Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Là Một Barbarian

Chương 135: Nguy hiểm đến gần



Chương 135 : Nguy hiểm đến gần

Người bảo vệ sự cân bằng.

Rotmiller, dưới sự gợi ý của tôi, đã đưa ra một giả thuyết về cách thức hoạt động của hiệu ứng này và được các thành viên trong nhóm đồng ý : Các chỉ số sẽ được phân phối đều giữa những người bước vào mê cung. Cho nên, nguyên nhân mà chỉ số của chúng tôi đột ngột tăng lên thì chỉ có một.

“Có lẽ những nhà thám hiểm khác cũng đã vào mê cung.”

“Những nhà thám hiểm khác? Không phải bình thường chúng ta không thể gặp những nhà thám hiểm khác ở Thiên Không Tháp sao ?”

Người lùn lẩm bẩm với sự bối rối.

“Murad, anh cũng phải hiểu, tình hình hiện tại của chúng ta không hề bình thường.”

Tầng thứ tư của tòa tháp trên cao là một không gian biệt lập. Trừ khi có nhiều đội bước vào cánh cổng cùng nhau, không thì dù bạn có đi lang thang thế nào, bạn cũng sẽ không bao giờ gặp được đội nào khác.

Tuy nhiên, nơi này là một vùng đất chưa được khám phá.

“Không có gì đáng ngạc nhiên ở đây cả.”

Chưa được khám phá. Một từ có nghĩa là chưa biết và điều này ngụ ý tất cả các khả năng đều có thể xảy ra.

Vì thế…

“Tôi hiểu ý anh. Nhưng nếu suy đoán của chúng ta sai thì sao? Nếu có những hiệu ứng khác cũng được áp dụng khi tiến vào không gian này—”

Tôi kiên quyết bác bỏ một khả năng khác do người lùn đưa ra.

“Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.”

Với tôi, đây không phải là một không gian xa lạ.

Sẽ khôn ngoan hơn nếu giải quyết mọi việc nhanh chóng và tiếp tục mà không lãng phí thời gian.

“Tôi nghĩ suy đoán của Rotmiller là đúng. Dwalki, anh nghĩ sao?”

“…Tôi cũng thấy lời giải thích này hợp lý hơn.”

“Được rồi. Misha, còn cô thì sao?”

“Nyah… Em sẽ giữ im lặng.”

Misha đã chọn bỏ phiếu trắng.

Tuy nhiên, vì đã có ba phiếu bầu được bỏ ra để đưa ra quyết định nên chúng tôi không ép cô ấy phải lựa chọn.

“Được rồi, vậy thì quyết định như vậy. Hiện tại, chúng ta sẽ hành động theo giả định rằng lời của Rotmiller là đúng. Nếu có bất kỳ phản đối nào, hãy nói ngay.”

"…Không có."

Đội trưởng của chúng tôi, Drawft, gật đầu miễn cưỡng và tôi nhanh chóng sắp xếp lại tình hình.

Một nhóm nhà thám hiểm khác đã bước vào mê cung.

Và họ mạnh hơn chúng tôi.

Vì chỉ số của tôi dường như đã tăng gấp đôi, nên họ hẳn phải là những nhà thám hiểm đang hoạt động ít nhất từ tầng 6 trở lên.

Và không phải là một clan, mà là một đội.

( Clan là một tổ chức có quy mô lớn hơn nhiều so với đội 5 người, thường thấy ở tầng 6 trở lên vì quái ở đây đông hơn và mạnh hơn. Vì thế, một đội ngũ 5 người có khả năng solo ở tầng 6 mạnh hơn nhiều so với một đội ngũ hoạt động chung với clan của họ ở tầng 6)

Vậy, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Khi tôi đặt câu hỏi này, các thành viên trong nhóm đều đưa ra ý kiến của mình và tôi đã tận dụng cơ hội này để thoả mãn các điều kiện triệu tập mid-boss.

[Con quỷ của mê cung cảm nhận được máu]

Được thôi, việc này sẽ mất một xíu thời gian.

“Nyah, thực ra cũng không nghiêm trọng lắm, đúng không? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể hợp sức và tìm ra cách thoát ra…”

“Ai biết họ có thể là ai, tại sao chúng ta không kiếm một chỗ và trốn đi, chưa chắc chúng ta sẽ bị mắc kẹt khi mê cung đóng lại mà phải không.” (Dwalki)

“Ha ha! Bạn của tôi, lo lắng nhiều như vậy làm gì? Cho dù bọn họ mạnh hơn chúng ta, đây cũng là tình huống đặc biệt. Với lượng chỉ số đã được cân bằng lại này, nếu như gặp phải bọn họ, họ cũng không thể làm gì được chúng ta, cứ tiếp tục những gì chúng ta đang làm thôi.” (Hikurad)

“Tuy nhiên, tốt nhất là nên tránh chúng càng nhiều càng tốt và tìm cách thoát ra.” (Rotmiller)

Tôi mỉm cười cay đắng.

Tôi tự hỏi liệu họ có thể nói điều gì đó hữu ích hay không. Đúng như dự đoán, trí tuệ tập thể không mang lại nhiều hiệu quả.

Rotmiller thì khá hơn một chút, nhưng những cân nhắc của anh ấy không tính toán đầy đủ đến kịch bản xấu nhất.

“Bjorn, anh nghĩ sao?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi khi nghe câu hỏi đó. Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình lần cuối trước khi nói.

“Tôi vẫn nghĩ đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.”



“Vậy anh nghĩ đó là gì?”

“Một nhóm thám hiểm với sức mạnh như vậy sẽ ở tầng bốn vào thời điểm này sao? Có vẻ hợp lý hơn khi nghĩ rằng họ có mục đích gì đó khi đi lang thang xung quanh.”

“Vậy là ý anh là mục tiêu của chúng có thể đã là nơi này ngay từ đầu.”

“Đúng vậy. Và nếu đúng như vậy, có lẽ bây giờ họ đã nhận ra sự hiện diện của chúng ta rồi.”

Dwalki tỏ ra không đồng tình với tuyên bố của tôi.

“Làm sao có thể có ai đó biết về nơi này từ trước.”

Drawft cố gắng tỏ ra lạc quan.

“Ha! Kể cả họ có biết trước về nơi này, anh cũng không thể nói như thể họ là kẻ c·ướp b·óc hay gì đó.”

Rotmiller lại hỏi một cách nghiêm túc.

“Vậy, anh nghĩ chúng ta nên làm gì?”

Tôi trả lời.

Họ là một thực thể chưa xác định. Vì vậy, mọi tình huống đều có thể xảy ra. Biến số này có thể là một may mắn hoặc có thể dẫn chúng tôi đến c·ái c·hết.

Vì vậy, ngay cả khi lập trường của tôi có vẻ lạ lẫm với các đồng đội của tôi.

“Chúng ta cần phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt.”

Chúng ta luôn phải ứng phó với tình huống xấu nhất.

Bụp-!

Không bao giờ bỏ qua cảm giác bất an trong lồng ngực, đó là cách tôi có thể sống sót.

[Bạn đã đánh bại Baphomet. EXP +5]

[Phần thưởng khi đánh bại biến thể siêu cấp. EXP +1]

Chúng tôi đang chạy nước rút qua mê cung. Không phải là lang thang vô định mà là đi thẳng đến đích.

“Đi theo hướng này!”

Rotmiller, đi sát phía sau tôi, cầm trên tay một tấm bản đồ.

Không phải bản đồ mà anh đã dày công vẽ ra cho đến bây giờ, mà là bản đồ ghi lại chi tiết tất cả các lối đi trong toàn bộ mê cung.

Tất nhiên, nó cũng chỉ ra vị trí của phòng trùm. Suy cho cùng, bản đồ này là chiến lợi phẩm có được sau khi đánh bại mid-boss, Baphomet.

'Tôi không ngờ lại dễ dàng đánh bại đến thế.'

Baphomet được triệu hồi ngay sau khi tôi nói xong.

Thông thường, chúng tôi phải khai thác điểm yếu của nó và chật vật đánh bại nó, nhưng trận chiến thậm chí còn không kéo dài đến một phút.

Chúng tôi vừa áp đảo nó bằng sát thương khủng kh·iếp. Tuy nhiên, đây không phải tin tức tốt gì cho cam.

'Rốt cuộc những kẻ đó mạnh đến mức nào?'

Nhân tiện, tôi đã từ lâu loại bỏ suy nghĩ rằng chỉ có một người làm điều đó.

Dù một cá nhân có mạnh mẽ đến đâu thì cũng có giới hạn.

Đúng vậy nhỉ ?

Gạt bỏ suy nghĩ, tôi tăng tốc lên. Nhờ vào những chỉ số cộng thêm, Drawft người bình thường vẫn luôn thiếu sức bền, vẫn đang có thể vừa cõng Dwalki vừa bám theo tôi.

[Meeeh-!!!]

Tôi đập vỡ đầu của một con Baikundus xuất hiện trước mặt chúng tôi. Tất nhiên, nó loạng choạng dữ dội chứ không c·hết chỉ sau đòn này.

Tuy nhiên, tôi vẫn không dừng lại mà vượt qua sinh vật đang loạng choạng đó. Misha sẽ đảm nhận vai trò xử lý những tên như vậy.

Kẹt kẹt-!

Tiếng cắt và tiếng các hạt ánh sáng tán xạ vang lên (âm thanh khi quái biến thành ánh trắng và biến mất ) nhưng tôi không nghe thấy tiếng đá ma thuật rơi xuống.

Có vẻ như Misha lại khéo léo bắt được nó giữa không trung.

“Rẽ trái!”

Theo chỉ lệnh của Rotmiller, chúng tôi đổi hướng. Sau đó, bốn Baikundus xuất hiện ở đằng xa.

Trên thực tế, Misha, Rotmiller và tôi có thể tự mình xử lý chúng…

Nhưng tiết kiệm được dù chỉ một giây thời gian cũng là điều đáng trân trọng.

“Dwalki!”



Đáp lại lời kêu gọi của tôi, Dwalki, người vừa xuống khỏi lưng người lùn, đã niệm một câu thần chú.

Vù!

[Frost Storm].

Một phép thuật t·ấn c·ông cấp 7 gây sát thương trên diện rộng thay vì tập trung vào sát thương một mục tiêu. Ban đầu, nó được sử dụng để thanh lý lũ quái vật cấp 8 hoặc 9, hoặc kết hợp với Misha.

[Tôi… ờ?]

Một trận bão tuyết trông như mưa đá quét qua hành làng đóng băng bốn Baikundus thành một khối.

Quái vật cấp 6 nhận trạng thái [ đóng băng ] chỉ bằng một phép thuật, không chỉ là [ cóng lạnh ]. Tuy nhiên, vì trạng thái này sẽ biến mất sau vài giây…

Đùng!

Tôi nhanh chóng đập nát chúng bằng cây chùy và tiếp tục di chuyển.

Khi cần nghỉ ngơi, chúng tôi nằm xuống hành lang để thở, lặp lại quá trình này nếu cần.

Đến lần nghỉ thứ ba, thời khắc đó đã đến.

"Phốc, phốc... Bjorn, chúng ta không phải vội quá sao? Tôi không nghĩ chúng ta cần phải vội thế này..."

Người lùn thở hổn hển, thận trọng nói ra lời phàn nàn đã giữ kín bấy lâu của mình.

Điều này cũng có thể dự đoán được.

[Tôi cứ cảm thấy một điềm báo không lành . Vậy nên, làm ơn, hãy tin tôi một lần này thôi.]

Đó là yêu cầu đầu tiên tôi đưa ra.

Mọi người đều miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng…

[…Ồ, trực giác của anh tốt thật đấy.]

[Tôi không bận tâm chuyện này đâu. Và Bjorn, đừng nghĩ rằng điều này khiến chúng ta hòa nhau vì ân huệ đó. Tôi dự định sẽ đền đáp anh xứng đáng sau.]

Theo thời gian, những nghi ngờ chắc hẳn đã nảy sinh.

“Tôi, tôi nghĩ chúng ta đã làm đủ rồi. Có vẻ như rất khó để họ đuổi kịp chúng ta đến nơi này…”

Có phải là họ cũng tình cờ tìm thấy nơi này giống như chúng ta không?

Kể cả nếu như vậy…

“Nếu anh lo lắng về dấu vết chúng ta để lại, chúng ta không thể chậm lại sao? Cho dù có kẻ c·ướp b·óc, chúng cũng không thể tìm thấy chúng ta ở một mê cung như thế này.”

Họ có thực sự là kẻ c·ướp b·óc không?

Ý tưởng rằng họ sẽ săn tìm chúng tôi để làm hại chúng tôi dường như là điều hoang tưởng.

“Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn không hiểu tại sao anh lại chắc chắn rằng đi theo hướng này sẽ dẫn đến một lối thoát.”

Trên hết, phòng boss… hay đúng hơn, có gì đảm bảo rằng lối thoát nằm ở nơi thậm chí không được đánh dấu là phòng boss?

“Ừm, em không có bất kỳ phàn nàn nào đâu. Anh biết mà phải không ? Đúng không?”

Tất cả các nghi ngờ này không phải là vô căn cứ. Họ chưa trải qua những điều mà tôi đã trải qua.

Các Mảnh ghép Ẩn (Hidden Piece) không đặc biệt đến vậy đâu. Hãy nhìn Jencia mà chúng tôi đã gặp ở Hang động Sông băng trước đây. Cô ta đã sử dụng một Mảnh ghép Ẩn để mở một Khe nứt.

Ngoài ra, trong Ghostbusters, thông tin về những Mảnh ghép Ẩn sẽ được lan truyền hàng tháng.

“Bjorn, hôm nay anh không còn là chính mình nữa. Cho dù mọi điều anh nói đều đúng, chúng ta không thể phản công sao?”

Người lùn cố gắng thuyết phục, nhưng đó là vấn đề lớn nhất.

Người bảo vệ sự cân bằng có thật sự tạo ra thế cân bằng không?

Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngay cả khi chỉ số của chúng ta ngang nhau thì vẫn có sự khác biệt về chất lượng và số lượng của các kỹ năng được cung cấp bởi Tinh chất. Và khoảng cách này còn lớn hơn nữa khi bao gồm các trang bị.

'Chúng ta chắc chắn sẽ thua nếu chiến đấu.'

Đây chính là nguyên nhân khiến tôi lo lắng.

Thump!

Một con sư tử không cần phải suy nghĩ khi đối mặt với một con thỏ.

Nhưng còn con thỏ thì sao?

"Chúng ta không có thời gian để tán gẫu đâu. Nếu mọi người đã nghỉ ngơi xong, chúng ta hãy tiếp tục di chuyển."

Khi đối mặt với sư tử, thỏ phải chạy.



***

“ Mê cung của Larkaz …”

Trong một căn phòng đá có lối đi thông suốt bốn hướng, một người đàn ông đứng ở giữa và lẩm bẩm.

Người đàn ông gỡ chiếc mũ trùm đầu che mặt ra và tiến lại gần bức tường, cẩn thận lướt tay trên tường.

“Cuối cùng chúng ta cũng vào được rồi.”

Môi hắn cong lên thành một nụ cười nham hiểm, làm vặn vẹo làn da vốn đã đầy sẹo trên khuôn mặt.

“ Ôi thần linh, tại sao người lại ban đôi cánh cho một kẻ đê tiện như vậy…!”

Một tiếng than thở, như đang chất vấn, phát ra từ một ông già mặc áo choàng linh mục màu đen, đang nhắm mắt lại.

Đây có thực sự là ý muốn của Thần không?

Ông thở dài, ném những câu hỏi vô nghĩa vào khoảng không, hành động duy nhất mà ông ta có thể thực hiện được lúc này.

“Ông già, tôi có nên cắt lưỡi ông không?”

“Tại sao tôi phải sợ? Nỗi đau của xác thịt chẳng là gì cả—”

“À, ý tôi là lưỡi của cháu trai ông đấy.”

Môi của ông già khép lại, và người đàn ông cười khúc khích, quay mắt nhìn xuống sàn.

Cuối tầm mắt của anh ta là một trinh sát trung niên, co rúm lại như một con tôm, đẫm mồ hôi lạnh, đôi môi run rẩy khi anh rên lên trong đau đớn.

“Ugh, Huh, Ugh …”

“Nhìn anh ta kìa, chỉ mất một cánh tay thôi mà làm ầm ĩ như vậy.”

Người đàn ông cười khúc khích khi nhìn vào bờ vai đứt lìa của người trinh sát.

Ai có thể biết được?

Sau suốt một năm tìm kiếm, lại có một cách dễ dàng như vậy để vào nơi này.

“Nghĩ mà xem, chỉ cần hy sinh một cánh tay của một tên trinh sát cấp 5 là có thể tiết lộ toàn bộ con đường, tên Chúa quỷ (Demon god) này quả thực có khiếu hài hước.”

“Anh ta không phải là… bạn đồng hành của anh sao?”

"Bạn đồng hành? Hắn ta chỉ hữu ích thôi, nên tôi giữ hắn ta lại. Này, dậy ngay đi, được không? Chúng ta muộn rồi và sắp hết giờ rồi."

Người đàn ông đạp chân lên eo của người trinh sát và lắc anh ta, khiến những nếp nhăn sâu hình thành trên trán ông già.

“Đủ rồi. Anh ấy đã hiến tế một phần cơ thể mình cho ma thần. Nỗi đau chắc hẳn không thể tưởng tượng nổi—”

“Ông già, đủ rồi.”

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông khiến ông già giật mình. Bàn tay nắm chặt của ông run rẩy vì cơn thịnh nộ bị kìm nén, nhưng chỉ có thế thôi. Ông cảm thấy ghê tởm sự hèn nhát của chính mình khi chỉ đứng nhìn trước cái ác.

Tuy nhiên, ông già vẫn có thứ gì đó cần phải bảo vệ.

Có lẽ người trinh sát cũng cảm thấy như vậy.

“Tôi ổn mà… Thưa Đại tư tế.”

Chật vật trong khi ôm chặt bờ vai trống rỗng, người trinh sát cố gắng đứng dậy.

Người đàn ông gật đầu, hài lòng, nhưng sau đó biểu cảm của ông thay đổi như thể nhận ra điều gì đó, nắm chặt rồi lại mở ra.

Răng rắc-

Ông biết về “Người bảo vệ sự cân bằng”.

Nhưng ngay cả khi xem xét như vậy, những thay đổi trong cơ thể anh vẫn không thể giải thích được.

“Ông già, ông có thấy điều gì khác lạ không? Chẳng hạn như sức mạnh thần thánh(divine power) của ông?”

“…Nó đã giảm đi đôi chút.”

“Giảm đi? Không tăng lên? Ông có chắc không?”

“Chắc chắn .”

Người đàn ông nhanh chóng quay lại nhìn người trinh sát.

“Còn cậu, trinh sát?”

“Bao gồm cả sức mạnh linh hồn, khả năng thể chất tổng thể của tôi đều… suy giảm.”

"Tôi hiểu rồi."

Người đàn ông cười một cách mỉa mai, nhìn chằm chằm xuống hành lang.

Ngay cả một tên trinh sát yếu ớt cấp 5 đều bị suy yếu …

“Chắc hẳn đã có một đám chuột chui vào đây trước rồi.”

Đôi mắt của anh ta, được chiếu sáng bởi ngọn đuốc lập lòe, đột nhiên tỏa ra một tia sáng lạnh lẽo.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.