"Quá đáng vậy mà lại nói cô là chó", trong lòng Triệu Huyền Vi thầm mắng chửi Giản Trung Khúc, tên này lúc nãy cô vừa mới thấy hắn cũng đáng thương, cứu cô thì cũng tốt tính phết nhưng cô sai thật rồi, hắn vẫn đáng ghét như ngày đầu hai người gặp nhau... Nhưng không may cô lại phải lòng cái tên đáng ghét này mất rồi.
Giản Trung Khúc nhìn ánh mắt tức giận của Triệu Huyền Vi liền biết cô đang rất ấm ức nhưng mà lại không mở miệng mắng người được liền bật cười trêu ngươi cô:
"Tức lắm đúng không, vậy thì có thể làm gì chứ..."
Triệu Huyền Vi cắn chặt môi mình, ai dám làm gì hắn chứ, điên khùng thất thường, thay đổi còn nhanh hơn thời tiết, cô mắng không được, muốn đánh cũng đánh không lại, bây giờ còn động tâm với hắn thì sao mà nỡ, nên thôi đành nhịn vậy.
Cô hít một hơi thật sâu lắc cái đầu nhỏ của mình, bẽn lẽn rất đáng thương, nhưng nội tâm thì cồn cào muốn cho hắn biết "Bà đây không dám động vào anh... Anh là nhất, anh là số một, không ai làm lại anh."
Giản Trung Khúc thấy cô ủy khuất chính mình như vậy cũng mất hứng trêu chọc cô, hắn đứng dậy, thân hình thiếu niên cao ráo từ trên nhìn xuống, nhàn nhạt lên tiếng:
"Giỡn với mày chán thật đó... Về thôi..."
Triệu Huyền Vi ngước mắt nhìn hắn, cô ngoan ngoãn gật đầu ngồi dậy.
Mưa vẫn không ngừng rơi, thậm chí còn lớn hơn lúc cô đến đây. Giản Trung Khúc một tay cầm ô nhìn màn mưa đêm dội xuống chân hắn, rồi lại nhìn lên chiếc ô trên đầu, hắn âm trầm liếc nhìn cô:
"Mày lấy cái ô của mày bé tí tẹo như này... Rồi ai che, ai tắm mưa."
Triệu Huyền Vi lúc này mới hốt hoảng nhận ra, lúc nãy cô đi vội quá, lấy chiếc ô của mình chạy ra đây, cô chỉ nghĩ phải đi tìm hắn, chứ không nghĩ nếu tìm được hai người sẽ về nhà như thế nào.
Cô chỉ mới mười hai tuổi, người lại nhỏ con, mẹ Giản sợ chiếc ô to quá không khéo gió mạnh sẽ thổi bay cô mất, nên chỉ mua cho cô một chiếc ô cỡ vừa đủ để mình cô dùng, nhưng trong tình hình hiện tại thì còn một người khác cần dùng đến nữa.
Triệu Huyền Vi ngại ngùng, gãi gãi cái đầu đã rối như tổ quạ của mình, khẽ cười nhìn hắn.
Ban đầu Giản Trung Khúc còn hơi bực mình nhưng nhìn thấy cô cười hắn lại như bị điện giật, chẳng biết làm sao mà thở dài một hơi, ngồi khuỵ xuống, nhìn cô gượng gạo nói:
"Mày leo lên lưng tao đi, mày cầm ô, như vậy sẽ che được cho hai người."
Nhìn tấm lưng vững chải của Giản Trung Khúc ở trước mặt mình, Triệu Huyền Vi đỏ mặt, cô đón lấy chiếc ô nhỏ từ tay hắn, chầm chậm leo lên lưng hắn.
Cảm nhận cô gái nhỏ đã yên vị trên lưng mình, Giản Trung Khúc mới nhẹ nhàng đứng thẳng dậy, hắn bắt lấy hai chân cô, không nhanh không chậm đi về phía trước.
Rõ ràng là Giản Trung Khúc có thể chờ hết mưa rồi về nhưng nhìn cô gái bên cạnh lạnh run cầm cập, hắn lại không nhịn được mà muốn về nhà ngay bây giờ.
Giản Trung Khúc tỏ vẻ bất mãn, than thầm trong miệng:
"Mày đi tìm tao... Nhưng giờ tao phải hộ tống mày về... Rốt cuộc mày đang giúp tao hay báo thù tao vậy?"
Triệu Huyền Vi từ lúc nằm trên lưng hắn, cô đã nín thở đến giờ, cảm giác được sát gần người mình thích, trái tim cô cứ đập liên hồi, một lúc lâu sau khi nghe hắn hỏi như vậy cô mới cố gắng bình tĩnh lại, viết lên vai hắn hai chữ "Xin lỗi..."
Giản Trung Khúc bật cười, không ngờ cô còn có cái cách giao tiếp này.
Hắn đột nhiên nhớ lại chuyện đêm hôm qua, nhờ tiếng hét của cô hắn mới có thể theo âm thanh mà chạy đến, lúc đó hắn không cảm thấy có gì lạ, nhưng giờ thấy cô cứ giao tiếng vơi mình bằng cách viết viết như vậy, liền nhớ cô có thể hét được, còn hét rất to nữa.
Cùng với chuyện trong không gian tiếng mưa rơi ào ạt, hắn lại lầm bầm trong miệng nhưng cô có thể nghe thấy mà xin lỗi hắn, điều đó có nghĩa là thính lực của cô rất tốt. Mà theo hắn biết người câm không phải thường đi kèm với điếc sao?