Kim quang hiện lên, thiếu niên Long tộc, đầu mọc sừng thú mặc cẩm bào, một lần nữa xuất hiện bên cạnh bảo ao, có chút thất thần.
Trường Thọ huynh...
Không, Giáo chủ ca ca về phương diện giao hữu, đã trở nên dọa Long như vậy sao?
Nhớ tới lúc nãy tại động phủ của sư phụ, chính mình bởi vì quá mức chấn kinh mà mấy lần thất thố, Ngao Ất cảm thấy có chút đỏ mặt tới mang tai...
Một chút gió biển thổi vào, mang theo mùi tanh nồng nhàn nhạt.
Ngao Ất khẽ lắc đầu, trong lòng nhớ tới bóng hình ban nãy ở phía xa, dáng vẻ tao nhã, đoan trang và xinh đẹp tuyệt trần của vị sư thúc kia.
Từ nhỏ Ngao Ất xem như là nhìn mỹ nữ mà lớn, những nữ tử Hải tộc được lựa chọn tiến vào Long cung, tính cách hay đạo đức không quan trọng, nhưng nhất định phải đều phải là người có ngoại hình xinh đẹp.
Có điều hôm nay khi Ngao Ất chỉ nhìn thấy vị sư thúc kia ở phía xa đã cảm thấy rung động rồi.
Càng kỳ diệu hơn là!
“Giáo chủ ca ca, lại được vị sư thúc này mong nhớ và quan tâm!”
Không sai, lần này sư phụ Ô Vân đại tiên gọi y tới, không có chuyện gì khác, chỉ là muốn hỏi về… sở thích của Giáo chủ nhà mình.
Sư phụ đương nhiên không thể trực tiếp hỏi, bản thể đầu tiên của sư phụ chính là hòn đảo lớn này, còn bản thể thứ hai lại đang phụng dưỡng Thánh nhân lão da ở Bích Du cung. Cho nên nếu Giáo chủ không đến Kim Ngao đảo, sư phụ cũng sẽ không giao thiệp với Giáo chủ ca ca được.
Mà người hỏi thăm chuyện này chính là vị sư thúc kia, một trong bát đại đệ tử của Thánh Nhân Tiệt giáo, cũng là người thần bí và ít lộ diện nhất...
Đại tỷ của Tam Tiêu, Vân Tiêu tiên tử!
“Đây rốt cuộc là sao, khụ, kịch bản như thế nào?”
Ngao Ất nhíu mày suy nghĩ, nhìn chằm chằm mặt ao bị gió biển thổi lên, tạo nên những gợn sóng nhỏ, thật lâu sau trong lòng vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Ài, Giáo chủ không hổ là Giáo chủ!
Chưa thành tiên đã được Huyền Đô đại pháp sư của Nhân giáo coi trọng, bây giờ lại được Vân Tiêu tiên tử, người thần bí nhất trong Tam Tiêu quan tâm.
Dựa theo lời sư phụ nói, là do Vân Tiêu sư thúc nợ Giáo chủ ân tình, nên muốn tặng Giáo chủ một phần lễ vật, xem như để kết thúc phần nhân quả này.
Chuyện này...
Thật sự xem Long tộc chúng ta là lũ toàn cơ bắp, dễ bị lừa gạt sao?
Trong lòng Ngao Ất cười thầm.
Tất nhiên, nếu là mình của mấy thập niên trước, có thể thật sự đã bị lừa dối.
Thế nhưng hiện tại, mình đã đi theo Giáo chủ lâu như vậy, nên sớm khám phá được ra rất nhiều ý nghĩa bề ngoài của câu chuyện, còn đào móc ra hàm nghĩa ở tầng sâu!
Nếu chỉ thiếu nợ ân tình của Giáo chủ, tùy tiện cho hắn một kiện hậu thiên linh bảo chẳng phải sẽ chấm dứt sao?
Mà vị Vân Tiêu tiên tử này còn cố ý đến Kim Ngao đảo, hỏi “Nhị Thái tử Long cung, tiểu trong suốt trong Tiệt giáo” như y, về sở thích và tính cách của Giáo chủ Nam Hải thần giáo, có yêu thích bảo vật nào hay không...
Coi trọng như vậy, sao Long có thể không liên tưởng chứ?
Nhưng vấn đề Vân Tiêu sư thúc đưa, quả thật đã làm khó Ất.
Y quả thật không biết Giáo chủ yêu thích thứ gì, dù vấn đề này đã nghĩ rất lâu.
Sắc đẹp?
Giáo chủ cũng không bị ảnh hưởng hơn nữa bên cạnh Giáo chủ còn có một vị tiểu sư muội thanh mai trúc mã lại vừa xinh đẹp và thông minh.
Nếu Giáo chủ yêu thích sắc đẹp, bây giờ bên cạnh người làm sao thiếu Long nữ, Hải nữ được cơ chứ?
Trong Long tộc kẻ vô tích sự sống mơ mơ màng màng nhiều vô số, làm gì cũng không được nhưng háo sắc thì đứng đầu, phương diện này đã sớm tích lũy được "Vốn liếng" hùng hậu rồi.
Công đức?
Giáo chủ cũng không thiếu, Giáo chủ là người đại diện cho công đức của Nhân giáo, nên nhận được hương hỏa công đức ở Nam Hải thần giáo chắc chắn sẽ nhiều hơn không ít so với một Nhị Giáo chủ như mình.
Bảo vật?
Chuyện này là đang nói đùa sao?
Nhân giáo thiếu bảo vật ư?
Lấy những linh bảo, hậu thiên linh bảo mà ngay cả Long tộc bọn họ cũng không nhìn, đi tặng cho Giáo chủ ca ca, người được Nhân giáo Đại pháp sư coi trọng, chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?
Cho nên, lúc đó Ngao Ất cẩn thận cân nhắc, trả lời chính là suy nghĩ ở trong lòng.
Ngoại trừ việc mình bị đại đạo lời thề trói buộc, không thể tiết lộ Giáo chủ ca ca là đệ tử Độ Tiên môn Lý Trường Thọ, thì những chuyện khác không hề giấu giếm một chút nào, đều là lời thật lòng của Ất...
Y nói là:
[Hồi bẩm sư thúc, Giáo chủ nhà ta là người nho nhã hiền hoà, đa mưu túc trí, đệ tử cũng không biết người yêu thích cụ thể là gì.
Giáo chủ nhà ta làm người chính trực, nhiệt tình vì lợi ích chung, hắn giỏi về binh pháp chi đạo, mưu tính bố cục, có đại ân đối Long tộc.
Kỳ thật, cũng không chỉ sư thúc ngài muốn biết Giáo chủ nhà ta thích gì, mà phụ vương đệ tử cũng từng hỏi qua. Hơn nữa mẫu thân đệ tử còn muốn tặng các loại trân bảo, thị nữ động phủ nhưng đều bị đệ tử ngăn lại.
Giáo chủ nhà ta là người thanh cao, sao có thể dùng tục vật để vấy bẩn được?]
Ngao Ất thấy...
Sư phụ Ô Vân đại tiên vuốt râu mỉm cười, khẽ gật đầu khi nghe mình nói như vậy.
Còn vị sư thúc Vân Tiêu tiên tử, mặt cũng lộ vẻ mỉm cười, dường như tương đối hài lòng với câu trả lời này.
Sư phụ nhà mình lại hỏi, Giáo chủ ca ca có am hiểu thần thông, hay thường dùng pháp bảo nào không.
Ngao Ất cân nhắc một lát rồi đáp:
[Thời gian giáo chủ tu đạo cũng không tính là dài, nhưng tuổi còn trẻ đã được cao nhân Nhân giáo là Huyền Đô đại pháp sư coi trọng, và ủy thác trách nhiệm.
Hắn giỏi về trận pháp, từng dùng trận pháp vây khốn... cao thủ có cảnh giới tu vi cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần, cộng thêm thiên phú cực cao, và hết sức l2ợi hại.
Lại chuyên độn pháp, còn từng chỉ điểm đệ tử cải thiện thủy độn, không độn chi thuật, có cách nhìn tinh diệu, mấy cao thủ trong Long tộc cũng không bì kịp!
Ngoài ra, Giáo chủ còn giỏi về cầm kỳ thư họa, nhất là công lực vẽ tranh hết sức kinh người!]
Lúc đó, sư phụ nghe mình nói xong những lời này, thì lập tức cười khẽ một trận, nói y cố ý thổi phồng Giáo chủ lên trời.
Sao lại thổi phồng chứ?
Đây rõ ràng do mình tận mắt quan sát, chứng kiến được!
Tất nhiên, Ngao Ất cũng không thể chống và2 tranh luận với sư phụ, chỉ có thể bổ sung thêm một câu:
[Theo quan điểm của đệ tử, có lẽ Giáo chủ là một trong những nam nhân… tài năng nhất, có ý thơ nhất... trong Nhân tộc.]
Sau đó, y bị sư phụ ném ra khỏi động phủ, bay tới nơi này...
Y có khuếch đại sao?
Rõ ràng đều là ăn ngay nói thật!
Mặc dù Long tộc kiêu ngạo tự phụ, nhưng rất ít khi nói khoác, hơn nữa Giáo chủ ca ca còn xuất thân từ Nhân tộc.
Nghĩ kỹ lại, chính mình nói ra những lời này, có lẽ sẽ không làm lộ tin tức gì ra ngoài chứ?
Cân nhắc một hồi, Ngao Ất lại nghĩ tới một chuyện, trong lòng không nhịn được âm thầm cảm thán...
Nửa tháng nữa, y sẽ dẫn Tư Tư đến Độ Tiên môn tìm Giáo chủ để ra mắt, nếu có thể biết được sở thích, vì Giáo chủ mà chuẩn bị một phần lễ vật mà Long tộc định tặng, không phải một chuyện tốt sao?
Giáo chủ thích thứ gì?
"Nhưng chuyện này không thể trực tiếp đi hỏi được."
Ngao Ất hơi suy tư, ghi nhớ việc này ở trong lòng. Sau đó y ra khỏi Kim Ngao đảo, rồi cùng tụ họp cùng mấy vị cao thủ trong Long tộc, vội vàng chạy về Đông Hải Long cung.
Muốn tặng chút lễ vật cho Giáo chủ ca ca thật khó.
“Ài, lừa được Long tộc trăm thùng bảo tài, tại sao vẫn nghèo như vậy.”
Nửa tháng sau, trong mật thất dưới đất ở Tiểu Quỳnh phong.
Tiên thức nhìn mấy thân ảnh đang bận rộn sửa chữa lại linh thú quyển, trong lòng lại tính toán về bảo tài phải tiêu hao trong bước kế tiếp của kế hoạch “Tiểu Quỳnh phong lưu lạc”, Lý Trường Thọ khẽ thở dài.
Thiếu quá nhiều, rất khó bù đắp.
Mà Lý Trường Thọ cũng không muốn vì mình nghèo mà hạ thấp yêu cầu về tính năng đại trận đối với Tiểu Quỳnh phong.
Bây giờ chôn trận cơ xuống, cũng là vì sau này tiến một bước chế tạo ra nền tảng, không thể qua loa được.
Chuyện này giống như tu hành vậy, không thể thiển cận, phải làm tốt quy hoạch, tính toán lâu dài.
Trong lúc tu hành nóng lòng cầu thành, giống như Hữu Cầm Huyền Nhã lúc độ thiên kiếp vậy, nếu không có lồng chim, sớm đã táng thân rồi.
Thuận tiện nhắc đến...
Mấy ngày trước, Lý Trường Thọ đã bắt đầu yêu cầu Linh Nga áp chế đạo cảnh, làm chậm tốc độ đột phá.
Lúc đầu Lý Trường Thọ đốc thúc Linh Nga mau chóng đột phá, là lúc Hải Thần giáo trong Nam Hải chưa ổn định, Lý Trường Thọ lo lắng mình có thể sẽ bị Tây Phương giáo truy sát, như vậy hắn không thể không rời khỏi Độ Tiên môn.
Cho nên, khi đó Lý Trường Thọ, muốn để Linh Nga nhận được sự coi trọng của Độ Tiên môn trước thời hạn, từ đó chiếu cố tốt cho bản thân nàng và sư phụ.
Hiện nay, mặc dù phương diện này vẫn còn tồn tại tai hoạ ngầm, nhưng đã là ổn định mâu thuẫn với nhau hơn rất nhiều, cũng không cần phải yêu cầu Linh Nga nhanh chóng xao động đột phá.
Làm Linh Nga vững vàng, củng cố đạo cơ, mở rộng tiềm lực của nàng đến mức lớn nhất, đây mới là chuyện gấp nhất cần phải làm...
Nếu trước độ kiếp, Linh Nga không có dị tượng chín cánh hoa sen, Lý Trường Thọ sẽ đích thân ra tay, vì nàng mà áp chế cảnh giới.
Đại đạo của sư muội do một tay Lý Trường Thọ tạo nên, đương nhiên hắn biết trợ giúp nàng như thế nào.
Trừ cái đó ra, phần [đại lễ vật trong độ kiếp] mà Lý Trường Thọ đã chuẩn bị cho Linh Nga cũng đã hoàn thiện.
Có độ kiếp thiết yếu bảo mệnh ba bộ —— lồng chim, Dung Tiên đan, Tỏa Thần đan, là những thứ thiết yếu bảo mệnh trong lúc độ kiếp.
Có hành động vi phạm quy tắc trong lúc độ kiếp—— chỉ ra mình là đệ tử Đạo môn, cảm tạ Thiên đạo lão gia trăm công nghìn việc đã dành thời gian đến bồi bổ, đa tạ Thiên đạo lão gia đã hạ xuống thiên phạt, giữ gìn thiên địa bình ổn.
Trừ cái đó ra, còn có mười hai loại đan dược chuyên dụng, pháp bảo phòng ngự chuyên dụng trong độ kiếp, trước độ kiếp có thể tu hành ngự lôi chi pháp, vừa nhận được hai nguyên thần thủ hộ chưa được bao lâu, chống cự lại pháp bảo thiên kiếp, nếu sau khi độ kiếp có phi thăng cảm ngộ, còn phải dùng đến trận pháp cỡ nhỏ và đan dược để tăng tiến cảm ngộ...
Chờ chút.
Giờ Linh Nga với kiếp thành tiên đã bắt đầu có chút bận tâm rồi...
Nhưng nàng cũng không biết, sư huynh của mình đã ổn định xác suất thành công trong độ kiếp lên tới chín phần rưỡi.
Còn lại 0.3 phần, phải xem nàng có cố gắng tu hành hay không.
0.2 phần còn lại, là theo quy tắc cũ, cho Thiên đạo lão gia tùy cơ động kinh.
Đáng tiếc, sư phụ nhà mình đả thương đạo cơ, những thứ này có chuẩn bị nhiều cũng vô dụng, lúc đó chỉ có Dung Tiên đan mới cứu được tính mệnh của sư phụ.
Kẻ thù đã chết rồi, đạo lữ của kẻ thù cũng tái giá rồi, mấy đệ tử của kẻ thù cũng bái sư khác rồi, hơn nữa dưới sự giám sát của tiên thức hắn, Tiên Lâm phong vẫn chưa nhằm vào Tiểu Quỳnh phong của bọn họ, chuyện năm đó sư phụ cũng không cần nói gì thêm...
Chỉ chờ sư tổ tìm được sư bá, giải quyết xong tiếc nuối dưới đáy lòng sư phụ.
Về sau...
Lý Trường Thọ đã lường trước rồi, đợi thọ nguyên của sư phụ tiêu hao hết, chính mình cũng đã đứng vững gót chân trên Thiên đình, lại móc nối quan hệ với địa phủ, an bài sư phụ chuyển thế trùng tu.
Không sai, đừng nói một kiếp này của Tề Nguyên lão đạo, kiếp sau cũng bị Lý Trường Thọ an bài không sai biệt lắm...
Tất nhiên chủ yếu vẫn tôn trọng ý kiến sư phụ, hắn chỉ cho sư phụ có thêm một chút sự lựa chọn.
Lý Trường Thọ thở dài, tiếp tục phát sầu vì lỗ hổng bảo tài to lớn.
Nghèo một chút cũng có thể sống.
Hệ số an toàn đi lên, chỉ số hạnh phúc chắc chắn cũng tăng lên thẳng tắp!
Hao tốn một chút công phu, Lý Trường Thọ làm một phần kế hoạch biểu hậu tài trong hai mươi năm kế tiếp, phân phối hợp lý thời gian đốn ngộ, cảm ngộ tu hành, và luyện đan, luyện bảo của mình.
Làm xong những chuyện này, Lý Trường Thọ lại lấy ra một trong hai phần thần thông—— Tát Đậu Thành Binh mà Đại pháp sư đã cho.
Lý Trường Thọ quan sát kỹ vòng ngọc giản này, bên dưới ngọc giản còn có dòng chữ nhỏ thể triện dựng thẳng lên:
Tiêu Dao tiên tông Đạo Tạng.
Có lẽ do thần thông này quá thấp, bản thân Đại pháp sư chưa tu hành qua, cũng lười sáng tạo một môn, cho nên trực tiếp đi tìm thứ có sẵn rồi ném cho hắn.
Khẽ cười một tiếng, Lý Trường Thọ dùng tiên lực đẩy ngọc giản này lên ba trượng bên ngoài.
Bởi vì Đại pháp sư tặng cho, Nguyệt lão trực tiếp từ trong mộng lấy ra, lần này Lý Trường Thọ không đẩy ra mười trượng, cũng chỉ cho chính mình làm ba tầng phòng hộ thấp nhất, từ từ mở ngọc giản ra...
Ổn là một thái độ tu tiên.
Rất nhanh, Lý Trường Thọ xác định trong ngọc giản không có cơ quan gì cả, lúc này mới lấy tới trước mặt, cẩn thận đọc.
Tát Đậu Thành Binh chi pháp này đại khái cũng cùng dòng suy nghĩ với Cắt Giấy Thành Người, nhìn giống như nắm hạt đậu tiện tay rải ra, có thể hóa thành một đội vệ binh.
Trên thực tế, bản thân hạt đậu này đã xem như một pháp khí, cần công nghệ phức tạp mới có thể chế tác ra.
So với “giấy” Cắt Giấy Thành Người còn muốn phức tạp hơn.
Lý Trường Thọ cẩn thận suy tư giá trị thay đổi môn thần thông này, và không gian có thể thao tác, bất tri bất giác rơi vào trầm tư.
Bên ngoài mật thất, mặt trời lặn xuống mặt trăng lên.
Lúc đêm khuya vắng lặng, Lý Trường Thọ vừa có một chút linh cảm thay đổi, một thân ảnh từ Phá Thiên phong lặng lẽ bay tới, nhìn hai bên một chút, mắt thấy không người, tiến vào đại trận ngăn cách bên ngoài của Tiểu Quỳnh phong.
Tại sao Hữu Độc sư muội lại đến đây vào canh giờ này?
Lý Trường Thọ đặt ngọc giản xuống, khởi động giấy đạo nhân đang giả vờ đả tọa trong phòng đan, đứng dậy đi tới trước phòng đan, tạm thời đóng lại tầng đại trận bên ngoài.
Rất nhanh Hữu Cầm Huyền Nhã đã phát hiện ra Lý Trường Thọ, cong khóe miệng, cúi đầu.
Lý Trường Thọ đang định mở miệng hàn huyên, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một chút gợn sóng, nhướng mày, bấm ngón tay suy tính, một tia tinh thần buông xuống tượng thần trong chủ miếu Hải Thần giáo ở An Thủy thành.
Hắn lập tức nhìn thấy, một vị nữ tử toàn thân sương mù, đứng trong chủ điện đèn đuốc sáng trưng càng tỏa ra tráng lệ, có chút hứng thú quan sát những bức tranh vẽ trên tường xung quanh...
Khí tức, đạo vận này...
Hả, tại sao vị đại lão này lại đột nhiên đến Hải Thần giáo vậy?
Tinh thần Lý Trường Thọ chấn động, vội vàng truyền âm đến Hữu Cầm Huyền Nhã, bảo nàng đến phòng đan chờ một chút, toàn bộ tinh thần ứng phó với cao nhân Tiệt giáo đột nhiên giá lâm này...