Tông Cảnh Hạo hơi cúi đầu, lúc này chiếc cảm có đường nét hoàn hảo không biết làm sao nhăn nhó đi một chút, nhàn nhạt nói ra một chữ, “Nói”
Quan Kình, “Tám năm trước Lâm Quốc An ly hôn với Trang Tử Khâm, liền đưa mẹ con họ đến nước A sinh sống và không hỏi han gì trong suốt tám năm này, cho đến khi cách đây không lâu, Lâm Quốc An mới đón họ về”
Tông Cảnh Hạo chau mày, đây chính là lý do cô biết ngôn ngữ nước A, bởi vì cô từng sống ở đó.
Tông Cảnh Hạo, “Chỉ có thế này sao?”
Rõ ràng là những thứ này không làm anh hài lòng.
Giọng nói của Quan Kình do dự một lúc, lại tiếp tục mở miệng, “Sau khi Trang Tử Khâm bị đưa đến nước A, thì sinh một đứa con trai, bị mắc bệnh tự kỉ, cuộc sống khá túng thiếu, hơn nữa trước khi bọn họ về nước thì đứa con trai này đã bị chết vì tai nạn giao thông.”
Tông Cảnh Hạo chau mày, về mặt anh càng ngày càng u ám, lần trước sự đau khổ trong ánh mắt cô, là vì em trai của cô?. Vậy đứa con trong bụng cô, “Hết rồi sao? Bên cạnh cô chưa từng có đàn ông nào xuất hiện ?”
“Không có ai
Chỉ có một bác sĩ tâm lý khá là thân thiết với cô ấy”
Quan Kình đọc kĩ tài liệu mà nhân viên anh cử đến nước A điều tra gửi đến, “Hết rồi ạ, cô ấy khi đi học chưa yêu ai, cũng không có người đàn ông nào thân thiết với cô ấy.” Cũng có thể nói, đứa con trong bụng cô ấy có thể là con của bác sĩ tâm lý kia. Lâm Quốc An đón cô ấy về, là do có hôn ước với anh, bắt cô về để gả đi?
Sở dĩ cô yêu tiền như vậy, là vì cuộc sống của cô ở nước A rất khó khăn, cho nên, cô mới đòi tiền khi dịch tài liệu cho anh, đi nhà hàng làm việc. Nghĩ như vậy, Tông Cảnh Hạo mới hiểu rõ được những hành động kì lạ của Lâm Tân Ngôn. Đồng thời anh cũng hiểu ý Hà Thuy Trạch nói.
Trong lòng anh có thêm một chút phức tạp, quay đầu nhìn một cái, liền bước chân xuống bậc thềm, lên xe rời khỏi bệnh viện. Trong bệnh viện. Loading...
Buổi trưa Lâm Tân Ngôn không ăn cơm, cho nên bây giờ hơi đói.
Lâm Tân Ngôn, “Mẹ, con muốn ăn cơm bát bảo- một loại cơm nấu từ tám loại thực phẩm” Lâm Tân Ngôn đột nhiên muốn ăn đồ ngọt.
Trang Tử Khâm là người từng trải, biết con gái mình mang thai kén ăn, sẽ thích ăn đồ ăn có một số mùi vị. Theo dân gian ngày xưa có câu, trai chua gái ngọt, cũng không biết đứa trẻ trong bụng cô là con trai hay con gái. Trang Tử Khâm, “Mẹ về nhà nấu cho con” Trang Tử Khâm đứng dậy, nhưng lại sợ cô ở bệnh viện không có ai chăm sóc.
Lâm Tân Ngôn dường như biết được sự lo lắng của bà, cô cười nói, “Con không sao đâu, bác sĩ nói chú ý nghỉ ngơi là được.” Nếu như không lo lắng sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng, thì vốn dĩ cô không cần nằm viện. Trang Tử Khâm gật đầu, căn dặn cô nghỉ ngơi cho khoẻ, mới đi ra khỏi phòng bệnh. Từ trên xe bước xuống, khi Trang Tử Khâm đi về phía khu nhà ở của mình, đột nhiên bị mấy người phụ nữ chặn đường. Những người phụ nữ này đều sống cùng với bà trong khu nhà ở. Tuy sống ở đây chưa lâu, nhưng cũng không có mâu thuẫn gì, Trang Tử Khâm chau mày, “Mấy người làm gì vậy?”
“Con gái bà chửa trước khi cưới? Chửa hoang đúng không?”
Người mở miệng trước là một phụ nữ trung niên béo múp.
Hàng xóm của Trang Tử Khâm. “Bình thường thấy hai người cũng là người tử tế, không ngờ rằng con gái bà lại là gái, không phải lần trước bà nói, con gái bà mới 18 tuổi sao?”
Người phụ nữ béo múp kia chống lưng, hùng hổ doạ người. về mặt Trang Tử Khâm hết xanh lại xám, giọng nói run rẩy, “Cô, cô nghe ai nói láo vậy?”
“Lẽ nào chúng tôi nói sai sao, con gái bà không có thai sao?”
Tay Trang Tử Khâm run rấy, đúng vậy, con gái bà có thai rồi. “Đúng là không biết xấu hổ”
“Đúng vậy, tuổi còn trẻ đã đi dụ dỗ đàn ông, nhìn thì tưởng rằng là một cô gái đơn thuần, hoá ra là một con đ”
“Đúng vậy, đúng vậy, bộ dạng hiền lành trong sáng đó, đều là giả vờ cho người khác xem, sau lưng lại làm những trò bẩn thỉu—- ” Trang Tử Khâm, “Mấy người ngậm miệng lại, ai bảo mấy người nói vậy?”
Trang Tử Khâm tức giận, khuôn mặt bà khác hản khuôn mặt vốn dĩ dịu dàng của mình.
“Dám làm, thì không sợ người khác nói!” Trang Tử Khâm ôm ngực đang phập phồng lên xuống rất nhanh của mình, lạnh lùng giải thích cho con gái, “Con gái tôi không phải là loại người mà mấy người nói!”
Bà cảm thấy tim sắp bị người khác xé rách, con gái bà không phải người như vậy. Trang Tử Khâm, “Tại sao phải vu khống hãm hại nó như vậy?”
“Không phải loại người như vậy? Vậy tại sao mới 18 tuổi đã có thai?”
Trang Tử Khâm nghẹn lời, Lâm Tân Ngôn có thai là sự thật.
Bà biết, có thai trước khi cưới, sẽ bị người khác nói xấu sau lưng, nhưng không nghĩ rằng bọn họ sẽ bị chửi bới trách móc quyết liệt như vậy. “Tránh ra!” Trang Tử Khâm đẩy bọn họ ra, nhanh chóng đi vào khu nhà ở. Tuy trong đầu bà đều là lời nói của mây người kia, nhưng nghĩ đến con gái vẫn ở trong bệnh viện, bà liền kìm nén lại sự khó chịu, nấu cơm cho con gái. Bà tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng đến bệnh viện đưa cơm cho con gái, vẫn bị cô phát hiện. Lâm Tân Ngôn, “Mẹ, sắc mặt mẹ- “ Trang Tử Khâm, “Mẹ không sao.” Trang Tử Khâm không muốn để con gái biết những lời hôm nay bà nghe được. Lâm Tân Ngôn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cổ ý trốn tránh của Trang Tử Khâm, bà không biết nói dối, một khi nói dối thì không dám nhìn vào mắt của người khác.
Rất rõ ràng, bà đang nói dối. Lâm Tân Ngôn không vạch trần bà, cô nhận lấy cơm bát bảo mà bà đưa cho.
Rõ ràng là ngọt như vậy, nhưng cô không cảm nhận được, chỉ cảm thầy đẳng. Cô cụp mắt xuống, “Mẹ, ngày mai con có thể xuất viện được rồi, con về nhà ở cùng mẹ mấy hôm” Cô tưởng rằng sắc mặt Trang Tử Khâm nhợt nhạt, là do bà nhớ em trai.
Đây là tâm bệnh của mẹ cô. Trang Tử Khâm kinh ngạc, quả quyết phản bác, “Không được.” Để cô nghe được những lời lẽ kia, trong lòng cô sẽ khó chịu biết bao? Lâm Tân Ngôn chau mày, “Mẹ—~ “
“Nghe lời mẹ” Trang Tử Khâm làm ra về nghiêm túc, “Cho dù là giao dịch, hay là cái gì, bây giờ con đã gả đến nhà họ Tông, thì con phải sống ở đó” Phản ứng của Trang Tử Khâm quá bất thường, Lâm Tân Ngôn không muốn nghĩ nhiều cũng không được. Cô không lên tiếng nữa, trong miệng mất đi vị giác, chỉ là vì đứa con trong bụng mà cô cổ nuốt thức ăn vào. Buổi tối trằn trọc mãi, cô không sao ngủ được. Sau đó trời gần sáng, cô mới dân dân ngủ thiếp đi, nhưng cũng chỉ ngủ được một lúc, rất nhanh lại tỉnh dậy. Buổi sáng, Hà Thuy Trạch đến, Trang Tử Khâm về nhà nấu cơm cho cô. Đợi đến khi Trang Tử Khâm rời khỏi phòng bệnh, Lâm Tân Ngôn từ trên giường đi xuống, Hà Thuy Trạch đi đến dìu cô.
Cô ngẩng đầu nhìn Hà Thuy Trạch, “Em cảm thấy mẹ em có chuyện giấu em”
“Chuyện gì vậy?”
Hà Thuy Trạch hỏi.
Lâm Tân Ngôn, “Em không biết, cho nên em muốn làm rõ” Cô ngập ngừng một lúc, “Em muốn nhờ anh giúp một việc.” Lâm Tân Ngôn, “Em muốn theo dõi bà”
Để xem rốt cuộc vì sao bà không muốn cô trở về ở cùng.
Trước đây rõ ràng Trang Tử Khâm nói, hy vọng cô về nhà ở, như vậy sẽ tiện cho bà chăm Sóc cô. Nhưng phản ứng hôm qua của bà, lại quyết liệt như vậy. Rõ ràng là bất thường.
Bây giờ cô chỉ có mỗi bà là người thân, cô không thể để bà ngấm ngầm chịu đựng những chuyện mà cô không biết.
Hà Thuy Trạch xác định cô có thể đi, mới đồng ý. Trên cả đường đi đều rất yên tĩnh, Trang Tử Khâm đến khu nhà ở thì xuống xe đi vào phòng. Lâm Tân Ngôn bám theo. Từ thang máy đi ra Lâm Tân Ngôn nhìn thấy trên cửa và tưởng chỗ cô ở viết các chữ chửi mảng như không biết xấu hổ, chưa cưới đã chửa, trên cửa và tưởng chỗ cô ở viết các chữ chửi mảng như không biết xấu hổ, chưa cưới đã chửa, còn bị hắt sơn.
Trang Tử Khâm đứng trước cửa tức giận đến mức run rẩy, cơ thể run rẩy, rồi ngã xuống.
Lâm Tân Ngôn, “Mẹ—- “
Hà Thuy Trạch bước nhanh đến, đỡ lấy Trang Tử Khâm đang ngã xuống, “Đưa đến bệnh viện trước.”
Rõ ràng bà bị những chữ ở trên tường kích động.
Lâm Tân Ngôn nghẹn ngào nói, ˆ Vâng”
Mẹ cô từ lúc em trai mất, cộng thêm di chứng sau lần tai nạn giao thông, làm cơ thể bà rất yếu.
Nhìn thấy những chữ kia nhất định sẽ tức giận.
Đột nhiên ngất đi, Lâm Tân Ngôn vô cùng lo lắng.
Trang Tử Khâm được đưa vào phòng cấp cứu.
Lâm Tân Ngôn đứng ở cửa, giống như người mất hồn. Hà Thuy Trạch bước đến ôm lấy vai cô an ủi, “ Em đừng quá lo lắng”
Tông Cảnh Hạo trở về nhà thấy Lâm Tân Ngôn vẫn chưa về, nghĩ đến cô ở bệnh viện, liền lái xe đến.
Có thể là do biết quá khứ của Lâm Tân Ngôn không may mắn, có thể là do cô có thân phận là vợ anh, cho nên anh có một chút lòng trắc ẩn đổi với cô.
Đến bệnh viện không thấy cô ở trong phòng bệnh, nhưng khi rời đi lại ở hành lang, nhìn thấy cảnh cô và Hà Thuy Trạch ôm ấp nhau.
Trong lòng anh không nhịn được mà tỏa ra một cơn tức giận.