Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo lần lượt ngồi xuống, Văn Khuynh luôn nói chuyện trước đây của Văn Nhàn: "Lúc đó Văn Nhàn thực sự không muốn gả cho ba cháu, đều vì nhà họ Văn nên con bé mới đồng ý, lúc đó bác thấy Tông Cảnh Hạo là tuấn tú lịch sự, lại có năng lực, cứ nghĩ hai người họ kết hôn xong bồi dưỡng tình cảm sau, ai mà biết được là bác lại sai."
Văn Khuynh hối hận, thất vọng.
Dáng vẻ không có chút vào giả dối, nếu như có thể làm lại, nếu như có cơ hội, ông nhất định sẽ không để em gái mình gả qua đó.
Lâm Tân Ngôn ở phòng khách, nhưng tất cả mọi chú ý đều đổ dồn lên hình bóng của Lý Tịnh.
Cô nhìn thấy Văn Khuynh đem bộ chén đĩa mà Tông Cảnh Hạo dùng để riêng một góc.
May mà cô đổi trước đó rồi, nếu không thì...
Cô chỉ hy vọng có thể qua được cửa này.
Cố gắng làm hết sức có thể.
Một lúc sau Lý Tịnh đi ra, nghe thấy Văn Khuynh vẫn đang nói chuyện của Văn Nhàn, đi tới kéo ông: "Ông uống nhiều rồi à?"
Văn Khuynh bỏ tay bà ra: "Tôi uống có nhiều đâu, uống một ly thì làm sao say được?"
"Hôm nay ông nói nhiều thế?"
"Lòng ông thấy khó chịu, không cho uống rượu, cũng không cho nói chuyện nữa." Văn Khuynh trợn mắt nhìn, khí thế kiên cường giảm bớt chút nghiêm nghị.
Lý Tịnh cười nói với Tông Cảnh Hạo: "Nếu cháu bận thì cứ về đi, bác thấy ông ấy một lát nữa có nói cũng không hết chuyện đâu."
Tông Cảnh Hạo không biết mục đích của Lý Tịnh, nhưng Lâm Tân Ngôn biết, bà chắc chắn sẽ đem bộ chén đĩa mà Tông Cảnh Hạo đùng đi xét nghiệm.
Lần này cô phát hiện ra nên mới có cơ hội hoán đổi, nếu như lần này mà không thành thì bọn họ vẫn phải tìm cô hội ra tay.
Lần tới chưa chắc là sẽ thuận lợi tráo đổi như vậy, chi bằng lần này cứ để họ thành công.
Cô kéo Tông Cảnh Hạo: "Chúng ta về trước đi, em còn có việc nữa."
"Vậy bác cũng không giữ các cháu nữa." Lý Tịnh để hai người nhìn Văn Khuynh, bà ra vẻ không còn cách nào.
Tông Cảnh Hạo đứng dậy, nhìn Văn Khuynh: "Cháu về trước đây."
Văn Khuynh trừ việc trong lòng thấy đau xót ra, không nghe thấy giọng nói của Tông Cảnh Hạo, Lý Tịnh trả lời: "Được, hai cháu về trước đi, bác chăm sóc ông ấy."
Tông Cảnh Hạo nhìn Lý Tịnh một cái, anh phát hiện ra Lý Tịnh hôm nay có điều gì đó khác thường.
Dường như bà rất hi vọng anh đi, trước đây đều là giữ lại, giữ anh ở lại thêm một lúc.
Lâm Tân Ngôn kéo ống tay áo của anh, cười nói: "Tiểu Hi và Tiểu Nhụy còn đang đợi chúng ta đấy."
Tông Cảnh Hạo cất giấu tâm tư, xoay người.
Lý Tịnh đỡ Văn Khuynh, mở miệng nói: "Bác không tiễn hai cháu nữa nhé!"
Lâm Tân Ngôn vẫy tay với bà: "Không cần tiễn đâu ạ, chúng chúng về đây."
Hôm nay Lâm Tân Ngôn cũng có điều gì đó khác thường.
Tư tưởng của Lâm Tân Ngôn bỗng dừng một lát, suy nghĩ một lát mới nói: "Em đồng ý với Tiểu Hi và Tiểu Nhụy là về nhà sớm."
"Đây là cái mà em nói là có chuyện à?" Tông Cảnh Hạo nhíu mày.
Lâm Tân Ngôn ngước đầu, dựa vào ngực anh nũng nịu nói: "Thì là chuyện này, không được à?"
Tông Cảnh Hạo rất thích cô nũng nịu với anh, đưa tay ôm lấy cô, đầu chôn vào vai cô: "Được, em nói thế nào là như thế đấy, anh đều nghe em hết."
Anh thở ra hơi nóng phả vào da cô, tê tê nhột nhột, cô đẩy anh ra: "Được rồi, đừng làm rộn."
Tông Cảnh Hạo hôn cô chụt một cái, mập mờ cười: "Anh cũng muốn về nhà sớm."
Nói xong liền không cho cô kịp phản ứng hay có cơ hội từ chối mà kéo cô lên xe.
Trong lúc về, Lâm Tân Ngôn chỉ nhìn vào video Lâm Hi Thần đăng tải, kết quả phát hiện trên mạng weibo có lên tiếng thanh minh, hơn nữa còn nói sẽ để cơ quan điều tra chuyện này.
Lâm Tân Ngôn trong nháy mắt bỗng trở nên nghiêm túc, cô quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo: "Con trai của anh..."
"Ừm?"
Tông Cảnh Hạo quay đầu.
Lâm Tân Ngôn đưa điện thoại cho anh xem.
Tông Cảnh Hạo cũng không cảm thấy chuyện này vẫn không như câu nói kia, trong sạch không sợ bị điều tra.
Nếu như bản thân không tự lấy mình lam gương thì chỉ có thể nói là đáng phải tra.
Dù sao thì con trai của anh làm rất tốt.
Lâm Tân Ngôn thu lại điện thoại, cô hít một hơi thật sâu, chỉ hi vọng chuyện Lâm Hi Thần đăng tải đoạn video lên sẽ không bị người ta phát biết.
Tông Cảnh Hạo biết trong lòng cô đang lo lắng điều gì, cho cô một viên thuốc an thần: "Sẽ không có ai biết đâu."
Lúc biết Lâm Hi Thần làm cái gì, anh đã sai người xử lý hết tất cả mọi dấu vết rồi.
Không có ai có thể tra ra được là Lâm Hi Thần tung tin.
Lâm Tân Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lúc này, điện thoại di động trong túi bỗng reo lên, là y tá của bệnh viện, Lâm Tân Ngôn đặc biệt đưa số điện thoại cho y tá phụ trách trông coi Tần Nhã, nhỡ cô xảy ra chuyện thì có thể gọi điện cho mình.
Chuyện này anh cũng cảm thấy Tô Trạm và Tần Nhã cần phải yên tĩnh một thời gian, bây giờ gặp mặt cũng không giải đáp được những vướng mắc trong lòng.
Tô Trạm đau lòng ôm đầu: "Em chỉ nhìn một cái mà thôi, tại sao đều cự tuyệt em."
"Nhìn một cái, có cần thiết hay không, cậu có từng nghĩ cảm nhận của Tần Nhã không? Con bé bị hủy dung rồi, cậu nghĩ nó sẽ có tâm trạng gì khi đối diện với cậu, sao cậu vẫn ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ cho bản thân, sao không suy nghĩ cho con bé một chút?"