*(Chương thưởng dành cho meow1 đã mở hàng ủng hộ truyện. Cảm ơn bro!)
-------------------------
Chàng trai da ngăm đen đứng bên ngoài đang quan sát hành lang thì nghe thấy tiếng gào từ bên trong
Sực qua không hiểu nhìn lấy Khải Minh, cậu ngay lập tức bước tới trước cửa
Ngay độ muốn vặn chốt mở ra
Khải Minh đưa tay ngăn lại
-Cậu mà mở cửa ra lúc này là zombie từ trong đi ra đấy - Khải Minh nói
Khải Minh lời vừa dứt, chàng trai khựng lại, mặc dù vẫn còn vọng ra tiếng hét thảm của bạn thân
- Hà, cậu ta xem ra đã bị cắn rồi, không cứu được - Khải Minh thấy chàng trai khựng lại liền cười nói
Vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của chàng trai
Vẻ mặt từ không hiểu chuyển qua trợn trừng, cậu ta giận dữ
Chàng trai ngăm đen tức tối bước đến nắm lấy cổ áo của Khải Minh
- Tại sao! Mày! Nó đã cứu mày ra khỏi phòng giáo viên mà, tại sao mày dụ nó vào trong!!!? -Chàng trai giận dữ nói
Vì chiều cao của Khải Minh hơn chàng trai một cái đầu, nên phải vừa nói vừa ngước lên, trông không được tự nhiên
Khải Minh dùng tay mình, bứt tay cậu ta ra khỏi cổ áo
- Đại dịch tình hình sợ là không phải ngày một ngày hai, mà là sẽ kéo dài, ai dám chắc có người tới cứu chúng ta!! Đồ ăn cậu tìm thấy được chỉ đủ một hai ngày là cùng, tôi chỉ là giảm bớt miệng ăn lại, nhìn cậu ta sợ là ăn rất khoẻ
Khải Minh mặt bình thường như nói ra một chuyện hiển nhiên một cách từ tốn
Nhìn tên trước mặt đang nói chuyện còn cao hơn và to ngang bằng Thanh Tuấn
Nói như vậy, sao người bị chết đi không phải là Khải Minh
Cậu ta coi cậu như thằng ngu sao!!!?
Lời nói hàm hồ như vậy, chàng trai sao chịu được
Định nói thêm vài câu, bỗng trong đầu lướt qua một hình ảnh thướt tha, mềm mại của Hoài Thư
Lúc này, tiếng kêu la nhỏ xíu từ trong phòng dừng bặt, chỉ còn lại im lặng
- Chúng ta về phòng thôi - Khải Minh lúc này liền chạy về phòng cũ của cả bọn
Chàng trai da ngăm đen nhìn ở xa, có vài zombie chạy đến đây, cách xa bốn phòng học
Với tốc độ của zombie thì khoảng cách này là rất gần
Cậu ta hối hả chạy về, liền theo sau Khải Minh
Cộc cộc cộc
Tiếng gõ cửa vang lên, bảng cửa sắt rung rung
Đây là tín hiệu để Hoài Thư và cô gái kia biết người đến mà mở cửa
Hoài Thư đang trực ở cửa, nghe vậy liền đứng lên mở ra
Cửa vừa hé, cửa đã bị một cánh tay nắm lấy đẩy rộng ra
Đây không phải người mà Hoài Thư trông ngóng
Người này là Khải Minh
Cậu ta so với hai người khác thì cao hơn một cái đầu, chiều cao của cậu ta và Hoài Thư càng có khoảng cách không nhỏ
Vừa bước ngang qua, Hoài Thư thấy ánh mắt cậu ta quét qua phần dưới cằm của mình, chỗ đó là ngực của cô
Với chiều cao đó, Khải Minh dễ dàng thấy phần ngực vừa đủ của cô lộ ra
Nhìn một lướt qua, cậu ta liền dời ánh mắt, cất bước đi vào trong phòng
Hoài Thư dù khó chịu nhưng không biểu hiện gì, cô chờ đón là để gặp Thanh Tuấn
Sau khi chàng trai ngăm đen nối đuôi bước vô trong, cậu ta đem cửa chốt lại
Lấy thêm ít bàn ghế chặn cửa ra vào
-Này Tiến Hải, Thanh Tuấn đâu, sao không thấy anh ấy -Hoài Thư gấp gáp hỏi
Chàng trai da ngăm đen tên Hải nghe điểm tên mình thì cúi đầu nhìn xuống dưới đất trầm tĩnh
-Anh ấy bị.. làm sao - Hoài Thư nhìn chàng trai đứng như cục đất, vẻ mặt như biết như không, sợ hãi nói
Hai người đứng nói, mà không để ý đến Khải Minh, kể cả cử động của cậu ta
Cậu ta từ tốn đi đến, tay phải cầm con dao gọt trái cây
Con dao này cậu tìm được ở dưới gầm bàn cô Tường trong phòng giáo viên
Dù không phải cậu giết, nhưng dù sao Thanh Tuấn là do cậu hại chết
Nếu mà để Tiến Hải nói ra sự thật cậu sẽ bị bài xích ngay
Giết thêm mạng người nữa cũng không phải là không chấp nhận được, cậu sẽ dễ dàng khống chế hai cô gái còn lại
Đến gần sau lưng Tiến Hải khoảng một mét
Đang lúc Khải Minh định ra tay
Tiến Hải ngẩng đầu lên, mắt đỏ nói với Hoài Thư
- Cậu ấy bị bọn zombie vây lấy từ xa, kêu bọn tớ mau bỏ chạy, tớ..tớ muốn cứu cậu ta, nhưng không được..
Hoài Thư nghe mà té ngã, xém xíu ngất xỉu, cô ta không thể tin được bật khóc
Cô gái còn lại thấy vậy chạy tới vỗ lưng, dỗ cô ta vượt qua cú sốc
Khải Minh bất ngờ Tiến Hải không định nói sự thật, thấy không có vấn đề, cậu đã cất con dao đi
Lần này không dùng được, không lo không có lần sau
...
Căn phòng vang lên tiếng khóc nức nở của Hoài Thư, cô đã khóc gần mười phút
Hai chàng trai còn lại ngồi lặng thinh không nói gì
Tiến Hải cứ để cô khóc, bởi vì chuyện Thanh Tuấn mất đi là cú sốc lớn đối với cô
Chuyện tình cảm của hai người, người làm bạn thân của Thanh Tuấn như cậu là người rõ nhất
Ngoài giờ học ra, hai người thân thiết bám lấy như sam, thân thiết không thể thiếu là có thể nói
Dù tiếng khóc của cô làm bọn zombie bên ngoài chú ý, lác đác bu lại
Cậu cũng không để ý, cửa sớm đã bị cậu chặn từ bên trong
Tiến Hải quyết định không nói sự thật với Hoài Thư là vì không muốn cô biết cậu đã bỏ mặc Thanh Tuấn bị zombie cắn lấy
Cô ấy sẽ ghét cậu, sắp tới sao có chiếm lấy trái tim của cô được chứ, thực ra, cậu đã yêu Hoài Thư từ cái nhìn đầu tiên
Ngày mà hai người, cậu và Thanh Tuấn gặp cô dưới sân bóng
Hoài Thư xinh đẹp cậu đã sớm nhìn trong mắt, ngay lúc định tỏ tình thì biết được cô và bạn thân đã yêu nhau không lâu
Mặt ngoài như không có gì, nhưng bên trong Tiến Hải như muốn gầm thét
Tại sao cô ấy không chọn mình, cậu chắc chắn rằng cậu và Thanh Tuấn chỉ gặp nhau lần đầu thôi
Vì một lí do nào đó, Hoài Thư đã thích Thanh Tuấn, và họ yêu nhau
Thế là cậu đã từ bỏ suy nghĩ thêm nữa, ngày thì làm lấy mặt cười, đùa giỡn chọc ghẹo với hai người, tối về tập bóng nhớ lấy Hoài Thư
Đây chính là cơ hội của cậu, không thể vụt mất được
Ngay lúc cô yếu đuối nhất, cậu sẽ đứng ra che chở ôm cô trong lòng, đành phải xin lỗi người bạn thân
Chỉ trách không phải tình bạn thiếu gắn kết, mà là bồ bạn quá xinh
Tiến Hải nghĩ gì Khải Minh không biết được, sớm thấy tiếng khóc của cô ồn ào, zombie kéo đến chỉ có nhiều chứ không ít
Khải Minh đứng dậy định tiến tới chỗ Hoài Thư kêu dừng khóc
Lúc này ngoài cửa có tiếng động lạ, bọn zombie đứng trước đó, bỗng quay về hướng khác gầm thét
Nhưng không phải hướng về phía họ
Bọn nó đã có mục tiêu mới
Cả bọn dời đồ đạc qua một bên, thông qua gương cửa, nhìn ra bên ngoài xem lấy
Có bóng người tới gần đây, cầm thứ dài dài chiến đấu với zombie, mỗi lần hít thở ra vào là có zombie ngã hoặc bị đập văng ra một bên
Cứ thế trôi qua nửa phút, người đó đã giết hết lũ zombie, nhẹ nhàng đi tới căn phòng của bọn họ