Gần cuối thu trời đã chuyển lạnh, nhưng trong Ngọc Cẩm cung vẫn luôn ấm áp như giữa xuân.
Tuyên Giác nhìn Tạ Trùng Tự nhảy lên chờ mong, không hiểu sao lại cảm thấy buồn bực trong lòng, nhất thời ngây ra.
Hắn "Ừ" một tiếng, đưa hộp dài cho nàng.
Tạ Trùng Tự nâng hộp tranh đã được thay mớ, nghi hoặc hỏi: "Hộp lúc trước đâu? Hoa văn trên đó rất đẹp.”
“Ném đi rồi." Tuyên Giác lãnh đạm nói, "Ngày sau vật ở trên cao thì để cung nhân lấy. Thái y đã nói, lần nay may chỉ bị trầy ngoài da, nếu lần sau không may bị gãy xương thì sao. Nàng muốn nằm trên giường mười ngày nửa tháng ư?”
Khóa sắt trên hộp tranh cũ còn bị rơi vỡ có thể thấy được va chạm mạnh như thế nào. Vậy mà nàng chỉ bị trầy ngoài da, cón mấy chỗ khác cũng chỉ bị bầm tím, đã là may mắn lớn lắm rồi. Lần sau ai biết có may mắn giống như vậy hay không.
Hắn liếc cánh tay Tạ Trung Tự, ống tay áo phủ xuống che kín mít, chỉ nhìn mấy vết xanh tím mơ hồ trên mu bàn tay và cổ tay của nàng. Phỏng chừng phải hơn một tháng mới có thể hoàn toàn biến mất.
Tạ Trùng Tự thấy hắn không hoài nghi, thở phào nhẹ nhõm, kéo tay áo hắn, mềm giọng dụ dỗ: "... Muốn đi sao?”
Tuyên Giác bất động: "Ta còn có việc.”
Tạ Trùng Tự còn muốn lưu người: "Không phải việc gấp chứ? Ta có lời muốn hỏi ngươi, Ly Ngọc...”
Tuyên Giác lạnh nhạt ngắt lời hắn: "Giang Từ đã bị áp giải tới kinh thành, ta muốn tự mình thẩm vấn. Có gì sau này hãy nói, đừng tùy hứng nữa, Nhĩ Ngọc.”
Hắn không thích nhìn nàng cố ý lấy lòng, nhưng lại không thể vạch trần. Hắn đành phải nhượng bộ, coi như chừa cho nàng đường lui, cũng chính là chừa cho hắn đường lui.
Tạ Trùng Tư không chịu buông ra: “Không thể đợi đến ngày mai sao? Giang Từ ở Ứng Thiên đã bị thẩm vấn qua mấy lượt, áp giải về kinh chỉ đợi các bộ chính thức tuyên án, cần ngươi làm gì?” Hiển nhiên là đang tức giận.
Trong mắt Tuyên Giác cũng mơ hồ nhìn thấy lửa giận đang hiện lên, hắn bị mấy lời của nàng kích thích, đầu óc ù ù, cố nén nói: "Hắn muốn hàng, muốn khai ra cái chết của mẫu hậu nàng, ta phải đi xem. Điện hạ, không phải người vẫn luôn muốn biết sao?" Tạ Trùng Tự ngẩn người.
Tuyên Giác từng chút từng chút tách đầu ngón tay Tạ Trùng Tự ra, nghiêng mắt nhìn về phía Lan Linh: "Đêm đã khuya, hầu hạ nàng nghỉ ngơi đi.”
Sau đó xoay người rời đi đầu không hề ngoảnh lại. Ra khỏi Ngọc Cẩm cung, trở lại Thái Cực điện, hắn rốt cuộc nhịn không được, giơ tay nắm chặt ngự bàn, nắm chặt đến mức gân xanh trên mu bàn tay đều nổi cả lên, Triệu Lam đứng trong góc lo lắng nhìn hắn. Tuyên Giác không nhịn được lật mạnh ngự án trước mặt. Triệu Lam cùng cung nhân hoảng sợ quỳ xuống.
Thiên tử tức giận thất thố, ắt có đại nạn. Đám cung nhân run rẩy, cố gắng thu nhỏ bản thân lại, sợ bản thân phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Hoàng thượng.
Trong ngự thư phòng yên lặng đến nỗi có thể nghe tiếng châm rơi, tấu chương rơi đầy trên đất, Triệu Lam sau khi hồi thần, không nghe Tuyên Giác phẫn nộ trút giận, thì nhanh chóng quỳ gối nhặt tấu chương lên, hắn sợ cung nhân trong lúc hoảng sợ cầm không chặt nến sẽ làm cháy hết tấu chương của mấy trọng thần.
Triệu Lam ngẫm hồi lâu, thật sự không rõ vì sao Tuyên Giác tức giận tới vậy, hôm nay Ngọc quý phi thái độ đối với bệ hạ cực kì mềm mỏng, đây không phải là điều bệ hạ luôn mong sao?
Triệu Lam chỉ dám nói thầm trong lòng, không dám tiến lên hỏi, nhất là lúc bê hạ đang nổi giận như bây giờ. Cung may, bình thường bệ hạ đều rất dễ gần, hòa nhã, chỉ thỉnh thoảng khi đối diện với vị kia mới không kiềm được cảm xúc thôi. Triệu Lam nhanh chóng lấy lại tinh thần chỉ huy cung nhân nhẹ tay dọn dẹp.
Mà Ngọc Cẩm cung bên kia, sau khi Tuyên Giác đi rồi, Lan Linh thử hỏi: "Nương nương?”
Tạ Trùng Tự khẽ vuốt hộp tranh, tùy ý nàng hầu hạ rửa mặt, sau khi Lan Linh cẩn thận lui ra gian ngoài, Tạ Trùng Tự mới cầm cuốn tranh lên, tỉ mỉ nhìn kỹ một lần nữa, liề hạ mắt ném bưccs tranh vào chậu than bên cạnh. Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên.
Tuyên Giác nghĩ, hắn lẽ ra không nhìn thấy cảnh này.
Hắn cố gắng vươn tay ngăn cản, nhưng cuộn giấy vẫn xuyên qua lòng bàn tay hắn, rơi vào chậu lửa.
Mười năm trước, một trận lửa lớn đã từng nuốt trọn bức tranh, nhưng do hắn cố chấp, đưa tay vào lửa muốn cứu bức tranh ra, may mắn bức tranh được làm từ chất liệu thượng đẳng, ngoại trừ màu sắc bị lửa nóng làm cho chút thay đổi, thì chỉ có một góc rất nhỏ của bức tranh bị thêu cháy, còn lại cả bức tranh đều hoàn hảo nguyên vẹn. Nhưng lần này thì khác, dù hắn cố gắng như thế nào, thì bức tranh ấy của hắn cũng bị ngọn lửa lớn kia nuốt trọn.
Hắn nhìn nàng ôm đầu gối, ngồi trên giường ngây ngốc nhìn ngọn lửa cháy, mãi đến khi ngọn lửa dần lụi tàn.
Sau đó lại nhìn nàng vùi đầu vào khuỷu tay, không khống chế được mà run rẩy lên, mãi đến bình minh.
Sau đó lại là một ngày mới.
Một ngày mới.
Hắn nhìn nàng ân cần đến gần hắn, như năm đó, dè dặt cẩn thận từng chút một. Chỉ là hắn đã thay đổi, không còn là Tuyên Giác của năm đó. Hắn thấy nàng mang bánh đem trà, ân cần làm bạn bên cạnh hắn, thỉnh thoảng cao hứng sẽ đút cho hắn một miếng bánh hoặc rót cho hắn một chun trà. Hắn đều nhìn thấy, chỉ là hắn chọn cách làm ngơ, im lặng cự tuyệt nàng.
Lúc lá rụng cuối thu, rốt cuộc Tuyên Giác đã không còn từ chối quả nho nàng đút nữa, Tuyên Giác trở tay bắt lấy đầu ngón tay nàng, cắn nhẹ, nhẹ day giữa răng môi, mút nước nho còn đọng lại trên tay nàng, ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt trầm xuống, mang tính xâm lược, không phân biệt được vui buồn hỏi nàng: "Mấy ngày nữa là tiệc Trung thu, sứ thần các nước sẽ đến sự tiệc, nhiều người phức tạp, có muốn đến không?”
“Không muốn.” Tạ Trùng Tự tận chức trách, sắm vai hậu phi ỷ sủng mà kiêu, nàng bây giừo hệt như lời đồn bên ngoài. "Chàng cũng đừng đi, ở lại bên cạnh ta, được không?”
Tuyên Giác cười: "Không đi không được. Nhưng hạ tiệc ở lại với nàng thì có thể.”
Đêm đó, Tuyên Giác vô cùng hung hăng, dày vò Tạ Trùng Tự cả một đêm. Cả người nàng đều trắng nõn, mấy vết xanh tím do hắn để lại phá lệ vô cùng nổi bật. Tuyên Giác dốc sức trên người nàng, từ đầu đến cuối ánh mắt đều chưa từng rời khỏi khuôn mặt nàng. Hắn nhìn nàng mặt mày đỏ ửng, bên khóe mắt còn có giọt lệ, hai mắt khép chặt lại. Hắn nhịn không được cuối xuống hôn đôi môi đang cố gắng mím chặt để không phát ra tiếng kia. Tự nhiên trong lòng hắn lại tức giận, nặng nề cắn mút đôi môi nàng, như có ý trừng phạt. Tạ Trùng Tự bị đau lại bị hắn kích thích đến thở gấp, nức nở không thành tiếng, “A...Ly...Ly Ngọc..”
Mấy lời còn lại đều bị Tuyên Giác nuốt xuống, biến mất giữa răng môi hai người. Lúc này trong nội điện chỉ có tiếng thân thể va chạm kịch liệt, thỉnh thoảng còn có tiếng Tuyên Giác thở dốc, và tiếng rên rỉ nức nở của Tạ Trùng Tự.
Cung nhân Ngọc Cẩm cung đã sớm lui, cách nội điện cả trăm thước, yên lặng đứng nghiêm, đợi lệnh.
Trong nội điện, mùi huân hương, mùi hoa thu, mùi vị hoan ái lồng vào nhau, có chút nồng. Hai người trên giường vẫn chưa dừng lại. Nói chính xác là Tuyên Giác vẫn chưa dừng lại. Tạ Trùng Tự lúc này đã rất mệt mỏi, nhưng trong lòng nàng thầm sợ hãi, không phải Tuyên Giác đã phát giác được việc gì chứ. Tuyên Giác thấy nàng đã mệt đế mức không còn sức để rên rỉ, vậy mà lại còn thất thần, thúc mạnh một cái trừng phạt. Tạ Trùng Tự bị cái thúc này kéo thần trí quay lại, hồi thần run rẩy trong lòng Tuyên Giác, khó khăn lắm nói thành tiếng, nhưng giọng nói cũng đã lạc đi: “Ly...Ly Ngọc... không...không cần...đừng...dừng lại...”
Tuyên Giác lại ngoảnh mặt làm ngơ, kiên trì thêm một lát, sau khi phóng thích cũng không cho Tạ Trùng Tự thời gian nghỉ ngơi, cúi người hôn lên mi tâm nàng: "Lại một lần nữa đi, điện hạ. Được không?”
Tạ Trùng Tự lúc này đã mệt đến lả người, đến cả mí mắt còn không nhấc lên nổi, bị lời này của hắn làm cho sợ hãi. Nàng trợn mắt nhìn Tuyên Giác đang tràn đầy tinh lực trên người, cố hết sức cắn mạnh lên vai hắn, ý cự tuyệt. Nhưng vết cắn này không là gì với Tuyên Giác, thậm chí hắn bị cắn nhưng lại có cảm giác có một sợi lòng nhỏ khều nhẹ trong lòng, làm hắn ngứa ngáy vô cùng, cả người lại càng hưng phấn. Còn chưa để cho nàng thích ứng, đã lật người nàng lại.
Nhiều ngày liền, trong lòng Tuyên Giác không có chỗ phát tiết, hắn luôn cố đè nén mọi chuyện trong lòng. Hoặc là do từ khi binh biến đến nay, mấy ngày nay là khoảng thời gian mà mối quan hệ giữa hai người dịu xuống nhất. Hoặc là do hắn đã nhìn thấu ý nghĩ của nàngm nhưng lại luyến tiếc, thế nên hắn nguyện trầm luân.
Khi hoan ái lên đến cao trào, Tuyên Giác dịu dàng mấy sợi tóc ướt sũng mồ hôi của nàng ra sau tai, nhìn nàng mê mang thở gấp trong lòng hắn, động tác dưới thân chậm lại, nhẹ giọng nói: "Rất nhiều thứ, vốn là của người, điện hạ. Tựa như bức họa kia. Người không cần phải như thế."
Tạ Trùng Tự giống như là không nghe thấy, nàng không nhịn được, dưới tiết tấu lúc chậm lúc nhanh của hắn, phát ra mấy tiếng ngâm nga nhỏ, hoặc là do nàng cố gắng đè nén, hoặc là do cổ họng nàng đã khàn đi, mấy tiếng ngâm kia rất trầm thấp, càng nghe Tuyên Giác càng cảm thấy khó mà nhịn được, Tạ Trùng Tự lại không biết gì, trong cơn mê nàng còn bắt lấy tay hắn, cọ vào mặt nàng.
Ngoan ngoãn cực kỳ.
Mấy tháng này, ngoại trừ hôm Trung thu vì Thích Văn Lan mà nổi lên một chút tranh chấp, thì giữa hai người bọn họ đều bình tĩnh "ân ái", hệt như lúc vừa mới đại hôn.
Ánh tà dương ấm áp của ngày thu tan dần, thay vào đó là cơn gió rét buốt người cuối ngày.
Tạ Trùng Tự không kiêng nể gì mà ngồi trong lòng Tuyên Giác, híp mắt nhìn sắc trời dần tối bên ngoài, hai chân lắc lư như thời niên thiếu, tựa như đột nhiên nổi hứng, hỏi: "Ly Ngọc, ta muốn đi cưỡi ngựa bắn cung, có được không?"
Tuyên Giác trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi cười nói: "Được.”
Hắn ôm chặt Tạ Trùng Tự, cúi xuống bên tai nàng nói nhỏ: "Mọi việc đều nghe theo nàng.”
Từ khiếp sợ, hoài nghi, đến mềm mại, rồi đến ôn nhu như nước, nàng đều diễn quá tốt.
Hắn ở dưới sân khấu làm khán giả của nàng, cam tâm tình nguyện bị nàng kéo vào trong vở kịch, cùng nàng diễn một màn ân ái, kết màn bằng một kết cục đẫm máu.
Vọng Đô ngày đó tuyết nhẹ nhàng rơi, chẳng kinh động đến ai.
Yên tĩnh.
Trong mộng cảnh, Tuyên Giác nhìn thấy việc sau khi hắn và nàng chết. Cũng không náo động lắm.
Thời gian Thích Văn Lan vào kinh được hắn tính toán vô cùng kỹ lưỡng, không lệch chút nào, Văn Lan vừa vào kinh đã khống chế được thế lực khắp nơi đang vì tin hắn chết mà hoảng loạn.
Thích Văn Lan chỉ huy thân binh canh phòng khu vực săn bắn, vội vàng xuống ngựa, quát hỏi: "Người đâu?! Sao còn chưa mời thái y?! Đám chó chết các ngươi đứng đực ra đây làm gì, muốn chết cả lũ sao?!"
Không ai dám nói chuyện. Thật lâu sau, Triệu Lam thở mạnh một tiếng quỳ xuống đất dập đầu khóc lớn: "Thích Tướng quân, họ... hai người đều, đều qua đời rồi!”
Triệu Lam nhát gan, chỉ nói một câu mà cứ ấp a ấp úng, Bạch Đường khoanh tay bước mấy bước, lạnh lùng liếc Thích Văn Lan, sau đó nhận mệnh quỳ một gối xuống đất, nói: "Chủ tử dặn dò, tất cả đều nghe Tướng quân phân phó. Binh mã Vọng đô là do thuộc hạ chưởng quản, ngày sau sẽ giao lại cho người.”
“A." Thích Văn Lan cười lạnh, không cảm kích," Cút ngay!”
Tuyên Giác đứngmột bên thờ ơ lạnh nhạt nhìn sự việc trước mắt.
Khe trung câu, thạch trung hỏa, mộng trung thân. (Ý: Ngựa mắc kẹt trong khe núi, cục đá mắc kẹt trong lửa lớn, thân xác một người kẹt trong mộng cảnh vậy. Tui thấy câu này hay nên để lại nhé.)
Chuyện cũ đã qua tựa như đã qua trăm năm, hắn cũng không tiếc nuối, bởi hắn biết hắn không thể thay đổi được gì.
Chỉ là hắn muốn biết kết cục sau khi hắn và nàng chết.
Văn Lan làm việc quyết đoán dứt khoát, thừa dịp Hoàng đế băng hà, các lộ quân hoảng loạn, bắt được bắt mấy loạn thần tặc tử còn sót lại. Thủ đoạn tàn nhẫn, giết toàn bộ gia đinh nam nhân tam tộc, nữ nhân thì lưu đày. Tịch biên toàn bộ gia sản sung quốc khố.
Thích Văn Lan dùng ánh mắt như diều hâu liếc nhìn từ trên xuống dưới như đang chọn củ cải vậy, cố gắng căng mắt tìm kiếm dư mạch Tạ thị còn sót lại, hắn vốn định tìm một người Tạ thị còn sót lại, phò tá hắn ngồi lên Đế vị. Sau nửa ngày nhìn lên nhìn xuống, lật qua lật lại, Thích Văn Lan vừa nghiến răng vừa thở dài. Nghiến răng vì đám thị tộc kia đã giết sạch nhất mạch Tạ thị, mấy mạch kề bên cũng giết sạch. Thở dài vì trong triều từ trên xuống dưới thật không tìm ra người Tạ thị. Đành tìm trưởng tử Tạ Y Nhu, dù sao mẫu thân thằng bé họ Tạ, khi còn sống muội ấy cũng rất thân thiết với Nhĩ Ngọc, thằng bé cũng xem như một nửa Tạ thị đi, đổi thành họ Tạ, phò tá đăng cơ.
Đó là một đứa trẻ thông minh lanh lợi.
Hắn chỉ huy mọi người tở chức đại điển đăng cơ. Thích Văn Lan bá đạo thành tính, vốn võ tướng không được mang đao kiếm lên triều, hắn lại cứ hiên ngang ngày ngày mang kiếm thượng triều, lâu lâu nổi hứng còn đổi sang đao. Mỗi lần mấy tên quan văn kia có ý kiến, Thích Văn Lan cũng không nói nhiều trực tiếp gác kiếm lên cổ người nọ, nếu tên kia còn không thức thời lui xuống, thì liền mạnh tay, giết chết tại chỗ, sau đó mắt không chớp vẩy tay cho cung nhân dọn dẹp, ôm quyền nói tiểu Hoàng đế, sắp xếp quan viên mới thế chỗ. Giết vài tên, trong triều liền yên tĩnh lại.
Đến hôm tiểu Hoàng đế đăng cơ, Thích Văn Lan cũng xách kiếm lên điện, trừng mắt nhìn chằm chằm đám quan viên phía dưới, võ tướng từ trên xuống dưới từ sớm đều thành người của hắn. Thích Văn Lan đứng cạnh tiểu Hoàng đế, đám võ tướng đứng phía dưới, hai bên đều nhìn chằm chằm đám quan văn, làm cả một đám quan văn đến thở cũng dám thở mạnh. Ai ấy đều sợ hãi đến co người lại.
Người Thích Văn Lan chọn vô cùng thích hợp, cử chỉ phong thái đều có chút khí thế Thiên gia, Thích Văn Lan cuối cùng cũng thở phào một hơi, còn có chút thời gian để đọc sách thánh hiền nữa.
Thích Văn Lan hắn cả đời giỏi nhất là trèo cây bắt chim, leo tường chọi già, chưa có trò nào hắn chưa thử. Thậm chí thời niên thiếu còn từng trêu ghẹo biết bao thiếu nữ trong kinh, duy chỉ có việc đọc sách luyện chữ là mù tịt. Mỗi lần nói tới hắn đều kiếm chuyện chạy thật xa.
Nửa đời trước hắn chưa từng nghiêm túc đọc sách thánh hiền, nhưng lần này vì muốn làm gương để tiểu Hoàng đế mà cố gắng học tập, cố gắng để bản thân nho nhã có lễ, cả ngày học theo thánh nhân, mở miệng khép miệng đều ca dao thơ văn.
Mấy tướng lĩnh dưới trướng hắn còn đỡ, còn binh lính cấp thấp mỗi lần thấy hắn đều chạy thục mạng, hận không thể cách hắn càng xa càng tốt. Mà mấy tướng lĩnh của hắn sức chịu đựng cũng có giới hạn, cố gắng chịu đựng một thời gian thì chịu không nổi nữa, từng người chạy đến xin hắn mang binh đi thủ biên cương. Bọn họ ai nấy đều giống như nghe mãi đã thấm nhuần lời nói thánh nhân vậy, từng người đến đều lý lẽ đàng hoàng, dẫn chứng đầy đủ, giọng nói lại hùng hồn làm cho Thích Văn Lan không thể phản bác giữ người, phất tay chuẩn cho bọn họ mang binh trấn giữ biên cương. Binh lính phía dưới nghe tin, liền ôm nhau khóc lớn, ăn mừng một trận vô cùng hoành tráng. Hôm sau vừa tỉnh lại liền lên đường luôn. Lúc hành quân cũng nhanh hơn bình thường nhiều, giống như sợ Thích Văn Lan đổi ý bắt bọn họ về vậy.
Thích Văn Lan nhìn đám thuộc hạ bỏ hắn chạy lấy người, tức giận không biết xả ở đâu, chỉ có thể lôi tiểu Hoàng đế ra, tra tấn thằng bé.
Tiểu Hoàng đế trên triều phải đối phó với đám quan viên, hạ triều còn phải nhìn gương mặt khó ở của cữu gia gia, vẻ mặt đưa đám nói: "Cữu gia gia, trẫm không có thời gian xem “Tứ thư”, chờ qua mấy ngày nữa rảnh, sau khi học xong sẽ giảng đại nghĩa cho người kiểm tra được không?”
Bối phận Thích Văn Lan là theo Thích Quý phi, cao hơn An Vinh một bậc, thành ra là ông nội của tiểu Hoàng đế. Thích Văn Lan nhướng mày, hắn cảm thấy xưng hô này quá già, nói: "Gọi tiểu cữu, ta con mẹ nó chỉ lớn hơn ngươi hơn hai mươi tuổi, không có già như vậy!"
Tiểu hoàng đế thành khẩn nói: "Tiểu cữu.”
Nhanh chóng chuyển câu chuyện sang chỗ khác: "Sự vụ triều chính quả thực là quá phiền muộn, vừa hỗn tạp vừa nhiều, nhìn liền đau đầu, giảm thọ... Phi phi phi, trẫm nói chuyện không lựa lời, đồng ngôn vô kỵ! Chính là mệt mỏi, xử lý xong chính vụ đã không còn hơi sức, thật không có thời gian sức lực để đọc sách thánh hiền. Mấy ngày nay đang xem du ký cùng danh gia Biền Văn, thật sự rất động lòng người. Tiểu cữu, người có chuyện gì thú vị kể cho trẫm nghe đi.”
Thích Văn Lan nghe vậy thì buông cuốn “Tứ thư” xuống, nhìn thiếu niên mười mấy tuổi này, giống như nhìn thấy hắn ngày xưa vậy. Thích Văn Lan nhíu mày suy nghĩ, chọn mấy chuyện kỳ thú kể cho tiểu Hoàng đế nghe.
Hắn tuy đọc chút sách, nhưng cốt cách con nhà tướng, khó tránh có chỗ thô tục, không văn nhã, nhưng tiểu Hoàng đế ngồi yên nghe rất chăm chú.
Tuyên Giác cũng phất tay áo ngồi xuống, làm người nghe ngồi bên cạnh.
“Giang Nam a, ôi phong cảnh Giang Nam thật đẹp. Ta năm xưa khi dẫn quân tiêu diệt thổ phỉ đến một lần, sau đó hộ tống Nhĩ Ngọc điện hạ lại đến đó một lần nữa. Chúng ta thuê con thuyền hoa, phong cảnh kia không từ ngữ nào miêu tả được, nước trong cá rất nhiều, đúng lúc, còn có lá sen che khuất trời, thuyền chúng ta thuê không nhanh không chậm từ từ len lỏi trong đám sen. Nhưng mà đang chơi vui thì nàng bị nhiễm phong hàn, hành trình cũng vì vậy mà chậm trễ hơn mười ngày, về sau bệ hạ nghe được tiếng gió, liền thúc giục nàng trở về.” Sắc mặt Thích Văn Lan bình tĩnh trả lời, những chuyện cũ này giống như không lưu lại bao nhiêu bóng dáng và dấu vết trong lòng hắn, chỉ có Tuyên Giác ngồi bên hiểu rõ Thích Văn Lan, mới biết mấy chuyện cũ này Thích Văn Lan nhớ rất rõ, "À, còn có cá của Nam Bình, nấu lên ăn rất ngon, một bữa cơm ta có thể ăn tận bốn năm bát. Chờ sang năm hoặc sang năm nữa có thời gian rảnh, dẫn tiểu tử ngươi đi nếm thử.”
Tiểu hoàng đế "Ai" một tiếng: "Nam Bình? Cũng là ở Giang Nam sao?”
Thích Văn Lan: "......”
Thích Văn Lan: "Không phải, địa lý ngươi học thành ra cái gì vậy? Thái phó không dạy ngươi sao? Ở góc Tây Nam Vọng Đô, cách Hoàng thành không xa, hành trình chỉ mất ba bốn ngày. Sau khi Nhĩ Ngọc đại hôn không lâu, nàng thường xuyên chạy qua bên kia chơi. Ta chưa từng đi qua, nhưng ăn qua cá bọn họ mang về.”
“Bọn họ?” Tiểu Hoàng đế ngơ ngác.
Thích Văn Lan sửa miệng: "Nàng ấy.”
Tiểu hoàng đế "A" một tiếng, tiếp tục nghe chuyện xưa, sau khi nghe xong lại nhăn mặt, đi xử lý tấu chương cùng chính vụ chồng chất như núi.
Tuyên Giác tận mắt nhìn thấy, Thích Văn Lan đem Nhĩ Ngọc chôn cất ở phía sau Tiên hoàng đế (Tạ Trị), bên cạnh mộ huyệt của Phụ hoàng, mẫu hậu nàng.
Mà hắn lạc táng ở Giang Nam, chôn trong mộ huyệt Tuyên gia, cũng theo phụ mẫu huynh tỷ.
Hai người cách xa ngàn dặm, hồng nhạn khó gửi.
Tuyên Giác lúc trước đều là mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn không nói, lần này rốt cục nhịn không được nữa, cách một đời, ở trong mộng cảnh, quát hỏi một người kiếp trước không nghe được âm thanh của hắn: "Văn Lan, ngươi muốn đem đoạn nhân duyên của ta và nàng hoàn toàn xóa đi sao?!"
Thích Văn Lan giống như là nghe được hắn hỏi, lại giống như là thì thào tự nói: "Trong sử sách viết lại, hắn giống như Tuyên gia, tận trung với nước mà chết, Nhĩ Ngọc vì bệnh mà chết. Thật tốt.”
Tuyên Giác chậm rãi nhắm mắt, trên lông mi dài rơi xuống mấy giọt nước.
Hắn mím chặt cánh môi, khó có thể kiềm chế, hô hấp dồn dập, khi mở mắt ra, đáy mắt lệ khí cuồn cuộn, gằn từng chữ nói: "Ta không đồng ý. Thật buồn cười.”
Tuyên Giác vốn tưởng rằng Thích Văn Lan nhiều nhất là sửa lại câu trong sử sách, không ngờ hắn thật cả gan, lại dám biên soạn lại từ đầu.
Thích Văn Lan vẫn như đang trả lời hắn: "Từng chuyện, từng chuyện, có chuyện nào là không hoang đường? Thêm một chuyện nữa cũng không sao. Dù sao lão tử cũng không muốn nhìn ngươi dính vào bên cạnh nàng.”
Tuyên Giác không còn nghe được Thích Văn Lan nói gì nữa.
Đột nhiên một trận gió tới, chỉ là một trận gió, lại làm toàn thân hắn đau đớn cùng cực, hô hấp cũng khó khăn, hắn choàng tỉnh trong đêm.
Bên cạnh dường như có hơi thở nhẹ nhàng.
Tuyên Giác theo bản năng ôm chặt lấy người bên cạnh, ngón tay siết chặt từng chút một.
Của hắn.
Nàng là của hắn.
Trong đầu Tuyên Giác vẫn còn hỗn độn, chỉ còn lại ý nghĩ này. Trong đầu hắn tựa hồ như có ngàn vạn cơn sóng, chúng thi nhau nổi lên mưa bão, Tuyên Giác cố gắng chống đỡ, trongg đầu thầm tự nhủ, hết lần này tới lần khác: Của hắn.
Sau tai nàng đều là hương hoa khi thì thoang thoảng, khi thì nồng đậm. Vài ngày sẽ đổi một mùi, hoa nhài, hoa dành dành, tường vi, bạch thược, thỉnh thoảng cũng sẽ có mùi đàn hương gần giống hắn.
Nhưng vô luận loại huân hương nào, chỉ cần hắn ngửi được, dù đầu óc không thanh tỉnh vẫn biết rõ đó là nàng.
Hơi thở nóng nảy của Tuyên Giác dần dần bình tĩnh lại, giống như cuồng phong hơi vào biển hoa, dù gió có mãnh liệt đến đâu thì cũng đột nhiên ôn nhu lại, nhẹ nhàng hôn cánh hoa, sau đó liền mang ánh năng, sương sớm tưới tắm, chăm sóc biển hoa.
Tuyên Giác ôm chặt lấy người trong lòng. Đầu óc hắn vẫn chưa tỉnh táo lại, thậm chí còn không phân biệt được bây giờ là thật hay mơ, là đêm nào, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, cổ họng khàn khàn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Trùng Trùng.”