Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào!

Chương 1: Bị bỏ lại



Thành phố Tứ Xuyên, Trung Quốc.

- Mẹ! Mẹ dẫn con theo với. Đừng bỏ con lại mà. Đừng bỏ Điềm Điềm, mẹ không...thương Điềm Điềm nữa sao. Hức...hức.

Trước cổng cô nhi viện Yêu Thương, người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần với trang phục lộng lẫy, đắt tiền, đang bế trên tay một bé trai khấu khỉnh khoảng hai tuổi và một bé gái xinh xắn với hai bím tóc na tra cùng với bộ váy xoè hai tần, giày cúp bế đang không ngừng khóc lóc, ôm chặt chân người phụ nữ đang sắp bước lên chiếc Mercedes đắt tiền.

- Em giải quyết việc này nhanh đi. Chỉ được mang theo bé trai thôi.

Bên ghế lái còn vọng ra tiếng của người đàn ông trung niên, giục giã người phụ nữ.

Bà ta đã có hai người con với người chồng quá cố, một trai, một gái. Không chịu nổi số phận đơn côi gối chiếc nên đã quyết định đi thêm bước nữa.

Nhưng gia đình bên kia vẫn có định kiến trọng nam khinh nữ, chỉ cho bà dẫn theo bé trai. Nên bà phải ngậm ngùi bỏ lại bé gái ở cô nhi viện Yêu Thương này.

Người phụ nữ xoa đầu bé gái, nhét vào tay cô một sợ dây chuyền rồi nói:

- Mẹ xin lỗi! Sau này mẹ sẽ quay lại tìm con. Anh đưa con bé vào trong giúp tôi.

Người phụ nữ phũ phàng gỡ từng ngón tay bé gái ra, đưa bé gái cho người đàn ông mặc vest đen gần đó. Dường như là vệ sĩ của bà ta.

Bà ta dứt khoát quay người bước vào xế hộp, chiếc xe dần lăn bánh rời đi, mặc kệ bé gái kia khóc lóc, chạy theo phía sau.

- Mẹ mẹ, cho Điềm Điềm theo với mà...huhu.

Cho đến khi cô bé vấp phải một gồ đường ngã xuống chân rướm đầy máu thì người vệ sĩ mới bước đến bế bé gái lên bước vào trong cô nhi viện.

Hắn ta móc từ trong vali ra một xấp tiền, dặn dò gì đó với mẹ sơ rồi mới rời đi.

Mẹ Sơ sơ cứu vết thương ở đầu gối cho Điềm Điềm, vết thương rỉ máu rất nhiều nhưng cô bé chẳng kêu la hay khóc lóc gì cả. Chỉ im lặng nhìn Sơ. Hai ngày sau,

- Con ăn chút gì đi, hai ngày nay con chẳng có cái gì trong bụng rồi. Con không chịu ăn là mẹ sẽ không về đón con đâu.

Mẹ Sơ dịu dàng an ủi, dỗ dành Điềm Điềm.

- Con không ăn đâu ạ! Bã ấy sẽ không quay về đâu.

Mẹ Sơ cũng đau lòng thay cho cô bé này. Thầm trách người mẹ vì vinh hoa phú quý mà bỏ rơi lại cốt nhục của chính mình. Nhiều người muốn có một mụn con còn chẳng được, đằng này lại...

- Cậu tên là gì thế? Mình là Diệp Viên Tiêu. Cậu phải ăn mới lớn được, không thì sẽ bị lùn đấy!

Một bé trai với bộ trang phục siêu nhân nhí thấy Điềm Điềm dễ thương, muốn đến làm quen, trò chuyện. Nhưng Điềm Điềm vẫn lầm lì chẳng chịu nói tiếng nào với cậu bé.

Mấy ngày đầu, Tiêu Điềm Điềm không chịu ăn uống, suốt ngày cứ ủ rũ, chẳng chịu tiếp xúc mới những đứa trẻ cùng lứa khác.

Mẹ Sơ còn sợ Điềm Điềm vì thế mà sinh ra trầm cảm. Bà phải thúc trực, canh chừng cô bé.

Nhưng dần dà cũng thích nghi được với cuộc sống ở nơi này. Điềm Điềm cũng mở lòng hơn với mọi người xung quanh.

Ở cô nhi viện này cũng khá tốt, những đứa bé đến tuổi tới trường đều được đi học đầy đủ. Điều kiện cơ sở vật chất cũng rất tốt.

Mười hai năm sau,

Thời gian cứ thế thấm thoát thôi đưa, mới đấy mà đã hơn mười năm trôi qua. Cô bé Điềm Điềm nhỏ nhắn ngày nào đã trở thành thiếu nữ mười bảy tuổi xinh đẹp, trong sáng, lương thiện. Được nhiều chàng trai trong cô nhi viện theo đuổi.

Trong căn phòng nhỏ, thiếu nữ mười bảy tuổi nằm trên giường, mi tâm nhíu sâu, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.

Dù đã cố quên đi những kí ức đau buồn ấy, nhưng ác mộng cứ bao quanh lấy cô trong suốt mấy năm qua.

Nó cứ dày vò cô gái nhỏ trong từng giấc ngủ, Điềm Điềm không thể nào ngừng mơ đến khoảng khắc bị mẹ bỏ lại lúc nhỏ.

- Mẹ, Mẹ... hức.

Điềm Điềm nhíu chặt mi tâm, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi lấm tấm trên trán, hai tay nắm chặt gra giường, khóe mắt liên tục chảy ra những hàng nước mắt. Môi nhỏ mấp mấy nói mớ gọi ' mẹ ' trong mơ.

Không chịu nổi nữa, Điềm Điềm tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.

- Agg...

Điềm Điềm mệt mỏi ngồi dậy, ôm chặt hai gối gục mặt vào mà khóc nức nở. Tiếng khóc của cô gái thảm thiết biết bao. Cô kéo lấy vạt áo mà lau nước mắt nước mũi. Thấm ướt cả một mảng áo pizama.

- Điềm Điềm lại mơ thấy chuyện đó à?

- Con...làm mẹ tỉnh giấc sao?

Mẹ Sơ ngủ ở giường bên cạnh cũng phải tỉnh giấc. Bà đến ôm Điềm Điềm vào lòng, được an ủi, dỗ dành cô càng khóc lớn hơn.

Chuyện đó đã khắc sâu vào trong tâm hồn Điềm Điềm, biến thành một vết nứt khó lành trong tâm hồn cô gái.

Vẻ mặt vui vẻ, hoạt bát hằng ngày chỉ là vỏ bọc bên ngoài do cô tự tạo ra. Dù có mẹ Sơ, có những người bạn ở cô nhi viện luôn yêu thương, chăm sóc cho. Nhưng cũng không thể nào chữa lành được vết nứt đó.

Chính vì thể dù có bao nhiêu chàng trai trong cô nhi viện tỏ tình, thì Điềm Điềm vẫn tìm lý do từ chối? Biết vì sao không? Bởi vì cô sợ mình sẽ bị bỏ lại phía sau một lần nữa.

Cho dù có hận mẹ, ghét mẹ đến đâu thì trong tâm can cô vẫn mong có một ngày gặp lại bà ta. Sợi dây chuyền mà bà ta để lại được Điềm Điềm đeo lên cổ như vật bất ly thân. Nâng niu trân trọng món đồ cuối cùng mà mẹ để lại như châu bấu.

Khóc một lúc rồi mệt, Điềm Điềm ngủ quên trong lòng mẹ Sơ lúc nào chẳng hay, mẹ Sơ nhẹ nhàng đặt Điềm Điềm nằm xuống. Đưa tay vuốt từng sợi tóc dính trên mặt cô ra.

- Đúng là một đứa trẻ tội nghiệp...haizz
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.