Nàng luôn như vậy, thổi bừng ngọn lửa trong lòng hắn, xong liền phủi tay mặc kệ.
Tạ Trùng Tự cười híp mắt: "Chàng gọi ta là cái gì?”
“Điện hạ." Tuyên Giác thấy nàng híp mắt thì rất nghe lời sửa lại, "...Trùng Trùng”
Tạ Trùng Tự: "Gọi thêm vài lần nữa sẽ thuận miệng thôi.”
Tuyên Giác: "......” Tuyên Giác cười khẽ, không gọi, chỉ cầm lấy mu bàn tay nàng hôn một cái, nói: "Ta đã nhớ kỹ. Lúc nên gọi, sẽ gọi. Nhưng quân thần lễ nghĩa vẫn còn đó, cũng không thể tự tiện gọi nhũ danh của nàng.”
Hắn đưa tay vén sợi tóc rơi lả tả của Tạ Trùng Tự ra sau tai nhẹ giọng nói: "Khi không có người ta sẽ gọi.”
Tạ Trùng Tự lại nói: "Được, dù sao sau này luôn sẽ có cơ hội nghe chàng gọi ta như vậy. Đại hôn của ta sẽ được mọi người chúc phúc, ai nấy đều tươi cười vui vẻ…” Nói đến đây thần sắc Tạ Trùng Tự ảm đạm đi vài phần, cũng lười nói nữa, dù sao Tuyên Giác cũng hiểu. Tuyên Giác "Ừ" một tiếng.
Trong điện đền đuốc sáng chưng, đèn kéo quân Tây Phiên tiến cống thay nhau chiếu lên hình ảnh, cảnh non sông thịnh thế chiếu trên vách tường và đỉnh điện.
Hai người ngồi cùng nhau. Mọi thứ xung xung quanh đều tĩnh lại, thời gian cứ thế trôi qua.
Tạ Trùng Tự bỗng nhiên chớp chớp mắt, giữa hai đầu lông mày có ánh sáng vàng kim, nghiêng đầu cười xấu xa: "Thật không lưu lại sao?”
Tuyên Giác hơi ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc, nhìn nàng một lát, mới nói: "Về lý không hợp.”
Tạ Trùng Tự "Ai nha" một tiếng: "Đời trước không phải đã thành hôn, còn bái đường, cũng đã cúi lạy rồi.”
Tuyên Giác có lý nói: "Nàng mới nói chuyện cũ kiếp trước tan thành mây khói, không thể nhắc đến. Điện hạ, nàng phải giữ lời.”
Tạ Trùng Tự bật cười. Không ngờ hắn lại phản bác như vậy. Nàng đứng dậy đi vào nội thất, cầm thánh chỉ đặt trên giá, quay ra đưa cho Tuyên Giác, nhướng mày nói: "Mở ra đi.”
Tuyên Giác từng nghe việc nàng xin Tạ Sách Đạo một ý chỉ tứ hôn trống. Đang vân vân không biết làm sao, thấy nàng mỉm cười, hắn chậm rãi mở ra, mới vừa mở ra một nửa, liền nhìn thấy tên họ đã sớm bổ sung xong, không khỏi sửng sốt.
Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chế nhật…
Tuyên Giác đã từng thấy chữ của Tạ Sách Đạo, nét chữ cứng cáp hữu lực, từng chữ từng chữ như vạn quân, thánh chỉ này hiển nhiên là do bệ hạ tự tay viết, cho thấy người vô cùng coi trọng.
Chỉ là hai chữ "Tuyên Giác" ở giữa, nét bút rõ ràng mềm mại hơn nhiều.
Là chữ do tự tay nàng viết, nét mực đã sớm khô ráo, thấy Tuyên Giác thần sắc khẽ động, hận không thể đem người kéo tới ôm vào trong ngực.
Tạ Trùng Tự không biết hắn đang suy nghĩ gì, ngồi ở bên cạnh nhuyễn tháp, chống đầu lười biếng nhanh chóng đọc thuộc thánh chỉ.
Trong chiếu thư Phụ hoàng đem nàng khen đến trên trời dưới đất không không có một ai, độc nhất vô nhị, nghe mà ê hết cả răng. Nàng chỉ muốn lướt qua thật nhanh.
Chỉ là lúc đọc đến hai chữ kia, tốc độ liền chậm rãi hơn, hai chữ đó như lượn một vòng bên khóe môi nàng, rồi mới nhẹ nhàng nói ra. Sau khi lưu luyến triền miên xong, mới tiếp tục đọc hết.
Canh thiếp hôn thư, Nhĩ Xương Nhĩ Sí.
Bạch đầu chi ước, hồng diệp chi minh.
“Thánh chỉ tứ hôn, đời trước không hề có." Tạ Trùng Tự nhẹ giọng nói. “Cho chàng. Hôn thư sẽ bổ sung sau. Có người trước đó còn nói bóng nói gió đòi ta, cũng không biết mất mặt. Có bản lĩnh thì chàng tìm Phụ hoàng mà đòi.”
Tuyên Giác: "Đã đòi qua.” Tạ Trùng Tự cho rằng nghe lầm: "Hả?”
Tuyên Giác cuộn thánh chỉ sang một bên, trả lời nàng: "Bệ hạ từng nhắc qua hôn sự của của ta. Lúc ấy ta đắn đo lại không biết được ý của điện hạ, nên không dám nói thẳng. Chỉ xin bệ hạ một chuyện, bệ hạ đã đồng ý.”
Hắn không muốn ép nàng. Cho dù hắn động tay động chân trong chuyện bệ hạ tuyển chọn phò mã cho nàng, thì trước mặt nàng hắn đều dùng chân thành mà đối đãi, mặc nàng phán định.
Tuyên Giác làm như bất đắc dĩ: "Nếu bệ hạ biết người ta nhắc đến là nàng, chắc chắn ta sẽ không có kết quả tốt. Chẳng qua quân vô hí ngôn, ta cũng không sợ người đổi ý.”
Tạ Trùng Tự sửng sốt, chợt cười nói: "Được a, ta thì quang minh chính đại đào hố cho Phụ hoàng, còn chàng thì lại tính toán sau lưng người. Nếu người biết, có tức giận thì cũng chỉ đánh chàng. Như vậy, bây giờ chàng hài lòng chưa? Phu quân—”
Tạ Trùng Tự ghé sát bên tai Tuyên Giác, giọng nói triền miên: "Có vui không?”
Vẻ mặt Tuyên Giác vốn lạnh lùng trong trong trẻo, lại bị một lời của nàng làm cho đỏ ửng, hắn mạnh mẽ kiềm chế, bất động thanh sắc nhẹ nhàng ôm nàng, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Tạ Trùng Tự còn chưa chơi đủ, không nhanh không chậm câu lấy hồn hắn, nàng cạy mở khe hở môi mỏng của hắn, kiêu ngạo làm càn.
Tuyên Giác cố gắng nhẫn nhịn một lát, hơi thở cũng bị nàng trêu chọc đến hỗn loạn, cuối cùng nhịn không được, đảo khách thành chủ ép nàng trên nhuyễn tháp, hỏi nàng: "Muốn lưu thần lại cung?"
“Đúng vậy." Tạ Trùng Tự đắc ý đáp," Không được ư?”
Ánh mắt Tuyên Giác phút chốc liền sâu hơn, mười ngón tay đan vào nhau, ánh mắt khắc chế dần dần trở nên ẩn nhẫn, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhành thành kính hôn qua trán, mặt mày, gò má nàng, cuối cùng dừng lại ở cánh môi, lúc đầu chỉ chạm nhẹ, nhưng lại không nhẫn nhịn được mà thành hôn sâu, môi lưỡi hai người quyện vào nhau.
Lúc sau mới khắc chế buông tha nàng, giọng hắn khàn khàn chậm rãi nói: "Ngày mai còn có yến tiệc Trung thu, đừng náo loạn nữa. Điện hạ, sớm nghỉ ngơi đi.” Dừng một chút, còn nói: "Ta đi cùng nàng.”
Tạ Trùng Tự còn muốn nói cái gì, Tuyên Giác đã đè thấp giọng ghé bên tai nàng nói: "Điện hạ, đừng náo, nàng không mệt sao?” Trong giọng mơ hồ có ba phần uy hiếp.
Tạ Trùng Tự: "......” Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy Tuyên Giác nói không sai. Hôm nay nàng đội trâm cài, trang sức nặng nề, hoa phục thì rườm rà. Đã vậy còn phải đứng thẳng quy củ cả ngày, tối nay không nên ầm ĩ hao tổn tinh lực.
Tạ Trùng Tự liền lùi bước một bước, nhưng rất nhanh đã tiến lên thêm hai bước, tay không an phận vuốt ve, cố ý lên án Tuyên Giác: "Chàng nghĩ sai rồi, ta cũng không muốn làm gì, chỉ muốn giữ chàng lại nghỉ ngơi một đêm. Ly Ngọc, là chàng không đứng đắn.”
Tuyên Giác: "......” Rốt cuộc là ai không đứng đắn!?
Gân xanh trên trán Tuyên Giác nổi lên, trong lòng thầm nghĩ phải giữ chặt bàn tay đang càn quấy của nàng, nhưng không biết Tạ Trùng Tự đã chạm vào nơi nào, khiến cho Tuyên Giác rên lên một tiếng, ngữ khí có điểm không thích hợp: "Trùng Trùng đừng…”
Tuyên Giác mím chặt môi, quay mặt đi không nhìn nàng, vành tai đỏ bừng, Tạ Trùng Tự "Ai" một tiếng: "A, tức giận? Chàng thật sự đang tức giận? Không thể nào. Được rồi được rồi, nếu không muốn, ta thu tay lại a.” Nói xong thì liền muốn đứng dậy rời đi.
Tạ Trùng Tự ung dung nhìn Tuyên Giác thở gấp, hai khóe mắt đến bên tai đều đỏ bừng. Tuyên Giác khó khăn mở miệng, lại tràn ra tiếng rên rỉ, thở dốc mê người, khó khăn lắm mới nói thành lời "... Tiếp tục.”
Tạ Trùng Tự chơi vô cùng vui vẻ: "Nói a. Chàng không nói ta làm sao biết chàng muốn ta làm cái gì?”
Yết hầu Tuyên Giác lăn qua lộn lại, trong ánh mắt sâu như chứa hai đóm lửa, hô hấp ngày càng dồn dập, hắn nắm chặt tay nàng, cố nén dục niệm đang thêu cháy hắn.
Tuyên Giác cảm thấy cả người đều khó chịu, lửa nóng khắp người, trông hắn bây giờ hệt như cô nương nhỏ nhỏ bị ác bá ức hiếp, trông vô cùng đáng thương.
Lý trí luôn thanh tỉnh của Tuyên Giác đã lung lay sắp đổ, phải nghiến răng nhịn xuống, lại thấy tiểu tổ tông này vẫn vui vẻ cười đùa như vậy, hắn cố gắng ổn định hô hấp, quyết định giả vờ đáng thương tới cùng với nàng, nhẹ giọng thầm thì bên tai nàng: "... Điện hạ, ta khó chịu. Nàng đừng náo loạn nữa…”
Không biết là do bên cạnh có chậu than, hay là tâm hỏa đốt người, mà trán Tuyên Giác đã ướt đẫm mồ hôi, từng hạt mồ hôi to lăn xuống, có hạt rơi trên đầu mày, có hạt lại khuất sau vạt áo, biến mất trên xương quai xanh của hắn. Kèm theo mấy tiếng thở gấp và giọng nói thủ thỉ khiến cho lòng của Tạ Trùng Tự cũng xao động theo.
Trong điện còn vương mùi đàn hương thanh thuần, Tạ Trùng Tự nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, lại nghe Tuyên Giác nhỏ giọng, ma xui quỷ khiến liền gật đầu. Nàng ghé môi qua, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đỏ bừng của hắn, nhẹ nhàng liếm nhẹ một cái, Tuyên Giác càng thêm run rẩy.
Sau đó, Tuyên Giác nắm chặt bàn tay nàng kéo xuống, Tạ Trùng Tự chỉ thấy tay nàng chạm vào một vật nóng bỏng. Phía trước phía sau đều cực nóng, Tạ Trùng Tự “A” một tiếng, như muốn nói gì đó, lời chưa kịp thốt lên đã bị Tuyên Giác cắn nhẹ vành tai, hắn kiên nhẫn hôn dọc vành tai nàng. Tạ Trùng Tự run nhẹ, trên tay không tự chủ dùng sức, liền nghe tiếng thở hổn hển của Tuyên Giác bên tai. Vành tai nàng vừa nóng vừa nhột. Nàng cũng không chịu yếu thế, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai đã sớm đỏ bừng của Tuyên Giác, vừa ngậm vừa dùng răng mài nhẹ, như có ý trừng phạt.
Rất lâu sau Tuyên Giác mới buông tay nàng ra, nhưng hơi thở của hắn vẫn còn rối loạn, hắn cúi đầu hôn từng tấc da trên người nàng, môi hắn lướt qua mắt, mũi, đến khóe miệng rồi dừng bên cổ nàng, nhẹ nhàng hôn, gặm cắn. Tạ Trùng Tự tê dại khó nhịn, nức nở nói: "Chàng đừng gặm nữa, chàng cũng không phải cầm tinh con chó!”
Tuyên Giác ngoảnh mặt làm ngơ. Một lúc lâu sau, khi sắc đỏ trên mặt Tuyên Giác đã rút đi, hắn mới ngồi dậy chỉnh trang lại váy áo cho Tạ Trùng Tự, rồi gọi cung nhân mang nước vào. Đến khi Tuyên Giác sửa soạn chỉnh tề ngồi lại bên cạnh nàng, Tạ Trùng Tự vẫn chưa hồi thần lại, khóe mắt đôi môi đều có ánh nước, trên người từ trên xuống dưới đều bị hương vị của Tuyên Giác vây lại.
Cung nhân cúi đầu thu thần, không dám ngẩng đầu nhìn loạn, cẩn thận hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu.
Khi mọi người lại lui xuống, Tuyên Giác chạm vào tóc mai nàng thì Tạ Trùng Tự mới bừng tỉnh, tức giận liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, “Tại sao lần nào nàng trêu chọc hắn đều bị hắn quấn lấy rồi bồi cả bản thân vào chứ?”
Sau khi lui ra ngoài, Diệp Trúc thần sắc phức tạp iếc nhìn cửa điện đã đóng chặt, nhớ tới khi nãy nàng tình cờ thấy khóe mắt, hai tai taicuar Tuyên đại nhân vẫn còn đỏ ửng chưa phai hết, thầm than trong lòng: “Điện hạ cũng thật là, sao lại giống như mấy công tử gia ăn chơi trong thoại bản bắt bắt nạt cô nương nhà lành thế kia, mặc dù nàng cảm thấy vị “cô nương” kia cũng rất mãn nguyện nhưng mà vẫn làm cho nàng thấy điện hạ nhà nàng thật là bá đạo.
Tuyên Giác cũng không kiêng dè cung nhân trong Vị Ương cung, Nhĩ Ngọc từ trước đến nay quản người rất nghiêm, trong cung không sợ lộ ra tiếng gió.
Khi nãy hắn còn đưa mắt nhìn Diệp Trúc coi như chào hỏi. Hại sắc mặt Diệp Trúc càng thêm phức tạp.
Tuyên Giác không biết lúc này Diệp Trúc đang đứng bên ngoài bất bình thay cho hắn, Diệp Trúc cảm thấy ít nhất điện hạ nhà nàng cũng phải cho Tuyên đại nhân một cái danh phận a! Người ta cũng đã khăng khăng một mực theo người nhiều năm như vậy, không thể ăn sạch sẽ rồi cái gì cũng không cho a!!!
Tạ Trùng Tự không biết được tâm tình đang đấu tranh kịch liệt của cung nữ nhà mình, lúc này đang nghiêng đầu nói với Tuyên Giác: "Chàng không ngủ sao?”
Tạ Trùng Tự bị hắn dày vò một trận đã sớm mệt mỏi đến cực điểm, vừa thả lỏng liền cảm thấy đầu nặng, buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, thầm nghĩ, “May mà Tuyên Giác khắc chế, chứ nếu tiếp tục lăn qua lộn lại, sợ là mai thật sự không dậy nổi.”
Tạ Trùng Tự đa mơ màng sắp ngủ, khoảnh khắc cuối nàng cầm tay Tuyên Giác, nhẹ giọng nói: "Chàng cũng đi ngủ sớm một chút.” Tuyên Giác "Ừ" một tiếng, quy củ cùng nàng nghỉ ngơi một đêm. Lúc đầu, hắn như thường lệ không ngủ được, nhưng khi quay qua nhìn thấy nàng đang nằm bên cạnh, vừa vươn tay là có thể chạm vào nàng, khóe mắt, chóp mũi đều là hình bóng và mùi hương thoang thoảng trên người nàng. Lúc này Tuyên Giác mới cảm thấy lòng thư thái, từ từ chìm vào giấc ngủ, tay hắn theo bản năng nắm chặt tay nàng.
Hôm nay là Tết Trung thu, mặt trời đã lên cao.
Tuyên Giác luôn bị ác mộng quấn lấy, hiếm khi ngon giấc, Tạ Trùng Tự tất nhiên là không muốn quấy rầy hắn.
Nàng thậm chí còn có chút không muốn đi gặp mấy sứ thần lòng dạ xấu xa kia. Tạ Trùng Tự dựa vào đầu giường ngắm nhìn vẻ mặt an bình của Tuyên Giác, nàng vươn tay men theo đầu mày khắc họa khuôn mặt như vẽ của hắn, tự nhiên nàng nghĩ đến câu “Quân vương hoang dâm vô độ, không lên triều sớm”, nghĩ đến đây liền bật cười.
Nhìn đủ, Tạ Trùng Tự đứng lên, quay ra gian ngoài, nhẹ giọng dặn dò cung nhân theo sau: "Chờ hắn tỉnh, dùng xong bữa sáng rồi thì đưa hắn xuất cung.”
Diệp Trúc đờ đẫn: "Ồ”.
Tạ Trùng Tự liếc mắt một cái liền biết Diệp Trúc đang nghĩ gì, đưa tay búng trán nàng, nhỏ giọng nói: "Nghĩ cái gì đấy?” Diệp Trúc che trán ngẩng đầu nhìn trời.
“Người ăn cũng ăn sạch công tử nhà người ta rồi!” Diệp Trúc nhỏ giọng lầm bầm.
Tạ Trùng Tự tai thính nghe được thì bật cười, nhưng rất nhanh đã đè thấp giọng, cũng lười không muốn giải thích nhiều, dù sao cũng đã là người của nàng, bọn họ nghĩ như thế nào cũng vậy, nhẹ giọng nói, “Để cho hắn ngủ ngon một giấc. Đi thôi, hôm nay lại phải đánh một trận nữa đấy.”
Thế lực của Tam Hoàng huynh đã bị Phụ hoàng dọn dẹp qua một lượt, mấy tháng này Tam ca của nàng thành thật hơn nhiều, nhưng sau lưng huynh ấy vẫn không nhịn được làm chút chuyện.
Hoàng huynh còn chưa về kinh, Bách Việt vẫn còn hỗn loạn, hơn nữa…
Hơn nữa Giang gia cũng không an phận thủ thường.
Thích Quý phi từng mơ hồ đề cập qua với nàng, Thích gia cũng bị kẹt ở giữa.
Năm đại tộc đứng đầu thị tộc xuất thân khác nhau, mỗi gia tộc có một thế mạnh riêng. Nhưng nhìn chung đều sẽ dính dáng đến thương nghiệp và quan trường. Lợi ích trong đó lớn đến mức người trước ngã người sau đã tranh nhau thế chỗ, vô cùng hỗn tạp, rối loạn.
Nhưng Giang gia lại không giống, Giang gia xuất thân từ quân ngũ, tổ tông Giang gia chính là Giang Thành Tướng quân, người từng mang quân đánh một trận ác chiến kiềm chân Thái tổ. Tương truyền, năm đó khi Thái tổ thắng trận giành được thiên hạ, lúc luận công ban thưởng và xử lý bại binh, thuộc thần phía dưới dâng tấu muốn giết sạch Giang gia đề phòng hậu hoạn. Nhưng Thái tổ chỉ yên lặng không nói, đêm đó người triệu tổ tông Thích gia vào điện, quân thần hai người mật đàm cả đêm. Hôm sau, Thái tổ tuyên chỉ, đại ý viết, Giang gia Giang Thành Tướng quân làm người trung nghĩa, nguyện hi sinh bản thân đổi lấy tính mạng hơn hai trăm người của Giang gia. Thái tổ cảm động trước tấm lòng của Giang Thành Tướng quân, chỉ cần Giang gia chịu quy phục liền tha, về sau Giang gia còn được phong thành Tả Tư Mã cùng Thích gia chưởng quản việc quân, con cháu đời sau đều được hưởng bóng mát.
Ý chỉ vừa ban, tất nhiên có người trong lòng lo lắng, sợ rằng Giang gia dưỡng thương xong sẽ quay lại cắn Đại Tề một ngụm. Nghe nói khi đó trên triều chia thành mấy luồn ý kiến khác nhau. Có người cho rằng diệt cỏ phải diệt tận gốc, lại có người cho rằng Giang gia hoàn toàn đều do một tay Giang Thành chống đỡ, nay Giang Thành chết đi, Giang gia cũng không làm nên trò trống gì. Lại có người nói rằng, Giang gia có thể giữ lại một là để nâng cao danh tiếng, tiện thể cho thiên hạ thấy lòng vị tha của Tân Hoàng, hai là Đại Tề còn non trẻ, chính là lúc cần dùng người, người xưa có câu, không có tình bạn nào là mãi mãi chỉ có lợi ích là vĩnh cửu, chỉ cần Quân vương Đại Tề khéo léo sợ gì Giang gia không tận trung.
Đời sau Giang gia, đa số là nhập ngũ hành quân đánh trận, không kém Thích gia nhiều lắm. Chẳng qua so với người Thích gia con cháu đơn bạc, Giang gia con cháu nhiều hơn rất nhiều, cho dù chỉ có vài người có địa vị cao trong quân, nhưng vẫn hình thành một mạng lưới rất rộng lớn. Thích Văn Lan không ít lần bị cản trở tay chân.
Thêm nữa Giang gia những năm gần đây không chỉ dừng lại ở đó, hẳn là không còn hài lòng làm người thủ vệ biên cương lãnh thổ nữa, nên con cháu trong tộc cũng có rất nhiều người nhập sĩ làm quan, nổi bật nhất phải kể đến Giang Bình.
Nàng từng nghe Tuyên Giác đề cập qua một lần, nói năng lực của hắn không tệ, nhưng tính tình vẫn chưa vững, cần tôi luyện. Hơn nữa chính quyền dưới tay Phụ hoàng nàng ngày càng hà khắc, Giang Bình rất khổ sở mới vượt qua được. Nàng từng cân nhắc qua Giang gia, xem có nên lôi kéo hay không, nhưng xem mấy việc gần đây, Giang gia ngày càng bất thường.
Hoàng huynh còn chưa về, thánh chỉ trong tay nàng không thể đưa cho Phụ hoàng. Thế cục trên triều thay đổi từng ngày, Tuyên Giác còn phải giúp Phụ hoàng làm một thanh đao sắc.
So với yến tiệc tối qua,Trung thu yến hôm nay an ổn hơn nhiều.
Cố Cửu Băng thành thật thu liễm, không hề gây sự, Tạ Trùng Tự cuối cùng cũng thả lòng tinh thần. Đợi đến buổi tối, khi trăng sáng treo trên đầu, nàng mới nhìn thấy Tuyên Giác, chớp mắt một cái, mỉm cười nhìn hắn.
Tuyên Giác đang nói chuyện với quan viên trên triều, hắn đi cùng người nhà, không mặc quan phục, chỉ mặc một kiện áo xanh đơn giản, đứng dưới ánh trăng phía xa, hướng về phía nàng cười một cái.
Tim Tạ Trùng Tự đập nhanh, nghĩ thầm: Hôm qua không nên buông tha hắn.
Bất quá nàng cũng không có gan nghĩ xem rốt cuộc là ai buông tha ai, liền thành thật ngồi ngay ngắn dự tiệc. Chờ yến tiệc kết thúc, còn phải đi xử lý sự vụ.
Tạ Trùng Tự bị mấy việc nhỏ nhặt này quấn suốt mấy ngày, tinh thần có chút mệt mỏi.
Buổi chiều hôm nay khi Tạ Trùng Tự đang chăm chú nghiên cứu bản đồ hành quân và bản đồ bố phòng các nơi thì nghe có
tiếng vỗ cánh của Thanh Loan điểu, nàng đưa tay tiếp được Loan điểu, mở thư ra.
Lần này thư rất dài, đầu tiên là về việc Giang gia bí mật phân bố binh lực các nơi. Khúc sau là ý nói Hoàng huynh sắp trở về. Cuối cùng, Tuyên Giác đơn giản rõ ràng tóm tắt: "Thích lão Tướng quân bị mai phục, tình hình nguy cấp. Có lẽ là do Đông Yến quấy phá. Bệ hạ sợ là sẽ giam giữ Cố Cửu Băng. Điện hạ nhất định phải cẩn thận.”
Tạ Trùng Tự cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cung của Thích Quý phi.
Nếu nàng nhớ không lầm, hôm nay Thích Văn Lan và Thích lão phu nhân tiến cung thăm Thích Quý phi. Họ... có biết không?