Giọng nói trầm thấp sởn gai ốc của Tưởng Mộng vang lên đánh thức đại não đang trong cơn tê cứng của Triệu Huyền Vi:
"Triệu Huyền Vi... Ngạc nhiên lắm đúng không?"
Ngạc nhiên sao? Còn hơn cả chữ ngạc nhiên... Sao cô ta lại ở đây, người nhắn tin cho cô là Tưởng Mộng sao? Triệu Huyền Vi đờ người... Cô lui lại phía sau mấy bước.
Tưởng Mộng nhếch miệng cười, ánh mắt cô ta hung ác lên mấy phần cũng bước về phía cô, lạnh giọng nói:
"Cô nghĩ người nhắn tin cho cô là ai? Là chị cô sao?"
Cô ta lại cười lớn như một kẻ điên: "Chị cô đã chết từ lâu rồi... Sao mà trở về tìm cô được."
Triệu Huyền Vi khó chịu nhìn cô ta, cô ghét nhất là ai nói chị cô đã chết, cô không cho phép điều đó... Triệu Huyền Vi cúi người nhặt một nắm đất đá trộn lẫn vào nhau trong toà nhà ném về phía Tưởng Mộng.
"Aaaa... Con chó này." Triệu Huyền Vi ném rất chuẩn xác nắm đất đá ấy bay thẳng vào mặt Tưởng Mộng khi cô ta đang định mở miệng nói chuyện khiến cô ta ăn không ít đồ dơ.
Tưởng Mộng ánh mắt đỏ lừ vì tức nhìn chằm chằm cô, nhưng khuôn mặt cô ta nhanh chóng biến sắc, cô ta cười cười, từ từ nói:
"Mày có biết vì sao tao lừa mày đến đây không?"
Triệu Huyền Vi ngơ ngác nhìn cô ta, bất giác cô nhớ lại chuyện ở bệnh viện hôm qua, đôi tay vô thức che lấy bụng mình, cô thật sự rất sợ điều cô đang nghĩ... Cô ta muốn hại con của cô.
Hành động nhỏ này của Triệu Huyền Vi đã thu vào tầm mắt của Tưởng Mộng... Cô ta cười lớn, cao giọng nói:
"Haha... Mày nghĩ đúng rồi đó... Tao vì đứa con hoang trong bụng mày mà phải chạy đến đây điều tra hồ sơ từ mười mấy năm về trước của cái đứa mồ côi như mày... May thật tao lại biết mày còn một người chị đã tự trốn khỏi cô nhi viện từ lâu... Cũng cảm ơn bà già ở nhà họ Giản kia lúc trước nói chuyện phiếm với tao còn nói chuyện đã nhận nuôi mày ở đây, nên tao càng dễ hành động..."
Nói tới đây cô ta đã không bình tĩnh được nữa mà hét lớn vào mặt cô:
"Mày nghĩ mày là ai mà dám mang thai con của anh ấy... Chỉ có tao... Tao mới xứng với anh ấy..."
Triệu Huyền Vi có thể nhìn thấy sự kích động đáng sợ trong mắt Tưởng Mộng... Cô ta thật sự điên rồi, cả người Triệu Huyền Vi run lên, cô không muốn đối diện với kẻ điên này thêm một phút nào nữa mà quay đầu muốn chạy ra khỏi đây...
"Mày chạy đi đâu..." Tưởng Mộng hét lớn đuổi theo Triệu Huyền Vi.
Giản Trung Khúc đến cô nhi viện Thiên Sứ, hắn tìm kiếm một lúc lâu, mới nhìn thấy toà nhà bỏ hoang sau cô nhi viện, lại nghe thấy tiếng hét lớn bên trong toà nhà hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ có cảm giác sợ hãi bao trùm chạy nhanh vào trong đó.
Triệu Huyền Vi chạy đến cầu thang, cô không dám nhìn lại đằng sau, cô chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi đây để bảo vệ con cô nhưng....
"Aaaaa...." Tiếng hét thất thanh của Triệu Huyền Vi vang lên...
Bịch bịch bịch...
"Vi Viiiiiiiii....." Giản Trung Khúc hét lớn trong sợ hãi, hắn vừa đặt chân vào toà nhà đã thấy thân thể nhỏ bé của Triệu Huyền Vi lăn từ trên cầu thang xuống, rệu rã nằm trước mặt hắn.
Hắn vội vàng chạy đến ôm cô vào lòng, dường như không thở nổi nữa, sợ hãi gọi tên cô:
"Vi Vi... Mở mắt ra nhìn anh, Vi Vi..."
Giản Trung Khúc ngước mắt nhìn lên trên lầu, hắn thấy Tưởng Mộng ánh mắt cứng đờ đứng trên đó nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt hằn lên tơ máu, nếu như bây giờ không phải Triệu Huyền Vi đang nằm trong lòng hắn tính mạng nguy kịch... Hắn chắc chắn sẽ giết chết Tưởng Mộng tại đây...
Tưởng Mộng cũng rất ngạc nhiên vì sao hắn lại đến đây ngay lúc này... Cô ta định sẽ thủ tiêu Triệu Huyền Vi rồi cứ như vậy mà lẩn mất, chẳng ai biết Triệu Huyền Vi sống chết do đâu... Nhưng... nhưng tại sao Giản Trung Khúc lại xuất hiện ở đây. Cô ta không suy nghĩ được nhiều nữa nhanh chóng quay đầu tìm đường khác mà chạy mất.
Đôi mắt Triệu Huyền Vi khó khăn mở ra, nhìn thấy Giản Trung Khúc, cô nắm lấy vạt áo hắn mà kéo chặt.
Giản Trung Khúc lúc này mới cảm nhận được cô đã tỉnh lại, hắn khóc lớn lo lắng nói:
"Vi Vi... Anh đưa em đi bệnh viện... Ngoan không sao đâu?"
"Trung... Khúc..." Triệu Huyền Vi khó khăn mở miệng, lần đầu tiên sau hơn mười hai năm cô lần đầu mở miệng lại gọi tên hắn trong đau đớn.
Giản Trung Khúc cứng người nhìn chằm chằm cô, hắn ngờ nghệch hỏi lại:
"Vi Vi... Em... Em vừa gọi tên anh?"
Triệu Huyền Vi khó khăn hít thở, nắm chặt tay hắn mà nói:
"Cứu con... Cứu con..." Vừa nói xong cánh tay cô đã vô lực buông lỏng mà ngất đi.
"Vi... Con? Em nói gì vậy?" Giản Trung Khúc ngờ vực hét lớn hỏi cô, lúc này hắn mới cảm nhận được đôi tay bên dưới bợ mông cô đã dính đầy máu... Giản Trung Khúc lấy này mới nhận ra cô đang mang thai... Là con của hắn...
Giản Trung Khúc như muốn điên lên, hắn vội vàng bế thốc cô lên chạy ra xe, trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ được việc làm sao cứu cô... Con hắn cũng muốn nhưng hắn cần cô hơn.