Ngọc Kha đứng bên cạnh khẽ liếm lấy giọt máu đọng lại trên lá bài, biểu hiện thoả mãn ôm lấy cổ của mình.
"Hồoommmm"
Đối diện cậu là một doanh trại mang phong cách cổ xưa, tháp canh, lều vải lục giác, rào gỗ, những lá cờ màu đen thêu hình cái đầu goblin, và đang chạy tới đây là hai con goblin to lớn, thân mặc áo lông chim và áo khoác da hung tợn.
Mỗi bước chân dậm mặt đất lõm xuống hình bàn chân, làm cát bụi bay lên, tận mắt nhìn thấy Ngọc Kha giết đồng loại trước mặt, khỏi nói cũng biết bọn nó đang tức giận bao nhiêu.
Ngọc Kha nghe thấy điều bất thường cậu quay lại nhìn, thấy hai con Hobgoblin to lớn khác chạy đến thì dừng phiêu, cậu phóng một sợi tơ lên cành cây, co dây lại, sợi dây ngay lập tức kéo cậu lên cành cây cao gần đó.
Bỏ qua hai con Hobgoblin thì đằng sau lại có một khu vực được dựng lều lên như ô dù, nhìn chẳng khác nào một trại quân đội cả.
“Cái gì, sao lại có một doanh trại ở đây?”
“Lũ goblin đang có một đội quân ở đây gần với đoàn trại sao” Híp mắt thật sâu đưa suy nghĩ vào miên man.
Ngọc Kha không biết tình huống này là đang xảy ra chuyện gì, nhưng điều này có lẽ giúp cậu đem tới một bất ngờ khác cho chị đại.
Liếc qua hai con Hobgoblin đang chuẩn bị trèo lên cây, Ngọc Kha kiềm chế ham muốn bản thân, tiếc nuối phóng sợi tơ qua cành cây khác bỏ đi.
Chiến đấu với một con Hobgoblin thì có thể, nhưng lại tới hai con nữa thì cũng quá sức với cậu, xài hàng loạt kĩ năng nuốt một lượng lớn thể lực của cậu, hai Hobgoblin này thì để sang khi khác vậy.
….
…
Trong lều của Tân,đang trong lúc nghỉ ngơi thì ngoài cửa lều phòng bệnh xuất hiện một bóng người quen thuộc, là cô Kim mẹ của bé Sam và bé Sum.
Cô Kim đang đem cháo qua cho Tân, nghe cô kể lại thì là do có nghe cậu đang nằm bệnh ở đây nên muốn qua thăm cậu, nấu thêm cháo là món quà cô ấy mang theo.
Cậu bất ngờ nhìn cô ta đã thay một cái váy mỏng dài tới bắp chân, lúc trước cậu đi cùng với cô ta lên núi thì không thấy cái váy này, với lại ăn mặc sao kệ người ta, Tân lắc đầu để bỏ hết suy nghĩ lung tung.
“Dạ mời cô ngồi ạ”
“Fufu, cậu cứ thoải mái nằm đó, cứ để tôi tự nhiên”
Vừa mới vào đã khiến cho bầu không khí ngay lập tức giãn ra, không còn nặng nề như đang nằm trong một căn phòng bệnh nữa, cô Kim cười với mái tóc vàng hoe rủ xuống gần mắt, cậu nhìn mà than thở, nghe cô ta cũng hơn ba mươi rồi mà nhìn đẹp thật.
Cô ấy cử động đôi vai nhỏ bắt đầu đem cà mèn ra múc cháo hành đơn giản ra cho cậu, cậu lúc đầu còn khách sáo muốn tự mình múc nhưng cô ấy cứ nằng nặc để mình múc, cậu đành phải nằm ườn ra đợi cháo nóng đổ ra tô thơm phức.
Xùy xụp!! Xùy xụp!!
Tân ăn cháo nóng cảm giác vị cay mặn nhè nhẹ trên đầu lưỡi, cháo có hơi nóng gần như sôi, nhưng miệng của cậu còn chưa sợ chút nước sôi này, cậu vừa ăn vừa liếc nhìn sang ngồi một bên cô Kim.
Từ lúc bước vào đến giờ cô ấy không nói lời nào, cậu đoán là cô ấy có chuyện gì muốn nói, còn cà mèn cháo chỉ là xã giao thôi, ngồi không nói lời nào cũng làm không khí không tự nhiên đâu nha cô Kim.
“Tân này, thật ra cô có cái này muốn nhờ con, có thể giúp hai bé nhà cô được không?”
“Chuyện gì ạ”
Cậu ngồi ăn để đợi cô nói chuyện, nghe liền không hiểu cô ấy muốn nhờ gì.
“Thời buổi bây giờ rất là nguy hiểm, hai bé nhà cô vẫn còn rất nhỏ, ở đây chỉ là tạm thời an toàn thôi, cô không yên lòng hai đứa nó có thể yên bình lớn lên được hay không, cô thì sao cũng được nhưng còn hai đứa nó thì…”
Tân chợt hiểu ra, thì ra cô thường xuyên để hai đứa nhóc qua chơi với mình là đang tạo mối quan hệ với nhau đấy à, chắc cô nghĩ hai bên cũng thân nhau rồi nên qua đây nhờ cậy an toàn đây mà.
“Cô cứ yên tâm, nếu có chuyện gì con sẽ bảo vệ hai em nó thoát khỏi nguy hiểm”
May là cô Kim không biết những gì cậu làm với hai đứa nó, cậu mặc niệm trong lòng, còn trong lòng Tân có định làm thật không thì cậu không chắc, làm gì có chuyện cậu xả thân cứu ai được, cậu nói chắc nịch như vậy để làm bớt áy náy đối với những điều cậu làm gì với hai đứa con của cô ấy.
Cô ấy khi nghe vậy thì vui mừng, cảm động ôm lấy cậu, hơi bất ngờ bởi hành động, cậu đưa mũi hít hít, sau khi tách ra cậu còn thấy trên mắt cô ấy đọng lại vài giọt nước mắt.
….
…
Năm giờ chiều, ở gần khu vực đoàn trại Thanh Niên có Ngọc Kha xuất hiện, anh ta nhàn nhã đi vào doanh trại, trên người loáng thoáng bốc mùi máu tanh, áo khoác trắng lộ ra hai bắp vai khỏe khoắn, trên người dính vài vết máu dơ bẩn làm một số người tuần tra gần đó chú ý tới anh ta.
Ai cũng không biết anh ta đã đi vòng vòng ở đâu, chỉ biết là trên người anh ta để lại một cảm giác nguy hiểm, khiến những người tuần tra tự giác không đến gần anh ta, anh ta vốn dĩ là khách ở đây, không phải zombie là được.
“Ngọc Kha, cậu đã ở đâu vậy hả”
Tuấn Nhật vô tình đi tham quan xung quanh thì thấy cậu ta đang tiến vào doanh trại, liền chạy tới gọi tên.
“Cậu có biết là trong lúc cậu đi tôi đã phải vất vả giúp cho hai đoàn hỗ trợ lẫn nhau không hả, tôi lần này tuy lập công nhưng rất vất vả đấy, cậu nên bớt lơ đãng tập trung vào chuyện chính đi, nghe không?”
Vừa chạy tới cậu ta liền trách móc rất nhiều, đơn giản chỉ có hai ý thôi, một là cậu ta là người có công lớn nhất trong lần này, hai là Ngọc Kha thật vô dụng, không biết làm gì.
Tuấn Nhật vui sướng đem hết lời tự sướng trong lòng ra nói vào bản mặt của Ngọc Kha, cậu làm vậy là vì ghen tị hình thành từ lâu
Một tháng trước hai người cùng lúc gia nhập đoàn trại, nhưng chỉ có Ngọc Kha sau đó là được biết đến là người cực giỏi trong việc giúp trại an toàn, còn cậu cũng tuổi với Ngọc Kha nhưng không có điều gì đặc biệt để được coi trong như Ngọc Kha.
Cậu trước đây là một sinh viên ưu tú có một lý lịch hoàn hảo điền vào hồ sơ xin việc, nơi cậu thực tập lại là một trong những công ti thực phẩm lớn của thành phố, có thể tưởng tượng sự đả kích của một người cùng tuổi như Ngọc Kha đã làm với cậu như thế nào.
Ngọc Kha híp mắt, tay khẽ nhanh, hai ngón tay kẹp lá bài poker ngay trước trái cổ của Tuấn Nhật, cậu ta liền dừng nói, cảm thấy cơ thể cứng ngắc không dám cử động, cậu có thể cảm thấy lá bài đã cắt màng da ở cổ.
Cậu liền sợ hãi không biết làm sao, có khi nào Ngọc Kha đang làm thật không, trước nay chưa thấy thằng này động tay động chân người trong đoàn trại bao giờ.
Chưa kịp Tuấn Nhật nói gì, Ngọc Kha đã nhàn nhã bỏ đi, hai tay móc vào trong túi quần rộng.
….
….
Doanh trại goblin.
Từng căn lều hình lục giác trải dài bên trong phạm vi hàng rào gỗ, goblin trên tháp canh đang dáo diếc nhìn xung quanh.
Ở dưới là đang đứng tám mươi goblin thanh niên, hai lăm goblin chiến sĩ mặc giáp sắt đầy đủ đứng trước, và ở đầu là ba con Hobgoblin to lớn, một con trong đó già dặn hơn, cầm cái rìu to hơn cái đầu đặt ở trên vai phải, đầu đội mũ sắt có chút rỉ sét.
Bọn chúng nhao nhao đứng đợi một thứ nào đó, đã tập trung giữa doanh trại khoảng một giờ, đang có một con goblin thanh niên mệt mỏi ngồi xuống, bỗng nhiên.
Hobgoblin già dặn đứng trước nhất cảm thấy một cảm giác nặng nề, như trên người nó đang có hai cái rìu cùng lúc đè lên vai, cổ cảm giác trải dài toàn bộ goblin trong doanh trại.
Ầm!!!
Ở phía sau doanh trại cách hai mươi mét, không khí đột nhiên vang lên âm thanh bùng nổ, gió lớn nhao nhao gào thét, không khí bán kính ba mươi mét bắt đầu nhộn nhạo rạch ra một lỗ hổng.
Lỗ hổng màu xanh lam không dừng lại mà bắt đầu lớn mạnh nuốt chửng không gian xung quanh, hình thành một dải hình tròn màu xanh đang cuộn xoáy, tính toán ước chừng nó đã dài bằng cả doanh trại goblin và cao bằng năm tầng lầu.
Từng tiếng hú hét truyền ra, bên trong có rất nhiều thứ to lớn bước ra đi thành hàng, bảy con Hobgoblin bước chân nặng nề đạp bước đầu tiên lên mặt đất ướt sau mưa.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?