Lý Úc nhìn Nguyệt Bạch Liên giống như bây giờ mới nhìn rõ bộ mặt thật của nàng, trong mắt hắn bốc lên lửa giận bị phản bội: "Ngươi vẫn luôn biết, ngươi diễn kịch cùng tên ma nhân Quý Dương kia gạt ta vào tròng."
Nguyệt Bạch Liên nhìn Lý Úc muốn phản bác nhưng cuối cùng lại ngừng miệng. Mắt nàng càng đỏ hơn, nàng muốn nói không phải, nàng không có, nhưng ban đầu nàng đã đáp ứng Quý Dương theo dõi Lý Úc, sau đó giúp che giấu hành tung của Thạch Lệnh Thanh, nàng đã không nói gì được nữa.
"Tất cả đều đã lên kế hoạch, ngươi vẫn luôn gạt ta. Bao gồm cả việc ngươi nói yêu ta. Ta bị vẻ ngây thơ vô tội của ngươi lừa gạt, ngươi diễn kịch quá giỏi rồi, ngươi quá đáng sợ rồi. Ta vẫn luôn cho rằng ngươi không giống ma nhân khác, cuối cùng mẹ nó vẫn là đáng hận như nhau." Lý Úc đỏ mắt thét lên.
"A Úc, ta không có, cầu xin chàng, xin chàng đừng nói như vậy." Nguyệt Bạch Liên nước mắt tràn mi, nàng tiến lên muốn kéo Lý Úc, muốn giống như trước kia an ủi hắn vậy, để cho hắn bình tĩnh lại.
Lý Úc đẩy Nguyệt Bạch Liên ra: "Đừng gọi ta như vậy. Là ta ngu xuẩn, trúng kế của ngươi, hại sư tôn ta. Nếu ngươi đã phụ ta, vậy những điều ta nói trước đây đều không tính nữa."
"A Úc..." Sắc mặt Nguyệt Bạch Liên rất khó coi, vẻ tan nát cõi lòng trong ánh mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Lý Úc dời đi ánh mắt, không nhìn nàng ta nữa. Hắn xoay người thi triển khinh công, đạp nhẹ mặt đất, bay về phía xa.
Lý Úc không trực tiếp đi vào đào nguyên tìm Quý Dương tính sổ. Hắn tự biết võ công của mình không địch lại Quý Dương, nếu như bản thân bị bắt lần nữa, trên đời này sẽ không còn người nào có thể cứu sư tôn nữa.
Mặc dù nhân lực phái Thanh Linh ít ỏi, nhưng danh môn võ lâm nợ ân huệ tổ tiên phái Thanh Linh.
Chưởng môn phái Thanh Linh bị nhốt ở đào nguyên, tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lý Úc chạy tới phủ đệ minh chủ võ lâm đương nhiệm trước.
"43 người, đều chết hết, không nổi một người sống sót."
"Quá đáng sợ, một nữ nhân, nghe nói lúc nhìn thấy nàng, trên người không có chỗ nào là không dính máu."
"Nữ nhân nào mà kinh khủng như vậy?"
"Mắt đỏ, là ma nhân đi ra từ đào nguyên. Điên rồi."
"Lại là ma nhân! Đúng là không nên để loại người này đi ra, ai biết lúc nào sẽ tẩu hỏa nhập ma chứ."
"May mà có đạo trưởng Bách Diêu đi ngang qua."
"Tại sao 43 người bọn họ lại tụ chung một chỗ với ma nữ kia vậy?"
"Ai biết, nhưng nữ nhân kia đã là phụ nhân rồi. Một phụ nhân nhà người ta lại ở chung với những người kia, tổ tiên sáu đời nhà chồng nàng ta đều ở đây, bây giờ bởi vì nàng mà cả nhà đều bị bắt lại, ai lấy phải người đó xui xẻo."
Có người cười hì hì lại gần, nháy mắt ra hiệu nói: "Nghe nói ma nữ kia rất xinh đẹp. Gương mặt đó, làn da đó, chậc chậc."
"Không chạm vào được, mất mạng đó. Thương thay cho người nhà của 43 người kia, bên trong phần lớn đều là vợ chồng người thân."
Lúc này đột nhiên có người nói chuyện: "Ta thấy là đáng đời, những người đã chết kia, ta nhớ bình thường đã làm chút chuyện ép nam chiếm nữ đó."
Người bên cạnh kéo hắn, thở dài mấy tiếng: "Ngươi điên rồi, đó là ma nữ giết người. Đó là chuyện con người làm sao, 43 người kia không có người nào toàn thây. Bên trong còn có cả con trai của thành chủ."
"Nếu không có ma nhân thì tốt rồi, một đám ma quỷ!"
"Đúng vậy!"
...
Khắp thành bởi vì ma nữ giết người mà bàn luận sôi nổi, hiện trường máu tanh tàn nhẫn, khiến người ta nhớ tới sự khủng bố của ma nhân lần nữa.
Ma nhân mất khống chế giết người không phải là lần đầu tiên.
Một lần nghiêm trọng nhất đã giết 49 người, còn là 49 nhân sĩ võ lâm tu hành không thấp, sau cùng vẫn là Nhâm chưởng môn nào đó của phái Thanh Linh bất chấp nguy hiểm tính mạng tiêu diệt ma vật đã đánh mất nhân tính.
Lý Úc muốn đòi lại chính là ân huệ lần đó.
Lý Úc chạy tới Võ Lâm Minh, một đám danh sĩ võ lâm nói ra tên trong võ lâm đang thảo luận chuyện ma nhân.
Nghe thấy đệ tử phái Thanh Linh cầu kiến, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Phái Thanh Linh hành sự khiêm tốn, giống như không có việc gì thì sẽ không xuất hiện. Bây giờ đột nhiên lại nhảy ra một đệ tử phái Thanh Linh.
Lúc này trong lòng tất cả mọi người đều đang suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Minh chủ võ lâm Lý Triệu cho người mời vào.
Lý Úc lưng đeo kiếm bước vào cửa, ôm quyền hành lễ với đám đông nhân sĩ võ lâm.
Ban đầu minh chủ võ lâm hơi kinh ngạc, sau đó thản nhiên thu hồi biểu tình, lộ ra mỉm cười lễ độ, dùng tay ra hiệu mời với Lý Úc.
Lý Úc cảm ơn nói chuyện gấp cũng không ngồi xuống, nói đơn giản ý đồ đến đây.
"Lý nào lại vậy! Ma nhân là đang coi võ lâm chúng ta không có người sao!"
"Thật quá đáng! Vậy mà lại dám giam cầm Thạch chưởng môn!"
"Nhưng ta nghe nói, ma nhân kia hiện tại đang làm chủ đã từng là sư đệ của Thạch chưởng môn, e là hắn hận y năm đó đã đuổi hắn khỏi sư môn!"
"Đuổi? Ban đầu cũng không nên giữ lại mạng hắn, những ma nhân này đã làm rất nhiều việc thương thiên hại lý!"
"Lão Lương đừng tức giận. Việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là giải cứu Thạch chưởng môn."
Có người nói: "Vấn đề là, sào huyệt của ma nhân ở đâu? Nếu biết ở đâu, thì ma nhân làm hại võ lâm lần trước nên bị diệt rồi!"
Lúc này Lý Úc mới lên tiếng: "Ta biết."
Tất cả mọi người đều im lặng, nhìn về phía Lý Úc.
"Ta biết đào nguyên ở nơi nào." Lý Úc bình tĩnh nói.