Trong mắt tướng sĩ Đại Tề, vị Tướng gia Đông Yến này hoang đường vô cùng. Thân phận tướng mạo như vậy lại là đoạn tụ. Đã vậy còn rất yêu chiều vị nam sủng kia. Trở gió một chút là sợ nam sủng của mình lạnh, hành quân thì sợ nam sủng của mình vất vả, mệt mỏi. Có lần tuấn mã gặp vấn đề, sợ hãi, suýt nữa là hất tên nam sủng này xuống, lúc đó Cố tướng sợ xanh cả mặt, không nói gì lao xuống đỡ tên kia, suýt chút nữa là mất mạng.
Có thể thấy được Tướng gia yêu thương tên nam sủng kia như thế nào.
Cho nên, ngày đó khi còn ở phủ đệ của quan viên ngoài biên cảnh, Cố Cửu Băng mượn cớ ra ngoài giải sầu, binh lính trông coi cũng mặc kệ, cứ nghĩ người trong lòng ngươi còn ở đây, ông đây còn sợ ngươi chạy sao?
Nhưng, Cố Cửu Băng thật sự bỏ chạy.
Hắn trộm được một con khoái mã trong doanh, sau đó nhân lúc lơi lỏng giả làm binh lính Đại Tề, thừa dịp ban đêm chạy ra khỏi Nhạc thành, hội hợp với đại quân Đông Yến cách đó mấy chục dặm, chạy về Yến quốc ngay trong đêm.
Gần hai canh giờ sau binh lính trông coi mới phát hiện ra có bất thường, vội vàng bẩm báo lên trên. Lúc đó Cố Cửu Băng đã sớm đến sát biên cảnh.
“Hèn gì hôm nay lúc bổn cung tỉnh lại đã thấy mí mắt cứ giật giật liên tục." Tạ Trùng Tự sáng sớm đã nhận được tin, dùng tay đè lại mi tâm, “Cố Cửu Băng đoạn tụ? Thật là một vở kịch ly kì, Tam ca bổn cungg còn vui vẻ lên đài diễn cùng hắn.”
Ôn Viễn nửa đêm nhận được tin tức, trời vừa hửng sáng đã vội vàng tiến cung, thần sắc mệt mỏi, lão nhân gia đã lớn tuổi rồi, không sánh bằng người trẻ tuổi, hơi uể oải trả lời nàng: "Vâng. Nghe nói hai người đó đêm đêm cùng giường, cử chỉ cũng rất thân mật. Còn bị người của Tam Hoàng tử bắt gặp vài lần, đều vô cùng ân ái. Là luyến sủng không sai.”
“Trước kia sao chưa từng nghe nói qua?” Ôn Viễn khó xử nói: "... Điện hạ, chuyện này sao có thể để lộ ra ngoài được?”
Tạ Trùng Tự nhướng mày lên: "Vậy sao lần này lại nháo đến mọi người đều biết?” Ôn Viễn dừng lại, không thể nói tiếp.
Tạ Trùng Tự lại hỏi hắn: "Cái thủ đoạn kia chỉ dùng để che mắt chúng ta mà thôi, nhưng ta vẫn chưa biết rốt cuộc lão hồ ly đó đang che giấu cái gì. Không lẽ chỉ là muốn mượn việc này che mắt lính canh, để hắn có thể chạy trốn?”
Ôn Viễn vuốt râu bạc ngáp một cái: "... Cũng không phải là không thể.”
“Cũng không đến mức đó, nếu chỉ vậy thì có rất nhiều biện pháp." Tạ Trùng Tự bỗng nhiên lạnh lùng nói, "Tên nam sủng kia đâu? Tam ca ta giết chưa? Hay là mang về kinh?”
Ôn Viễn lấy lại tinh thần: "Tam Hoàng tử hồi kinh, vô cùng tức giận, thượng tấu với bệ hạ muốn giết ngay tại chỗ. Nhưng thần đã hối lộ, giữ lại không giết.” Hắn không những không giết, còn cho người khoản đãi, ăn ngon uống ngon, hắn còn ôm chút hi vọng, biết đâu Cố tướng quay lại chuộc người, đến lúc đó điện hạ sẽ có thêm một lá bài tẩy.
Tạ Trùng Tự bọc trong áo khoác lông dày, trên tay cầm lò than nhỏ, lắc đầu nói: “Sợ là chúng ta tính sai rồi. Cố Cửu Băng có thể chạy trốn, rõ ràng là có người nhắm một mắt mở một mắt thả đi. Tạ Ôn tính toán tốt a. Bổn cung lại muốn xem, Cố tướng cuối cùng có nhận phần ân tình này của hắn hay không?!”
Nếu Cố Cửu Băng thật sự là thừa dịp Tạ Ôn lơ là mà chạy thoát, với tính cách kia Tam ca nàng nhất định sẽ giết tên nam sủng ngay, chứ không phải chờ hồi triều, rồi lại bẩm báo, để Ôn Viễn thừa cơ chen vào. Đây là đang muốn phô trương, nàng đoán, dù cho Ôn Viễn không mua chuộc binh lính cứu tên nam sủng kia thì Tạ Ôn cũng không thật sự giết người. Hẳn là sẽ làm chút thủ đoạn, tráo người, sau đó đợi gió yên biển lặng thì đưa tên nam sủng này về Đông Yến cho Cố tướng.
Nhìn kiểu gì cũng thấy giống như hai người này thông đồng với nhau.
“Điện hạ, vậy chuyện trước đó chúng ta an bài có còn tiếp tục không?” Ôn Viễn cũng không chịu nổi lửa giận của vị điện hạ này, cẩn thận nói.
Tạ Trùng Tự đọc tin tức đưa về xong liền tức giận, cho người gọi Ôn Viễn vào cung ngay, giờ đã nguôi phần nào, lười biếng: "Vì sao không làm? Cơ hội tốt như vậy, cứ để cho Tam ca bổn cung đắc ý một chút, coi như bù lại mấy năm trước, là người muội muội ta đây... hiếu kính huynh trưởng. Ôn đại nhân hẳn là đói bụng rồi? Người đâu, chuẩn bị chút đồ ăn, làm mềm một chút.”
Ôn Viễn đã lớn tuổi, răng không còn tốt, nhanh chóng tạ ơn, lại nghe nàng thuận miệng hỏi: "Tất cả tin tức đều có ba phần, một phần đi kinh thành, một phần gửi Bách Việt, phần còn lại gửi đi Thương thành ư?”
“Vâng.” Tạ Trùng Tự an tâm vài phần.
Nàng vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng nàng không rõ nội tình, không đoán được chân tướng phía sau. Giờ chỉ có thể trông chờ Ly Ngọc ở phía Thương thành cũng cảm thấy có chỗ không đúng, cho người qua Nhạc thành gần đó điều tra.
Ở Thương thành cách xa ngàn dặm, Tuyên Giác cũng đang nhíu mày nói: "Không thích hợp.”
Thích Văn Lan vừa trực đêm trở về, quân y đang thay hắn rửa sạch vết thương trên cánh tay phải, vừa nghe tiểu binh đọc xong mật báo, thản nhiên nói: "Làm sao? Đông Yến dài hẹp giáp biển, dân phong, phong tục tập quán so với chúng ta cởi mở hơn một chút cũng là bình thường, không cần ngạc nhiên. Có thể khuyên lui địch là tốt rồi, nhưng tiểu tử Tạ Ôn này thật nhát gan, không dám cho Cố Cửu Băng đến chỗ chúng ta. Còn có quân Yến cũng xảo trá vô cùng, dù nói lui binh nhưng thỉnh thoảng vẫn có mấy tên kỵ binh quấy phá, phiền chết đi được!”
Tuyên Giác trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: "Văn Lan, ta muốn đi Nhạc Thành gặp tên nam sửng kia.”
"Không được." Thích Văn Lan phản đối, "Nhạc thành khắp nói đều là tai mắt, nhân thủ của Tạ Ôn. Hắn và Giang gia hận chúng ta đến tận xương, ngươi không muốn sống nữa ư?”
“Hoặc là ngươi dùng biện pháp, mang người đến đây." Tuyên Giác lui một bước.
Thích Văn Lan: "......” Thích Văn Lan dùng tay trái còn hoạt động tốt xoa mi tâm: "Ngươi đây là đang làm khó dễ ta a. Ngoại trừ trao đổi tù binh, không còn biện pháp nào. Nhưng dùng phản tặc Giang gia mà Giang gia muốn đã lâu, đi đổi một tên nam sủng địch quốc, không đáng. Nói ra sẽ bị người ta chê cười.”
Tuyên Giác suy nghĩ một lát: "Binh lính dưới trướng ngươi có ai hay tự làm theo ý mình, không nghe mệnh lệnh không?”
Thích Văn Lan: "... Làm gì? Có thì có.” Dù sao Thích gia quân nhân đông đảo, có một hai người quen thói lưu manh hay làm trái quân lệnh là bình thường.
Đầu ngón tay Tuyên Giác khẽ chạm vào mặt bàn, nhẹ giọng nói: "Lấy hắn ta làm bình phong lén lút trao đổi, nói với bên ngoài là hắn ta muốn nếm thử. Giang gia nghe được cũng sẽ không kinh ngạc, thậm chí còn đồng ý rất nhanh, bọn chúng sẽ cảm thấy là mình đang chiếm tiện nghi của chúng ta.”
Thích Văn Lan nghe Tuyên Giác nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, đáy lòng thở dài, hắn có cảm giác không bằng người a, khoát tay nói: "Khưu Cửu, tên tiểu tử này đánh trận rất khá, nhưng mỗi khi đến một vùng mới, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đi dạo thanh lâu, tính tình hắn luôn thích cái mới, dùng hắn là thích hợp nhất. Nhưng mà tên này trừ phụ thân ta, ai cũng không phục.
Mấy ngày trước hắn ăn nói bậy bạ bị ta phạt ba mươi quân côn, lúc hành hình còn mắng chửi khắp nơi, ỷ vào việc hắn có quân công không ai làm gì được hắn. Để ta đi thương lượng với hắn, ngươi đừng ra mặt, hắn ta ghét nhất là quan văn, mấy ngày trước còn mắng ngươi đấy.”
Tuyên Giác rất biết nghe lời: "Được.”
Đêm hôm đó, Thích Văn Lan sắc mặt thối hoắc, từ chỗ Khưu Cửu trở về, vừa nhìn đã biết nghẹn cả một bụng tức. Hắn ấp a ấp úng nói một câu: "Xong rồi, chờ tin tức đi.”
Ba ngày sau, vị nam sủng trong truyền thuyết được đưa tới trướng Thích Văn Lan.
Còn tặng kèm hai ba tai mắt của Thích gia.
Thích Văn Lan thần sắc phức tạp, lắc đầu nói: "Trong nhà ầm ĩ như đánh trận vậy. Vậy mà các ngươi còn có sức lực đi giám sát ta!” Tay phải hắn còn có chút đau đớn, không dùng được lực, chỉ đành bưng chén cháo bằng tay trái, uống một ngụm, liếc mắt nhìn người bị giải đến: "Này, tên là gì?"
Vị nam sủng này đúng là có tướng mạo rất tốt, mày nhỏ mắt phượng, môi hồng răng trắng, dáng vẻ thanh tú mang theo ba phần âm nhu, hắn rũ mi mắt, lúng túng nói: "... Nô, nô tên Liễu Phù Phong. Bái kiến mấy vị gia.”
Thích Văn Lan ném chén sứ đã uống xong xuống sát tên nam sủng kia, quát: "Đây là quân doanh, không phải nơi loạn thất bát tao như Hồng Lâu Lục Phường!”
Tuyên Giác để mặc Thích Văn Lan hét đến đỏ cả mặt, bất động thanh sắc ngồi một bên quan sát lời nói, cử chỉ của Liễu Phù Phong, tuy hắn thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không có manh mối gì nhiều.
Bất luận là bộ dạng nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè dặt, hay là bộ dáng co rúm lấy lòng, thấp thỏm không yên đều giống hệt một nam sủng không sai. Nếu tất cả mấy cái này là giả thì tên này quả thật là nguỵ trang không tệ.
Liễu Phù Phong như bị dọa, sắc mặt trắng bệch, đầu gối mềm nhũn quỳ gối trên mảnh sứ vỡ, cả người run rẩy nói: "Vâng, vâng... Thảo dân ngu dốt, Tướng quân giáo huấn rất đúng.”
Hai tay hắn đè sát trên đất, không ngừng dập đầu. Sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi, bộ dạng sợ hãi nhát gan này thật làm cho người khác đau lòng.
Bỗng nhiên, ánh mắt Tuyên Giác dừng lại.
Liễu Phù Phong chỉ vùa chạm vào mảnh sứ vỡ liền tránh, nhưng tay đã chảy máu. Không lẽ mảnh sứ vỡ này lại sắc bén như vậy sao?
“Văn Lan, ngươi làm hắn sợ rồi." Tuyên Giác quyết định thật nhanh, đi tới bên cạnh Liễu Phù Phong, như là thương tiếc nói, "Đứng lên đi, quỳ trên đồ sứ vỡ không đau sao?”
So với Thích Văn Lan vẻ hung thần ác sát, thì Tuyên Giác ôn hòa nhẹ nhàng dễ thân cận hơn nhiều.
Liễu Phù Phong cảm kích nói: "Vị quân gia này, đa tạ.”
Tuyên Giác tính toán nhanh trong lòng, trấn an hắn nói: "Liễu công tử không cần khẩn trương. Hai quân đánh nhau căng thẳng, Cố tướng lại bỏ mặc chạy về Đông Yến, nên Tướng quân mới cho người mời Liễu công tử đến đây, chỉ là hỏi mấy chuyện, không có ý khác.”
Ánh mắt Liễu Phù Phong lóe lên, không được tự nhiên dời ánh mắt đi.
Vị quân gia trước mặt này cử chỉ dịu dàng, giọng nói tư thái đều có phần giống nam sủng, đặc biệt là cặp mắt kia. Ánh mắt thẳng tắp trong trẻo, hắn không dám nhìn thẳng vào, chỉ có thể chột dạ tránh đi.
Tuyên Giác lại nói: "Mời Liễu công tử xuống nghỉ ngơi, ta đã cho người thu xếp. Các ngươi không được vô lễ với công tử.”
Mày liễu của Liễu Phù Phong hơi nhíu, nhưng rất nhanh đã giả vờ e thẹn gật đầu, hắn thật không biết vị quân gia này đang tính toán cái gì. Nếu người trước mặt này cũng có bộ dạng hung thần ác sát như vị Tướng quân kia thì tốt rồi. Hắn sợ nhất chính là loại hồ ly giảo hoạt, làm hắn đoán không ra tâm tư này.
Chờ Liễu Phù Phong đi rồi, Thích Văn Lan lạnh giọng nói: "Nhìn ra cái gì không? Ngươi ngày thường không để ý ai, vậy mà khi nãy lại chủ động đỡ hắn ta. Mấy tiểu binh đều nhìn ngươi có chút khác thường.”
Tuyên Giác không để ý lời của hắn, nhíu mày nói: "Tay.”
Thích Văn Lan: "Hả?”
“Tay của hắn, quá non mềm." Tuyên Giác nhíu mày, so sánh rồi phán đoán, "So với bàn tay nữ tử còn trơn mềm hơn.”
Kiếp trước mấy năm cuối Nhĩ Ngọc hiếm khi chạm vào cung tiễn. Mấy vết chai tên tay nàng cũng biến mất. Tuy Nhĩ Ngọc sống trong an nhàn nhưng so với Liễu Phù Phong, thì tay vẫn không trơn mềm bằng.
Không thể nào.
Thích Văn Lan khó hiểu nhìn Tuyên Giác: "Ngươi sờ tay mấy cô gái rồi? Sao ngươi biết tay hắn ta còn non mềm hơn cả cô nương nhà người ta chứ?”
Tuyên Giác: "......” Hắn muốn nói lại thôi, do dự nửa ngày, vẫn quyết định tránh không đề cập tới vấn đề này, ngược lại nói: "Thầy thuốc vì để đảm bảo bản thân hạ châm chuẩn xác, sẽ bảo dưỡng tay mình làm bàn tay trở nên vô cùng mềm mại. Nhưng Liễu Phù Phong hẳn là không phải. Nếu là phải, vậy Cố Cửu Băng mang theo đại phu làm gì? Là để chữa bệnh cứu người hay hạ độc hại người?”
Thích Văn Lan cuối cùng cũng ý thức được hắn hỏi một vấn đề rất ngu ngốc, không nói một lời dời tầm mắt, hồi lâu sau mới không nhẹ không nặng "Ừ" một tiếng: "Bây giờ ngươi định thăm dò như thế nào?”
“Tùy tiện sai người thẩm vấn một phen, sau đó sai hắn đến trại lao động vài ngày, xem ngón tay hắn có linh hoạt hơn người thường không.” Thích Văn Lan đáp ứng.
Tuyên Giác cũng thở dài trong lòng, ra khỏi lều, khép tay áo nhìn về phía Bắc.
Tường thành nguy nga đứng sừng sững, phía xa là dãy núi cao dài miên man. Mấy ngày nay tâm trạng hắn lo lắng không yên, không biết vì đâu.
Cũng không phải do ác mộng giày vò. Hắn cũng mơ thấy nhiều chuyện của kiếp trước, nhưng nay hắn chỉ là người đừng ngoài cuộc, bàng quan quan sát hết thảy.
Chỉ là đối với cách làm việc của Tạ Ôn hắn có chút lo lắng. Hắn thật chưa từng nghĩ đến chuyện Cố Cửu Băng chạy thoát. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, lại thấy cũng có khả năng, cũng có thể là do Tạ Ôn cố ý thả hắn ta đi.
Cố Cửu Băng người này, bản tính ác độc vô tình, đối với người khác ác, đối với chính mình càng ác. Nhưng có một điểm: Hắn là thần tử trung thành nhất của Yến quốc.
Cố Cửu Băng có thể bàng quan nhìn các quốc gia khác tính kế Yến Hoàng trẻ tuổi. Nhưng chuyện liên quan đến quốc sự, Cố Cửu Băng sẽ không bỏ mặc làm ngơ. Hắn nhất đinh sẽ tận trách, giúp Đông Yến trở thành mảnh thú, nhăm nhe nuốt chửng mấy quốc gia còn lại.
Hai ngày sau, Tuyên Giác rốt cuộc cũng thu được kết quả.
Liễu Phù Phong vô cùng cẩn thận, lúc hắn đan giỏ trúc, may vá quần áo, thỉnh thoảng sẽ ngây người, ngồi đó chẳng làm gì. Trôi qua một ngày, hắn tay chân lề mề so với người khác đồ làm ra ít hơn phân nửa. Nếu không phải có người luôn canh chừng nhìn hắn chằm chằm, thì chỉ sợ sẽ bị hắn qua mặt, nói mới học tay chân vụng về.
Trên thực tế, tay chân hắn rất nhanh nhẹn, từng mũi kim đường chỉ so với tú nương trong kinh thậm chí là tú nương trong cung còn tỉ mỉ khéo léo hơn.
Tuyên Giác im lặng nghe người khác báo lại, chén trà trong tay cũng đã sắp lạnh, hắn cũng mặc kệ, bỗng nhiên trong đầu hắn xẹt qua một ý, vô cùng hoang đường. Tuyên Giác nắm chạt chén trà trong tay, suýt vỡ. Ý nghĩ kia lại có chỗ hợp lý.
Tuyên Giác phân phó: "Mang Liễu Phù Phong đến đây.”
Lần này, Liễu Phù Phong không không cảm thấy Tuyên Giác ấm áp như xuân nữa, vẻ mặt Tuyên Giác lạnh lẽo, thản nhiên mở miệng: "Tay nghề xăm hình của ngươi không tệ.”
Liễu Phù Phong trong lòng run lên, cả người cũng không nhịn được run lên, cố gắng chống đỡ nói: "... Quân gia đang nói cái gì vậy? Thảo dân không biết xăm mình, mấy ngày gần đây chỉ học được thêu một ít hoa cỏ.”
Dưới ánh đèn ảm đạm, Tuyên Giác dường như rất mệt mỏi, hắn dựa vào giường, khoát tay áo. Lập tức có binh sĩ mang đến một cái giá gỗ, trên giá là nửa tấm da người, dưới ánh lửa u ám còn có vệt máu đang nhiễu xuống.
Phía trên là... bản đồ địa hình và bản đồ biên phòng, hình vẽ dày đặc, bản đồ dọc theo biên giới phía Đông.
Hô hấp của Liễu Phù Phong ngưng trệ. Đầu óc hắn hỗn loạn, máu trên người như đông lại, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nỗi.
Tuyên Giác chậm rãi đứng dậy, ung dung đi tới bên cạnh hắn, không nhanh không chậm hỏi hắn: "Đây chẳng lẽ không phải là tay nghề của Liễu công tử sao? So với tài năng hội họa của Đan Thanh, cũng không thua kém chút nào, quả thật bội phục.”
“... Đây... Đây là cái gì?!" Liễu Phù Phong run rẩy lên tiếng, cuối cùng hét lớn, "Ngươi làm gì Cửu Băng rồi?!”
Tuyên Giác thở dài một hơi: "Hắn bỏ mặc ngươi, vậy mà ngươi vẫn một lòng nhớ đến hắn. Thật trung thành.”
Nói với thân binh bên cạnh, cùng với mấy người đứng sau bình phong, "Cầm thêm mấy cái đèn. Văn Lan, ta đoán không sai, bản đồ địa hình và bản đồ biên phòng đã bị rò rỉ không còn một mảnh.”
Đèn đuốc sáng lên. Thích Văn Lan cùng chư vị Tướng lĩnh, ai nấy đều sắc mặt âm trầm, bước ra khỏi bình phong, đối diện với Liễu Phù Phong đang há miệng trợn mắt.
Thích Văn Lan cố nén cơn tức giận, ra lệnh: "Đem tên này ném vào đại lao!”
Liễu Phù Phong cố sức giãy dụa, hét: "Ngươi! Ngươi đang gạt ta! Bản đồ này là các ngươi tự chế, có đúng hay không?!”
Trong doanh đèn đuốc sáng trưng. Liễu Phù Phong lúc này mới nhìn rõ, đó không phải là da người. Mà là da trâu, là do Tuyên Giác cố ý cho người làm thành màu vàng nhạt như da người, bên trên vẽ bản đồ biên phòng, thêm ánh sáng khi nãy không đủ, Liễu Phù Phong mới nhìn lầm. Tuyên Giác chỉ cần tráo giả như thật, hơn nữa trong lòng đã có Liễu Phù Phong lo lắng từ trước, vì vậy liền bại lộ.
Tuyên Giác nhàn nhạt liếc Liễu Phù Phong một cái, không thèm phản ứng, mặc cho hắn ta giãy dụa. Ném tấm bản đồ vừa vẽ khi nãy vào lò lửa bên cạnh.
Tuyên Giác xoay người ngồi xuống, ngước mắt nhìn về phía các vị tướng lĩnh, vẫn còn cười: "Các vị Tướng quân, chuyện đã đến nước này, tính toán như thế nào?"
Thích Văn Lan: "... Về kinh! Lập tức thu binh về kinh. Chỉ sợ Cố Cửu Băng sắp mang quân đến. Bản đồ biên phòng cứcách mấy tháng, có chỗ chỉ nửa tháng sẽ đổi một lần. Cố Cửu Băng nếu chậm trễ chỉ sợ bản đồ trong tay hắn sẽ vô dụng. Chúng ta chỉ có thể hồi kinh báo cho bệ hạ.”
“Không thực tế." Tuyên Giác không cần nghĩ ngợi đã phản đối, ngón tay đặt trên bàn siết chặt lại, hắn cảm thấy có cái gì đó nghẹn trong cổ họng. " Quân đội Thích gia kéo dài, từ Thương thành kéo dài về phía Tây, lại nối Bắc Mạc. Nhưng từ phía Đông đi lên, đều là phe phái của Giang gia. Dù cho ngươi cố ý hành quân ban đêm cũng không thoát khỏi ánh mắt của Giang gia, đoạn đường này đi cũng không thuận lời. Không kịp. Nếu gấp rút cứu viện từ phía Bắc chúng ta ít nhất còn có thể nắm chắc ba phần. Cũng sẽ không gặp quân Giang gia cố ý gây khó dễ, cũng không bị gió tuyết gây trở ngại.”
Thích Văn Lan cắn răng: "Vậy ta trực tiếp xông qua. Hoàng thành bị nguy hiểm, đám hỗn đản kia không biết nặng nhẹ sao? Mấy ngày trước vừa có tuyết rơi, vận khí của chúng ta hẳn sẽ không tệ như vậy đâu.”
“Chờ ngươi chỉnh đốn quân ngũ xong đã không kịp nữa rồi. Nếu ta đoán không lầm, đại quân chủ lực của Đông Yến đã sớm chuẩn bị đầy đủ. Chỉ chờ Cố Cửu Băng mang bản đồ về. Thậm chí Cố Cửu Băng cũng không về kinh, mà hắn chạy thẳng về Thủy Dịch, doanh trại Đông Yến cách Vọng đô gần nhất."
Tuyên Giác nhanh chóng tính toán loạt kết quả trong đầu, "Không kịp, Thương Thành cách Vọng Đô quá xa...”
Hắn nhắm mắt, khe khẽ thở dài: "Nhưng cách Sử Kinh không quá ba ngày ra roi thúc ngựa, có muốn thử không?"
Thích Văn Lan: "... Thử cái gì?”
Tuyên Giác mở mắt, giọng nói vốn trong trẻo nay nhuốm mùi máu tươi: "Tập hợp tất cả binh lực, chuyển công Yến đô.”
Được ăn cả ngã về không, hôm nay hắn đánh một ván cược lớn.
Dù tướng lĩnh Thích gia không ăn chay cũng bị lời này của hắn làm cho sợ hãi.
Thích Văn Lan trợn to mắt, đột nhiên vỗ án, hai tay chống bàn, nghiêng người nhìn hắn: "Ngươi điên rồi!"