đồng hành và dựa vào nhau. Ngày mà ông nhặt được Lâm Gia, chắc chắn ông đã rất hạnh phúc.
Từng lời từng chữ phát ra từ tận đáy lòng, vẻ mặt của Khương Tiểu Thiền đầy chân thành.
“Những gì người khác nói không quan trọng, quan trọng là anh biết mình là ai.”
Anh nhìn sang cô gái ngồi cạnh mình, đôi mắt cô trong sáng, sáng ngời và chân thật, giọng nói rành rọt.
“Đúng vậy, từ lâu em đã biết anh không phải cháu ruột của ông nội, nhưng thì sao chứ? Em sẽ không bao giờ coi thường anh vì điều đó, sẽ mãi mãi không như vậy, vì Lâm Gia, em biết anh là ai.”
Trong màn đêm sâu thẳm, nụ cười của cô tỏa ra ánh sáng ấm áp như mặt trời.
Khương Tiểu Thiền tràn đầy sức sống, xinh đẹp tựa đóa sen mọc lên từ bùn lầy.
Trái tim anh bị đóng băng, giờ đây nhờ ánh sáng của cô mà tan chảy chút ít. Anh có thể nhìn thấy những rác rưởi lẫn trong lớp băng, và chính cô đã trao cho anh cơ hội để vươn tay vớt chúng lên.
Lâm Gia không biết phải nói gì.
Bàn tay Khương Tiểu Thiền đặt lên mu bàn tay anh, anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ cô truyền sang.
Từng từ cô nói đều không hề giả dối: “Không cần phải nấu giống hệt ông nội thì mới là quán cơm ngon! So với quán cơm đó, em thích đồ ăn anh nấu hơn!”
Bị những lời này làm cảm động một cách sâu sắc, Lâm Gia cũng chân thành đáp lại.
“Cảm ơn em, Khương Tiểu Thiền.”
Hai người nhìn nhau cười.
Những lời vừa thốt ra quá thật lòng, khiến Khương Tiểu Thiền sau đó mới ngượng ngùng, cô liếc đi nơi khác, không dám nhìn thẳng anh nữa, hai má đỏ bừng.
Bộ dạng lúng túng của cô, trông giống hệt một chú gấu bông ngốc nghếch.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Hôm sau, đến ngày Khương Đại Hỉ về quê.
Mạnh Tuyết Mai đặc biệt xin nghỉ phép, dậy sớm vào bếp lo toan đủ việc.
Khương Tiểu Thiền thay bộ ga giường mới, dọn dẹp căn gác nhỏ, dành sẵn chỗ để đón chị gái về.
Điều buồn cười là, khi cô làm xong tất cả những việc này, một cảm giác quen thuộc trào dâng: Hồi nhỏ, mỗi lần cô từ thành phố về, mẹ và chị gái cũng đón cô y hệt như vậy.
Lần này, Đại Hỉ về quê, cảnh tượng thật khác thường.
Chiếc xe đưa chị về là một chiếc xe thể thao.
Con đường nhỏ của thị trấn hiếm khi thấy những chiếc xe như vậy, tiếng động cơ ầm ầm khiến ai nấy đều kéo nhau ra xem.
Khương Tiểu Thiền và Mạnh Tuyết Mai nhìn thấy Khương Đại Hỉ bước xuống xe.
Đại Hỉ uốn mái tóc xoăn gợn sóng màu hạt dẻ, đi giày cao gót, xách túi hàng hiệu của Chanel.
Chị quá xinh đẹp, quá thời trang, ăn mặc nổi bật, từ đầu đến chân đều toát lên sự đắt tiền, lộng lẫy như một ngôi sao điện ảnh vừa xuất hiện giữa thị trấn quê nghèo tăm tối.
Khương Tiểu Thiền nhất thời không dám tiến lại nhận chị.
“Lái xe đâu rồi?” Mạnh Tuyết Mai nhìn vào trong xe.
“Lái xe gì cơ?”
Khương Đại Hỉ mở cửa ghế phụ, lấy hành lý của mình ra.