Người đàn ông đang xem tài liệu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Bạch Dận Ninh nắm được điểm yếu của người đàn ông này, chỉ cần chĩa dao vào điểm yếu đó là được. Anh nghĩ sau khi nhắc đến Lâm Tân Ngôn, Tông Cảnh Hạo sẽ không còn điềm tĩnh mà xử lý công việc như vậy nữa, mà cố ý thờ ơ anh.
“Nếu như tôi đoán không nhầm, những rắc rối mà gần đây tôi gặp phải, thì cũng phải đến tám chín phần là bút tích của giám đốc Tông nhỉ?” Bạch Dận Ninh nói tiếp: “Bụng dạ anh hẹp hòi, hay là không tin người phụ nữ của mình?”
Tông Cảnh Hạo không thèm quan tâm, để cái bút ở trong tay xuống bàn, phát ra tiếng “bịch” một cái, phát ra âm thanh chói tai trong không gian yên tĩnh, cảm xúc như đang nóng nảy bất an. Anh như đang nóng, trên da có một lớp mồ hôi, anh tháo lỏng cà vạt ra, nói: “Giám đốc Bạch thật có nhã hứng, xem ra gần đây rất rảnh rỗi, còn có tâm trạng đi quan tâm chuyện của người khác.”
Bạch Dận Ninh che đi sự mệt mỏi, gần đây anh không được ổn lắm. Một đống hàng còn chưa được giải quyết, anh chạy đến đây tìm anh ấy không phải là muốn đấu võ mồm.
Lúc đầu chỉ là vì Lâm Tân Ngôn, anh muốn hỏi Tông Cảnh Hạo đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến anh ta bỏ người vợ đang mang thai của mình rồi đưa con đi.
Sau khi đến nghe xong chuyện của Văn Khuynh thì cũng hiểu ra một chút đầu đuôi câu chuyện.
“Ngôn Ngôn trăm phương nghìn kế, không muốn để anh biết được chân tướng, anh cũng biết rồi. Tôi nghĩ chuyện của Văn Khuynh là bút tích của anh nhỉ?” Bạch Dận Ninh cố ý thăm dò.
Uẩn khúc trong đó anh không biết, chỉ đành dựa vào đầu mối có được mà đoán thôi.
Lúc anh nói đến câu này, thì lại có một phán đoán khác, chẳng lẽ là Tông Cảnh Hạo oán giận sự giấu diếm ban đầu của Lâm Tân Ngôn nên cô ấy mới bỏ đi?
Nếu không anh không nghĩ được lí do nào khác.
Giọng điệu của anh như có tính trào phúng: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó? Ha ha, tôi nghĩ cô ta không đáng.”
Vẻ mặt Tông Cảnh Hạo như cứng lại, anh không nói gì, mây mù như đang cuồn cuộn kéo đến.
Bạch Dận Ninh dừng lại đúng lúc, không đưa chuyện này đến mức không thể giải quyết được. Anh đánh trống lảng: “Lần này tôi đến là muốn cảm ơn giám đốc Tông, hy vọng lần này Văn Khuynh lại có tội lớn như vậy, cũng có thể an ủi linh hồn bố nuôi của tôi.”
Tông Cảnh Hạo như muốn bùng nổ, giọng điệu lạnh nhạt: “Cảm ơn tôi? Sao tôi lại nghe thấy mùi khiêu khích nhỉ?”
Bạch Dận Ninh nói đỡ: “Giám đốc Tông đừng giận, xin thứ lỗi, tôi muốn nói với anh một chuyện, Ngôn Ngôn đã biết thân phận Trình Dục Tú từ lâu rồi. Cô ấy không nói là nghĩ cho anh, sợ anh không đối diện được, người mà mình hận là mẹ ruột, cho nên tìm đến tôi. Tôi nghĩ với sự thông minh của anh thì có lẽ anh đã đoán ra được rồi chứ, còn tại sao không nói, tôi nghĩ điều này chỉ có bản thân anh mới biết được.”
Thực ra anh chạy đến đây gặp Tông Cảnh Hạo là muốn giải quyết khúc mắc giữa anh ta và Lâm Tân Ngôn. Anh không muốn nhìn thấy Lâm Tân Ngôn một mình nuôi con khổ sở.
Tuy nhiên, anh lại không biết, khúc mắc giữa hai người họ lại không ở đó.
Tông Cảnh Hạo đứng dậy, chiếc áo sơ mi buông thõng xuống nhàu nát, nhưng lại không hề làm mất đi phong độ, nhìn từ trên xuống: “Giám đốc Bạch quả là biết không ít, chỉ là dáng vẻ tự suy diễn lại khiến người khác rất ghét.”
Bạch Dận Ninh cười: “Vậy sao?”
“Cấp dưới của giám đốc Bạch đúng là trung thành, không biết tôi đưa ra mức lương gấp đôi thì có ai rung động không. Thực ra tôi rất hứng thú với nhân tài trong tay của giám đốc Bạch.” Anh đào cho Bạch Dận Ninh một cái hố, khiến Bạch Thị chịu tổn thất nghiêm trọng, chỉ là cuối cùng anh tính nhầm, không đào được người của anh ta.
Nhưng anh không tin trên thế giới lại không có bức tường nào không thể đổ, chỉ cần anh muốn thì ngọn núi cũng phải có hang.
Hai người nhìn nhau, trong phút chốc im lặng, Tông Cảnh Hạo bỗng cười phá lên, cầm lấy cái bút trên bàn: “Tôi chỉ đùa thôi mà sao sắc mặt giám đốc Bạch lại khó coi như vậy?”
Bạch Dận Ninh thả lỏng, không nói lời nào.
Một lúc sau anh bình tĩnh trở lại: “Cái tôi cần nhất đều là đồ bỏ, vậy còn gì để bỏ đi nữa? Bạch Thị hèn mọn, giám đốc Tông thích những gì tôi có, nhưng tôi lại coi thường anh. Nếu tôi là anh, chuyện lớn thế nào cũng sẽ bỏ người phụ nữ của mình mà rời đi, theo tôi thấy anh còn hèn nhát hơn tôi.”
Nói xong Bạch Dận Ninh xoay xe lăn ra ngoài, đến cửa, anh ta dừng lại: “Nếu không phải tôi tàn tật, nếu không phải trong lòng cô ấy đã thuộc người khác, thì tôi sẽ sống chết với anh.”
Bạch Dận Ninh rời khỏi Vạn Việt, kế hoạch ban đầu của anh là gặp Tông Cảnh Hạo xong sẽ rời đi, nhưng biết được chuyện của Văn Khuynh, anh lại không rời đi nữa, mà đi tìm Tông Khải Phong. Lúc này anh mới biết, Tông Khải Phong không ở thành phố B, mà đã đến Bạch Thành với Trình Dục Tú.
Nghĩ Tông Cảnh Hạo đã biết được chân tướng sự việc, thì nhất định không được chùn tay với Văn Khuynh. Anh không tốn thời gian ở đây, ở thành phố B cũng không có cơ sở, càng không thể đổ thêm dầu vào lửa với Văn Khuynh. Chỉ cần đợi tin tốt của Văn Khuynh thôi.
Thành phố C hợp tác với giám đốc Lý, anh không đích thân đến được, mà để giám đốc bộ phận đi tiếp tục đàm phán.
Cao Nguyên cảm thấy tâm tư Bạch Dận Ninh như mò kim đáy biển, còn khó đoán hơn cả phụ nữ.
Bạch Dận Ninh nhìn ra cửa xe, thực ra anh đã hiểu rồi, cuối cùng là anh đến muộn một bước, anh và Lâm Tân Ngôn có duyên nhưng không có phận. Lúc mới bắt đầu là anh nhận nhầm người rồi, anh hiểu cho dù tình cảm giữa Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo không còn sâu đậm, nhưng bọn họ có ba đứa con, đó là mối liên quan không thể cắt đứt.
Cho dù là vì con, bọn họ cũng sẽ ràng buộc với nhau.
Điều duy nhất anh có thể làm là buông tay, chỉ cần cô hạnh phúc, thì sao anh phải cố chấp giữ cô bên cạnh làm gì, dẫu sao…
Anh rủ mắt, nhìn đôi chân không thể đi lại như bình thường của mình, vẻ mặt thất vọng.
Anh lấy cái gì để cho cô hạnh phúc chứ?
Anh nghĩ, kiếp trước anh nhất định là đao phủ tử hình, giết nhiều quá, cho nên kiếp này ông trời mới trừng phạt anh, cướp đi đôi chân của anh, không để cho anh được yêu.