Triệu Huyền Vi nhìn thì giống là hôn nhưng thật ra cô chỉ biết cắn bừa lên môi của ai kia, khiến cho Giản Trung Khúc ngứa ngáy cả người, hắn biết bình thường cô sẽ không như vậy, chắc là ngốc quá bị ai tính kế cho uống phải thứ thuốc dơ bẩn gì rồi...
Giản Trung khúc không chịu được cái cảm giác áp bức này nữa mà đẩy nhẹ cô ra, hai người đối mắt nhìn nhau.
Triệu Huyền Vi vẫn như vậy, ánh mắt mơ mơ màng màng, long lanh nhu tình nhìn hắn, Giản Trung Khúc hít một hơi dài, tỏ vẻ không cầm lòng được mà nói:
"Triệu Huyền Vi... Em có nhận ra anh là ai không?" Cô gái nhỏ trước mặt lại đột nhiên nâng khoé môi cười một cái, thành thật gật đầu răm rắp.
Giản Trung Khúc nhếch miệng cười, hắn nhanh gọn bế cô lên đi về phía chiếc giường được đặt ở giữa căn phòng lớn, ngả ngớn nói:
"Còn mấy tiếng nữa em cũng không nhịn được... Anh thương em nên đành thiệt thòi theo em vậy..."
"..."
Triệu Huyền Vi đúng là thân thể rạo rực, nhưng cô không phải là mất trí, từ nãy đến giờ cô làm gì cô vẫn biết, hắn nói gì cô đều hiểu, chỉ là cái tên này hắn thiệt thòi gì chứ? Là hắn thèm muốn cô từ lâu mà, còn bày ra cái vẻ mặt đó, đáng ghét chết đi được.
Triệu Huyền Vi không cam lòng, uất ức muốn đánh hắn, thì cô lại nhìn thấy Giản Trung Khúc đang gấp gáp cởi hết quần áo của hắn vứt đi, lại nhìn thấy thứ đó chui ra khỏi quần, nó to quá, to hơn cô nghĩ, đã vậy còn dài nữa, nếu nó đâm vào người cô không phải cô sẽ chết mất sao? Giờ phút này cô trốn được nữa không vậy?
Triệu Huyền Vi khó khăn nhoài người dậy, muốn bò xuống giường thì lại bị Giản Trung Khúc bắt chân kéo lại, hắn đè lên lưng cô, hít sâu vào hõm cổ cô thì thầm nói:
"Ha... Giờ mà em tính chạy... Em nằm mơ hả."
Triệu Huyền Vi xoay mặt lại muốn giả vờ thương lượng với hắn một chút biết đâu sẽ được khoan hồng, nhưng cô chưa kịp ú ớ hay dùng tay để ra hiệu thì đã bị tên khốn nào đó cắn chặt môi mình.
Nụ hôn của Giản Trung Khúc không giống như thường ngày, hắn mạnh bạo mà chiếm lấy hơi thở cô, lưỡi của hăn quét lấy từng khẽ răng rồi lại mút sạch mật ngọt trong khoang miệng, khiến cô không tài nào thở nổi.
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng chóp chép của nước bọt, cùng vài tiếng rên khe khẽ của người con gái, âm thanh như thế này càng kích thích ham muốn của Giản Trung Khúc, hắn mon men kéo chiếc đầm công chúa màu xanh pastel của cô xuống tới khuôn ngực, bầu ngực căng tròn của thiếu nữ lộ ra dính sát vào người hắn...
Giản Trung Khúc buông môi cô ra, Triệu Huyền Vi khó khăn thở dốc nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô cười cười, cái nụ cười này theo Triệu Huyền Vi nhận định là lưu manh vô cùng, hắn vừa cười vừa nhìn xuống ngực cô không nói không rằng mà ngậm lấy nó nuốt hết vào miệng...
"A... Ưm."
Triệu Huyền Vi không chịu được mà rên lên vài tiếng, nắm lấy tóc hắn muốn kéo ra nhưng mà cánh tay cô lại bị hắn bắt lại khoá chặt trong tay hắn.
Giản Trung Khúc mút lấy một bên, rồi lại một bên vẫn không cảm thấy đủ, "bánh bao" của cô ngon hơn là hắn tưởng tượng thật sự là muốn làm hắn no đến chết.
"Vi Vi... Cho anh được không em?" Giản Trung Khúc nhìn cô, giọng hắn khàn khàn dò hỏi...
Hắn hỏi cho có thôi chứ tay hắn vẫn không yên phận mà kéo chiếc váy đã bị tuột xuống tận mông của cô ra vứt đi, chiếc quần lót đáng thương còn lại trên người cô cũng bị hắt lột sạch.
Triệu Huyền Vi đột nhiên nghĩ nếu cô lắc đầu hắn sẽ dừng lại sao? Không... Không có chuyện đó được đâu... Nhìn cái bộ dạng chuẩn bị vồ lấy mồi của hắn như vậy, Triệu Huyền Vi biết cô mà dám từ chối hắn sẽ nuốt cô không thèm nhả xương mất.
Nhận định được tình hình của mình hiện giờ, Triệu Huyền Vi đáng thương chỉ biết miễn cưỡng gật đầu nhắm mắt không dám nhìn hắn.
Giản Trung Khúc nhận được sự đáp ứng của cô càng sung sức hơn, cô đoán đúng dù là cô không chịu hắn cũng sẽ làm tới cùng, ai bảo cô châm lửa trước...
Hắn khẽ cười một cái, nâng cao chân cô vác lên vai mình, dục vọng cao ngạo đã sừng sững đợi chờ từ nãy giờ căng cứng nóng bức như một hòn than, Giản Trung Khúc tới gần *** *****, để cho hai vật nhỏ chạm vào nhau, hắn không đâm vào mà cạ vào thành vách của cô chơi đùa như là muốn trêu chọc cô... Lưu manh nói:
"Ha... Vi Vi... Chưa vào anh đã thấy sướng rồi..."