Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim)

Chương 471: Tội nhân tội ác tày trời



“Tôi không có thời gian.” Lâm Tân Ngôn thẳng thừng từ chối, đồng thời khoác tay Tông Cảnh Hạo lên xe, Lý Chiến đuổi theo, ánh mắt anh ấy đã hơi đỏ lên: “Chị dâu… có lẽ không nên gọi thế này…”

“Em muốn làm gì?!” Bỗng nhiên Lâm Tân Ngôn nghiêm giọng ngắt lời anh ấy.

Lý Chiến không ngờ Lâm Tân Ngôn lại phản ứng mạnh đến vậy, sau đó bỗng hiểu ra vì sao cô lại như thế.

Cũng biết rõ vì sao cô lại suýt nữa ngất xỉu ở cửa nhà họ Văn.

Sau đó, anh đứng ở cửa nhà họ Văn nhìn xe Lâm Tân Ngôn rời đi, anh không về tìm Long Mập Mập mà trở về nhà họ Văn. Anh muốn hỏi xem có phải Văn Khuynh lại làm gì Lâm Tân Ngôn hay không, bởi vì nhìn cô vô cùng không ổn, cho nên anh mới muốn hỏi cho ra nhẽ. Lý Chiến mở cửa vào nhà thì thấy Lý Tịnh đang ngồi ngẩn người trong phòng khách, sắc mặt khác thường, thấy con trai về bà mới hoàn hồn.

Khi ấy Lý Tịnh đã mời Lâm Tân Ngôn ở lại ăn tối nhưng cô không để ý tới bà, vì cho rằng mình làm gì không đúng khiến cô giận nên bà mới ngẩn người ngồi trong phòng khách.

Nhưng sau đó thấy con trai về thì không quan tâm điều gì nữa, bà vội bước qua đó: “Con về rồi à? Vừa nãy mẹ nấu nhiều món lắm, hôm nay ở nhà ăn tối với mẹ nhé.”

Lý Chiến cũng không có tâm trạng ăn cơm, anh hỏi: “Ba con đâu?”

Lý Tịnh chau mày: “Sao vừa về đã tìm ba thế?”

Bà biết rõ tính tình hai ba con không hợp nhau nên rất lo lắng, nhất là Lý Chiến còn hỏi tung tích Văn Khuynh với vẻ chất vấn như thế, bà càng không dám để anh đi gặp Văn Khuynh lúc này.

Lý Tịnh kéo con trai lại, sợ anh sẽ đi tìm Văn Khuynh: “Con tìm ba làm gì?”

“Có phải vừa nãy chị dâu con tới không? Còn đã gặp ba nữa?” Lý Chiến nhìn mẹ, lời nói vẫn được coi là dịu dàng, anh có thành kiến với Văn Khuynh nhưng vẫn rất tôn trọng mẹ.

Lý Tịnh gật đầu.

Lý Chiến cười khẩy: “Chẳng trách vừa nãy suýt chút nữa chị ấy té xỉu ở cửa nhà, ba con lại làm gì rồi?!”

Khi nói tới Văn Khuynh, Lý Chiến tức đến nghiếng răng nghiến lợi.

Lý Tịnh sững sờ, trong lòng nghĩ tới lẽ nào Lâm Tân Ngôn và Văn Khuynh ở trong phòng làm việc đã xảy ra xung đột gì? Cho nên vừa nãy khi bà giữ cô ở lại ăn tối, cô mới không nói gì?

“Ông ấy đang ở đâu?” Lý Chiến hỏi.

Lý Tịnh vẫn không dám nói, nhìn dáng vẻ này của Lý Chiến, nếu đi gặp Văn Khuynh thì chắc chắn hai người lại cãi nhau.

“Ông ấy ở nhà ngoại trừ cấu kết làm chuyện xấu với Trần Thanh ra thì hẳn là thích ở trong phòng làm việc.” Lý Chiến vẫn hiểu biết đôi chút về Văn Khuynh, anh gỡ tay Lý Tịnh ra rồi đi về phía phòng làm việc. Anh không gõ cửa mà cực kỳ bạo lực đá văng cánh cửa phòng, “rầm” một tiếng, cửa va vào tường phát ra tiếng vang thật lớn.

“Văn Khuynh, rốt cuộc ông muốn…”

Anh gọi thẳng tên Văn Khuynh, lời chất vấn còn chưa nói xong đã thấy Văn Khuynh nằm trên đất, Lý Chiến lập tức sửng sốt, mình còn chưa chất vấn ông ta mà sao ông ta đã nằm trên đất rồi?

Sợ con trai và chồng cãi nhau nên Lý Tịnh cũng chạy tới, thấy Văn Khuynh nằm trên đất thì bà sợ hãi kêu lên, sau đó nhanh chóng nhào tới: “Ông Văn, ông làm sao vậy? Đừng doạ tôi mà.”

Văn Khuynh chưa hôn mê, chỉ là cảm xúc quá kích động dẫn đến tắc động mạch, lại thêm lòng chấn động gia tăng gánh nặng cho tim, vì vậy dưới trạng thái cảm xúc kích động cực độ đã bị trúng gió.

Sức khoẻ ông ta vốn khá tốt nhưng trước kia đã từng bất tỉnh một lần, người gần sáu mươi tuổi, dù sức khoẻ có tốt hơn nữa cũng không thể bằng khi còn trẻ, chứ đừng nói là chịu đả kích về mặt tâm lý, nhất thời không tiếp nhận nổi.

Mắt ông ta mở rất lớn, miệng lệch sang một bên, đã không thể nói thành lời, tay chân co quắp.

Lý Tịnh sợ hãi rớt nước mắt, giận dữ mắng Lý Chiến đang sững sờ đứng ở cửa: “Còn ngây ra đó làm gì, mau đưa ba con đi bệnh viện đi, muốn thấy ông ấy chết à?”

Lúc này Lý Chiến mới phản ứng lại, chạy tới bế Văn Khuynh lên. Nói thế nào cũng là ba mình, dù trong lòng có bất mãn hơn nữa nhưng liên quan tới tính mạng thì anh vẫn rất lo lắng, sức mạnh cũng lớn lạ thường, bế Văn Khuynh cũng hơi vất vả, lờ mờ có thể thấy được gân xanh nổi trên trán anh. Khi Lý Chiến bế Văn Khuynh lên, bức thư trong tay Văn Khuynh rơi xuống đất, lúc này Lý Tịnh mới nhìn thấy thứ trong tay ông, bà đưa tay nhặt lấy, vừa định đọc thì Lý Chiến nói: “Mau lên mẹ.”

Anh phải lái xe, trong xe cần có người chăm sóc Văn Khuynh.

Lý Tịnh hoảng loạn nhét bức thư vào túi áo rồi chạy ra ngoài theo. Văn Khuynh được Lý Chiến đặt ở ghế sau, bà cũng ngồi lên ôm lấy ông, đề phòng lỡ như ông ngã xuống, Lý Chiến ngồi phía trước lái xe.

Liên quan đến tính mạng Văn Khuynh nên Lý Chiến lái xe với tốc độ rất nhanh, nhưng đến bệnh viện vẫn mất hơn hai mươi phút.

Văn Khuynh được đưa vào phòng cấp cứu, Lý Chiến lo lắng đi đi lại lại ở ngoài cửa, miệng lẩm bẩm: “Bình thường sức khoẻ ông ấy vẫn rất tốt, sao lại…”

Văn Khuynh trong trí nhớ của anh luôn mặc trang phục được đặt may, dáng người cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt luôn nghiêm túc như người khác thiếu nợ ông, sao đột nhiên lại ngã xuống chứ?

“Mẹ…” Lý Chiến nhìn Lý Tịnh, muốn hỏi bà xem giữa Lâm Tân Ngôn và Văn Khuynh đã xảy ra chuyện gì, sao hai người đều tổn thương không nhẹ như vậy? Nhưng lại thấy Lý Tịnh đang dựa vào tường đọc thư.

Lúc này rồi bà vẫn còn tâm trạng đọc thư?

Lý Chiến tới trước mặt bà: “Mẹ, ba con và…”

“Con đọc đi.” Anh còn chưa nói xong đã bị Lý Tịnh ngắt lời, đồng thời đưa bức thư trong tay cho anh.

Lý Chiến không hiểu ra sao: “Đây là cái gì?”

“Con đọc đi thì sẽ biết hết mọi chuyện.” Lý Tịnh lại đưa bức thư cho anh.

Lần này Lý Tịnh nhận lấy, mặc dù Lý Tịnh không kích động như Văn Khuynh nhưng cũng bị nội dung bức thư doạ sợ, bà bám vào tường từ từ di chuyển tới hàng ghế dựa trước tường ngồi xuống.

Bây giờ bà đã biết vì sao chồng mình lại…

Haiz – bà không khỏi thở dài một tiếng.

Lý Chiến nhìn Lý Tịnh, do dự một lát rồi vẫn không qua đó mà cúi đầu đọc bức thư, đập vào mắt đầu tiên là bốn chữ “anh trai thân mến”, anh đọc tiếp nội dung phía dưới:

[Anh trai thân mến.

Nếu anh có thể nhìn thấy bức thư này thì chắc chắn em đã không còn trên cõi đời này nữa, đừng đau lòng vì em, cũng đừng buồn vì em, tất cả đều do em tự lựa chọn.

Đời này em đã làm sai rất nhiều chuyện, có lỗi với rất nhiều người, có lỗi nhất là với Khải Phong, em gả cho anh ấy nhưng lại chưa từng làm điều mà một người vợ nên làm.

Em ích kỷ muốn được ở bên Tử Ý, vô lý tìm cho Khải Phong một người phụ nữ, đây là em có lỗi với một người khác, vì gặp em nên cô ấy đã mất người yêu, trở thành tình nhân hèn hạ.

Viết tới đây, em nghĩ hẳn là anh trai cũng đã đoán được một chút rồi. Đúng thế, Cảnh Hạo không phải con ruột của em, là con trai của Dục Tú và Khải Phong, em cảm thấy nợ Khải Phong. Để cho đứa bé một thân phận danh chính ngôn thuận, cũng muốn để anh và ba yên tâm nên mới nói với người ngoài Cảnh Hạo là con trai em, em đã giấu giếm lừa dối tất cả mọi người.

Mặc dù ban đầu là hai nhà liên hôn nhưng mọi người lại cứ chia rẽ em và Tử Ý, mọi người cho rằng anh ấy là con riêng, là… Em biết gia đình chúng ta, nếu ở bên người như vậy thì chắc chắn sẽ như nước với lửa. Nhưng em yêu anh ấy, nếu anh ấy là tội nhân tội ác tày trời thì sau khi chết, em bằng lòng cùng anh ấy xuống mười tám tầng Địa ngục.

Anh, khi viết bức thư này, điều em hối hận nhất là khi đó đã đồng ý với mọi người gả cho Khải Phong, hại anh ấy, cũng hại một cô gái vô tội. Em biết rõ tính của anh, chắc chắn anh sẽ cho rằng hôn nhân của em đều do Dục Tú phá hỏng nhưng thật ra không phải, mọi chuyện đều do em gây nên.

Em mới là tội nhân – kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện.

Anh, em còn một chuyện nữa muốn nói với anh, em mang thai rồi, là con của Tử Ý. Em đã đi khám thai, là con gái, em nói với Khải Phong, hy vọng con bé có thể kết thành vợ chồng với Cảnh Hạo, em lại một lần nữa ích ý nghĩ, muốn để con gái em bù đắp những gì em thiếu nợ nhà họ Tông.

Viết đến cuối cùng em phát hiện, cuộc đời này em làm người thật thất bại, không xứng làm một người vợ, không xứng làm một người mẹ. Nếu có cơ hội lựa chọn lần nữa thì chắc chắn em sẽ không thoả hiệp, không vì ích kỷ cá nhân mà làm tổn thương người khác, khiến mình sống trong đau khổ và hối hận.

Văn Nhàn]

- -----------------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.