Trưởng bộ phận quan hệ rời khỏi văn phòng đóng cửa lại.
Tông Cảnh Hạo đi qua ngồi bên cạnh cô: “Anh cảm thấy cô ấy nói rất đúng, không bằng chúng ta hãy nhân cơ hội này mà…”
“Bây giờ thích hợp không?” Lâm Tân Ngôn cắt ngang lời anh: “Chưa nói đến chuyện trong tay anh còn chưa xử lý xong, cái bụng này của em cũng không thể mặc vừa áo cưới.”
“Anh kêu người may cho em size lớn, hơn nữa chẳng lẽ một ngày không đem hắn ra trước vành móng ngựa cho pháp luật trừng trị thì chúng ta không thể tổ chức đám cưới hả?” Tông Cảnh Hạo đã quyết định rồi, anh không muốn để người khác hiểu lầm, muốn công khai chuyện của họ và cho cô và mấy đứa con một thân phận chính thức.
Không bao lâu nữa hai đứa sẽ vào học tiểu học rồi, nếu không có thân phận rõ ràng sẽ bị người ta bàn tán.
“Nhưng…”
“Nghe anh lần này.” Thái độ của anh cực kỳ kiên quyết, không cho phép từ chối: “Em không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con chứ, ở trước mặt người khác hai đưa cần phải có một thân phận rõ ràng.
Lâm Tân Ngôn rũ mắt, cô hiểu ý của Tông Cảnh Hạo, nhưng mà vết thương của Tần Nhã vẫn chưa lành, chuyện của Cố Bắc vẫn chưa giải quyết xong, đây không phải là thời gian thích hợp để tổ chức đám cưới.
Nhưng mà Tần Cảnh Hạo nói cũng có lý, hai đứa trẻ cũng cần phải có thân phận, cô bị người khác nói này nói nọ cũng không sao nhưng mà hai đứa trẻ thì không giống vậy.
Chuyện này sẽ gây rắc rối cho hai đứa, nghiêm trọng hơn nó còn có thể ảnh hưởng đến tâm lý của bọn trẻ.
Cô rũ mắt: “Em nghe lời anh, anh sắp xếp đi.”
Tông Cảnh Hạo ừ nhẹ một tiếng, ngón tay của anh cuốn lấy một lọn tóc của cô trêu đùa: “Để anh nhờ ba chọn ngày lành tháng tốt.”
ba mẹ ruột của Lâm Tân Ngôn cũng không có ở đây, anh cũng chỉ có ba, trong đám cưới phải có mặt của người lớn hai bên thì mới trang trọng. Ngày tổ chức cũng phải chú ý, anh không phải là người mê tín nhưng mà cũng muốn chọn một ngày tốt tổ chức đám cưới với cô.
Trong lòng anh đang suy nghĩ xem tổ chức ở đâu thì thích hợp nhất.
Nhưng mà hình như Lâm Tân Ngôn cũng không vui vẻ lắm.
Anh có chút mất mát, không phải mỗi người phụ nữ đều mơ ước đến đám cưới của mình hả?
Tại sao cô ấy không có?
“Em không có ý kiến gì hả?”
Lâm Tân Ngôn đẩy tay anh ra, để anh đàng hoàng một chút, nếu thư ký đi vào thấy thì không hay lắm, cô thành thật trả lời: “Có chứ, nhưng mà đó là chuyện trước kia, bây giờ thì đã quen thuộc với anh rồi.”
Cho dù không tổ chức đám cưới, cô cũng sẽ coi anh là chồng của mình thôi.
Khi còn trẻ lúc mới biết yêu cô cũng đã tưởng tượng bản thân sẽ gặp bạch mã hoàng tử sau đó ăn mặc trang điểm lộng lẫy cùng người đó tay trong tay tiến vào lễ đường.
Cùng người đó sinh con dưỡng cái, sống một cuộc sống bình thường. Nhưng mà sau này có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, bán mình, mang thai, gả cho anh. Những điều này đã đập nát hết tất cả những ảo tưởng tốt đẹp của cô, cũng đánh mất tư cách để có được tình yêu đích thật.
Sau khi sinh con xong, cô một mình chống đỡ gia đình, vì không muốn để cho mọi người lo lắng nên cô cũng không mang cảm xúc về nhà.
Cô cũng chỉ có thể nhân lúc đêm khuya yên tĩnh mà khóc thầm.
Cô mới chỉ hơn hai mươi tuổi nhưng giống như đã đi qua nửa đời người.
Thời điểm đau khổ tủi thân nhất đều đã qua rồi, bây giờ tính tình của cô cũng mới có thể bình tĩnh, cũng đã không còn kích động bộc lộ hết tất cảm xúc ra ngoài, giống như người bốn mươi tuổi.
Cô đã nhìn thấu cuộc đời này, dù tình yêu có mãnh liệt đến đâu thì cũng sẽ có lúc tan thành mây khói.
Có thể cùng nhau trải qua cuộc sống bình thường củi, gạo, dầu, muối, mắm, dấm, chè, mà vẫn yêu nhau sâu đậm là quý giá nhất.
“Lúc mới đến thành phố C chưa được bao lâu, em đã gặp một người ăn xin ở ven đường. Cũng không biết anh ta đã mặc bộ quần áo trên người bao lâu rồi, nó bẩn thỉu rách rưới, không còn nhìn thấy dáng vẻ ban đầu. Tóc anh ta được buộc lại và khô héo như rơm rạ, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Anh ta luôn ngồi một chỗ, có khi cười khúc khích, có khi ôm đầu khóc, những người bên cạnh luôn thay phiên cho anh ta thức ăn, lúc đầu em cứ nghĩ anh ta bị điên.
Sau đó, em nghe người gần đó kể thì mới biết được thì ra anh ta bị tâm bệnh.”
Cô quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo: “Anh ta bị như vậy là vì vợ anh ta bị khó sanh, mất máu quá nhiều mà chết, một xác hai mạng, sau đó anh ta cũng bị điên luôn.”
Người ăn xin đó ngồi gần tú phường mà Thiệu Vân đã thuê lần đầu tiên cho cô, mỗi lần đi đến tú phường cô đều nhìn thấy anh ta ngồi đó, một hôm cô đi ngang qua đó nhưng không thấy anh ta nữa, Thiệu Vân nói anh ta chết rồi, anh ta bị ung thư nhưng không được điều trị.
Lúc ấy cô đã nghĩ, tại sao vận mệnh lại nghiệt ngã như vậy làm cho một người luôn sống trong đau khổ.
Cho nên chuyện cô mong muốn nhất là người cô quan tâm đều có thể sống bình an khỏe mạnh, bản thân mình cũng giống như vậy: “Em không muốn mất đi người em yêu, cũng không muốn người em yêu mất đi em.”
Cô đột nhiên bày tỏ tình cảm làm anh không kịp phản ứng lại.
“Anh sẽ không điên, em cũng sẽ không rời xa anh.” Tông Cảnh Hạo ôm cô vào lòng, véo hai má của cô: “Suốt ngày trong đầu em toàn nghĩ cái gì đâu không hà.”
Lâm Tân Ngôn vỗ tay anh một cái: “Anh làm em đau quá hà.”
Tông Cảnh Hạo xùy một tiếng: “Em cũng biết đau hả? Nếu sau này em còn suy nghĩ lung tung anh sẽ…”
“Anh sẽ như thế nào?” Lâm Tân Ngôn nắm cà vạt kéo anh về phía mình, Tông Cảnh Hạo ngồi thẳng dậy, vòng eo cứng rắn ổn định, Lâm Tân Ngôn kéo không được, nũng nịu nói: “Bây giờ anh dám ăn hiếp em? Sau này anh tìm người khác đám cưới với anh đi.”
Tông Cảnh Hạo thấy cô cãi cùn thì cười: “Rõ ràng là em muốn ghìm chết anh, sao bây giờ lại đổi thành anh ăn hiếp em rồi?”
Lâm Tân Ngôn ngồi không thoải mái, dứt khoát nằm xuống ghế sô pha bằng da trơn bóng, đầu gối lên đùi của anh, cầm cà vạt của anh ngắm nghía: “Chắc chắn là anh ăn hiếp em rồi, em đánh không lại anh, anh cao hơn em nhiều như vậy, nặng hơn em, tay to hơn em.”
Tông Cảnh Hạo bật cười: “Sau này anh để em...”
Lâm Tân Ngôn hứng thú: “Đánh không đánh trả mắng không mắng lại đúng không?”
“Không phải.”
Lâm Tân Ngôn nhìn vào con ngươi đen nhánh của anh hỏi: “Vậy đó là cái gì?”