Trên cửa phát ra động tĩnh rất nhỏ, khi lực chú ý đều tập trung ở nơi khác thì khó tránh khỏi bị giật mình lên.
Một bóng đen còng lưng họa cùng ngọn đèn dầu trực đêm dưới sảnh của khách điếm, cắt xéo theo đường giấy trên cửa sổ, giống như một quỷ vô thường bị treo một chân. Nhai Nhi rút kiếm ra vọt đến trước cửa, lạnh lùng quát:
– Là ai?
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hồ Bất Ngôn, run rẩy:
– Ông chủ, là tôi.
Nhai Nhi thở phào nhẹ nhõm, mở cửa ra:
– Ngươi giả ma giả quỷ gì thế, muốn làm gì?
Mũi kiếm sắc bén chỉ ngay vào mũi y, y dè dặt tránh sang một bên, hạ thấp giọng nói:
– Tôi muốn tới để hỏi, cô có nghe thấy tiếng khóc không? Trong thành Thương Ngô này có oan quỷ, tôi sợ lắm.
Ánh sáng lờ mờ bên ngoài cửa hắt vào gương mặt tái xanh của y, hồ ly sợ quỷ, thật là có tiền đồ nha!
Nhai Nhi khinh bỉ liếc y, lắc mình đến trước cửa sổ, cầm chuôi kiếm đâm xuyên cửa sổ.
Hồ Bất Ngôn sợ sệt:
– Đừng mở cửa sổ, cô đã quên ông chủ khách điếm này dặn dò gì rồi à?
Nhai Nhi càng khinh bỉ y hơn, cô tới thành Thương Ngô không phải vì gặp mặt người thân, mà tính chặt đứt đường lui của Nhạc Hải Triều. Tiếng thét này rõ ràng có liên quan với Trường Uyên phủ, đóng chặt cửa sổ cho yên lành, thế thì thà trở về Vương Xá Châu, ôm tiên quân mà ngủ cho xong.
Hồ Bất Ngôn thấy Nhai Nhi không có ý định nghe theo, còn định lên tiếng ngăn cản thì bị cái lườm của cô làm cho ngậm miệng lại.
Trước đó mưa đã tạnh, nhưng ánh trăng vẫn lạnh lẽo, ngay cả những vì sao nhỏ cũng tỏ ra âm u hơn. Thương Ngô không giống Vương Xá, nơi này không xa xỉ cực độ, cũng không có đèn đuốc sáng trắng đêm. Thành trì vào đêm bị vùi lấp trong một mảnh yên lặng như tờ, ngay cả tiếng chó sủa cũng không có. Nhai Nhi từ khe hở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, kỳ lạ là tiếng kêu gào quái dị kia bỗng bị gián đoạn, bốn phía tĩnh lặng, chỉ có gió thổi qua lá cây mang theo tiếng xào xạc khe khẽ.
Nhai Nhi nhíu mày, không có âm thanh cũng không tiện đi điều tra, yên lặng nửa buổi, thanh âm kia biến mất giống như giọt nước rơi vào trong biển cả, không có chút tăm hơi nào, xem ra tối nay không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.
Cô muốn đóng cửa sổ lại, ngay khoảnh khắc chuẩn bị buông tay thì thấy đỉnh lầu đối diện một bóng người ngồi đó, thân hình giống người lại giống vượn. Chiếu hình dáng xem thấy có lông, bị gió thổi một cái, thậm chí cuộn lên một làn sóng dâng trào, khó phân biệt được là thứ gì, lạ nhất là đôi mắt của nó rất lớn, theo tần suất chớp mắt, trong đôi mắt đó ánh lên tia màu xanh thẫm.
Nhai Nhi giật mình, cảm thấy vật kia cũng đang nhìn về phía mình. Cách xa như vậy, mà ánh mắt kia vẫn làm người ta sởn cả tóc gáy. Cô bắt đầu cân nhắc, có nên ra ngoài để xem xét hay không, tiếc là con quái vật cũng ngồi không quá lâu, một lát thì miễn cưỡng xoay người bỏ đi. Nhưng động tác cực kỳ nhanh, nhảy lên nhảy xuống trên nóc nhà liên miên, chớp mắt là biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Cô thở hắt ra một hơi, đóng cửa sổ lại, quay người lại nhìn thấy gương mặt phóng đại của Hồ Bất Ngôn ngay trước mặt, hai mắt đờ đẫn hỏi:
– Sao cô không đuổi theo?
Nhai Nhi đi vòng qua y, đốt cây nến lên:
– Chưa thăm dò được lai lịch mà cứ thế đuổi theo, nhỡ không đánh lại nó thì phải làm sao?
Hồ Bất Ngôn như được sống lại dưới ánh đèn đuốc, lại ngông nghênh vỗ ngực:
– Có tôi đây, không đánh lại thì chúng ta chạy, đảm bảo nó không đuổi kịp đâu.
Lại nghĩ nghĩ,
– Rốt cuộc là quái vật gì nhỉ, dáng dấp kỳ lạ…
Nhai Nhi bĩu môi:
– Ngươi ngay cả bổng chùy thành tinh cũng gặp rồi, thế mà không biết quái vật kia à?
Hồ Bất Ngôn lúng túng, để kéo lại chút mặt mũi, sờ cái cằm nhẵn bóng bắt đầu suy đoán:
– Không phải khỉ tinh, thì chỉ có thể là tinh tinh tinh.
Nhai Nhi giễu cợt,
– Nếu đúng như ngươi nói thì thôi, chỉ sợ là do Nhạc Hải Triều tạo nên, đến lúc đó phái ngươi ra tay, ngươi với nó sẽ phải đại chiến ba trăm hiệp rồi.
Hồ Bất Ngôn lập tức nói không,
– Hàng yêu phục ma thì tìm Tử Phủ quân ấy, tôi chỉ là chân chạy thôi, đánh giặc tôi không làm được.
Nói tới vị tiên quân kia, cũng không biết giờ anh đã lên đường chưa. Ba Nguyệt lâu thiết lập các cứ điểm ở thành Vương Xá cô nắm rõ như lòng bàn tay, chọn ban ngày để cố tình cho thám tử nhìn thấy, cũng là để truyền lời cho Tô Họa. Tô Họa là người thông minh, nhất định sẽ thông báo cho Tử Phủ quân rồi. Họ chiếm đoạt Ba Nguyệt lâu, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến các giao dịch nội tuyến, dẫu sao nhiều người vẫn phải ăn cơm. Huống chi… Cô cũng thấy nhớ anh, dẫu cho anh vẫn theo nhiệm vụ đến bắt cô, nhưng chỉ cần biết là anh ở ngay gần mình, cô đã thấy vô cùng an tâm rồi.
Hồ Bất Ngôn nhìn thấy cái dáng vẻ kia của cô thì hậm hực hừ mũi:
– Đừng có cười như thế nữa, như là kẻ mê trai ấy. Chưa từng thấy ai bị người ta lùng bắt lại còn vui vẻ như thế, đúng là ngủ với nhau nhiều thì càng ngu đi. Mà Tử Phủ quân này cũng quá thể cơ, chuyên lạm dụng chức quyền, lại là người không nguyên tắc, bảo đảm tương lai sẽ còn mượn chuyện lùng bắt để bảo giá hộ hàng cô là cái chắc rồi.
Vừa nói vừa lắc đầu liên tục,
– Nhà cũ cháy không cứu, không cháy sạch sẽ sẽ không tắt, thật là đáng sợ.
Nhai Nhi lười thảo luận với y về vấn đề nhà cũ, nhìn đồng hồ nước nói:
– Ngày mai đi Trường Uyên Phủ một chuyến, xem có thể lẻn vào được không. Tiếng tru vừa rồi giống như phát ra từ đó, trong thành Thương Ngô không biết có mấy nơi nuôi thú, nếu như đoán không lầm thì nó cuối cùng sẽ trở lại Trường Uyên.
Hồ Bất Ngôn nói đơn giản:
– Không cần cải trang lẻn vào, chờ lúc đêm khuya thì canh cho tôi, tôi mang theo thuốc mê, đánh mê cả môn phái. Đến lúc đó cô thoải mái mà vào, làm thịt hết đám khốn kiếp kia, rồi lên làm chưởng môn Trường Uyên.
Nhai Nhi cắn môi dưới:
– Chưởng môn chẳng đáng tí nào. Dù sao tổ phụ ta và cha ta cũng không còn nữa, Trường Uyên mấy năm qua cũng đã bị hủy hoại chẳng còn chút dáng vẻ gì rồi. Môn phái này có tồn tại hay không thì cũng không còn quan trọng nữa. Ta còn có chuyện phải làm, giết hết những kẻ đã hại người chí thân của ta xong, tiếp theo sẽ là ngũ đại môn phái, rồi sau đó là giết đến đài Chúng Đế.
Đôi mắt của cô lấp lánh sáng rực dưới ánh đèn, có lẽ là bởi vì tự tin, có lẽ là bởi thù hận. Dù sao thì dẫu cô có quyết định như nào, Hồ Bất Ngô cũng ủng hộ vô điều kiện, giơ nắm quyền lên,
– Được. Vậy chúng ta sẽ giết đến đài Chúng Đế, giết Lệ Vô Cữu, lên làm minh chủ võ lâm, rồi lên Lang Hoan cưới tiên quân luôn.
Nhai Nhi bị câu nói bậy bạ của y làm cho phì cười, cười xong càng kiên định hơn, mấy vị trưởng lão đề cử Nhạc Hải Triều kia một người cũng không thể bỏ qua, bắt đầu ngày mai kích phá từng kẻ một. Cha mẹ sau khi chạy tới Yên Vũ Châu, lúc đó tổ phụ đảm nhiệm chưởng môn bị bọn họ ám toán vây công, vị gia lão kia sử dụng hóa cốt chưởng, sau đó tổ phụ chưởng môn bị trúng độc đã bị họ đánh nát xương sống của ông, đóng huyệt đạo của ông lại. Đã từng là huynh đệ sinh tử, cuối cùng tại sao lại biến thành như vậy? Có lẽ là vì chưởng môn quá chính trực, tổn hại đến lợi ích của mọi người.
Người đầu tiên cô ra tay, sẽ bắt đầu từ lão già này.
Đàn ông có cuộc sống quá an nhàn, sau tuổi trung niên thì bắt đầu mập ra. Lúc lần đầu tiên Nhai Nhi gặp ông ta, ông ta vừa mới làm xong chuyện trở về, chiếc xe ngựa rộng rãi kia so với thân thể cao lớn của ông ta mà nói lại có vẻ nhỏ bé chật chội hơn. Con người tới tuổi này rồi, đường nét trên gương mặt bắt đầu nhão dần. Cô lẳng lặng nhìn hồi lâu, bỗng thấy mất đi hứng thú, chơi trò giết một lão già, thật là quá lãng phí thời gian.
Nhai Nhi không chờ được đến tối, nhân lúc ông ta ngủ trưa thì lẻn vào phòng ngủ ông ta.
Bên ngoài mặt trời đang chói chang, cửa sổ ngay gần giường, một ông già nằm nhàn nhã trên đó, cách cửa sổ là một hồ sen nhỏ, đang nở rộ rực rỡ.
Người luyện võ khi già rồi, công phu kia đại khái chỉ để rèn luyện cơ thể khỏe mạnh mà thôi, ngay cả có người đến gần cũng không phát hiện ra. Trong tiếng ngáy rung trời Nhai Nhi cong hai ngón tay lại, hung hăng đâm vào huyệt Thái Dương của ông ta, chỉ một chút thôi, cơ năng của cơ thể sẽ mất hẳn. Nhưng ông ta vẫn mở mắt ra được, bàng hoàng nhìn cô, muốn nói lại không thốt ra lời được.
Nhai Nhi tháo mặt nạ xuống, ông ta vừa nhìn thấy hai mắt mở to, thậm chí ngay cả con ngươi cũng co rút lại. Cô cúi người xuống, mỉm cười nói:
– Nhận ra không? Hai mươi hai năm rồi, ta tới để tính nợ.
Giọng của cô rất nhỏ nhẹ, trong ánh nhìn chăm chú của ông ta đánh nát sống lưng ông ta, phong bế khí môn ông ta.
Không cách nào giãy giụa, nghẹt thở mà chết. Bởi vì quá mập, từ bên ngoài không nhìn ra vết thương gì, ngay cả nghiệm thi cũng không phát hiện ra được. Người nhà của ông ta cũng thế, những kẻ đầu não của Trường Uyên cũng vậy, không ai biết nguyên nhân cái chết thật sự của ông ta, chỉ biết ông ta quá mập, bị bệnh tật phát tác mà chết.
Cô đeo mặt nạ lại, khi thấy ánh sáng trong đôi mắt kia đã tắt, mới từ cửa sổ nhảy ra ngooài, nghênh ngang đi trên đường phố thành Thương Ngô.
Lúc gần chạng vạng, cùng Hồ Bất Ngôn ngồi ăn cơm. Tin tức trưởng lão Trường Uyên đến giờ mới lan truyền ra ngoài, họ ngồi trên lầu nhìn xuống, người đến người đi, như không có chuyện gì lớn cả, dù sao già rồi cũng phải chết.
Hồ Bất Ngôn nâng ly lên với cô:
– Ông chủ, cạn nào.
Nhai Nhi cụng ly với y, uống cạn.
Vốn là kế hoạch đã định như này, buổi tối sẽ do y vào Trường Uyên Phủ thăm dò, tiện hạ thuốc, sau đó muốn giết ai thì giết, kết quả y đi một vòng quay về nói, Nhạc Hải Triều không ở nhà.
– Tôi kiểm tra từng phòng một, căn bản chẳng có một ai, muốn tìm tiểu thiếp của y để chơi đùa, nhưng y ngay cả một người phụ nữ cũng không có. Người ngày trừ nuôi thú, cũng chẳng có sở thích cao nhã gì khác đâu thì phải.
Nuôi thiếp chơi đàn bà chẳng lẽ là sở thích cao nhã à? Nhai Nhi được mở rộng tầm mắt rồi.
– Nếu người không ở đó, vậy thì không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
– Cho nên tôi mới quay về, đúng là một chuyến tay không mà.
Vậy thì người đã đi đâu? Nếu như không ở Trường Uyên, thì ắt đã dời đến một nơi yên tĩnh khác rồi. Cô nhớ tới quái vật tối hôm qua, nếu như lúc ấy đuổi theo, có lẽ có thể điều tra được nơi trú ẩn của nó. Cho nên lúc chủ khách điếm lên đưa nước nóng, cô cố ý hỏi dò:
– Nửa đêm cũng không biết là cái gì mà gào thét thê lương như thế. Thì ra khách điếm của ngươi cũng không phải do ma quỷ lộng hành mà là yêu lộng hành.
Chưởng quỷ nhìn cô:
– Có liên quan gì đến cái tiệm nhỏ của tôi đâu. Lão hủ có ý tốt nhắc nhở, vẫn là câu nói kia, khách quan ăn xong thì ngủ, những thứ khác không cần để ý đến.
– Đêm nào cũng thế à? – Nhai Nhi hỏi, – Chỉ có tiệm của ông là nghe thấy, hay là cả thành nghe thấy? Ồn ào như thế, ta sợ là phải đổi nơi khác thôi, chứ không thì tối ngủ không ngon.
Chưởng quỹ cũng là người nóng tính, quay ngoắt đi nói:
– Nếu khách quan muốn đổi chỗ thì mời xuống lầu tính tiền. Nhưng dù ngươi có đổi chỗ khác thì cũng vẫn vậy thôi. Chưởng quỹ nhà khác dặn dò theo lệ e rằng chỉ có một câu ” nếu xảy ra chuyện gì, tất cả không liên quan đến bổn điếm”.
Ông ta bỏ đi thật nhanh, có lẽ là thấy hai người không hiểu ý tốt của người khác, nên trút cơn bức tức vào cầu thang bước đi thật mạnh.
Nhai Nhi và Hồ Bất Ngôn trao đổi ánh mắt cho nhau, khá ngạc nhiên. Nhai Nhi nói:
– Chờ chút xem tối nay quái vật kia có xuất hiện nữa không. Trưởng lão Trường Uyên chết, Nhạc Hải Triều dẫu gì cũng phải ra mặt, dù hôm nay không ra mặt, thì một ngày nào đó cũng phải ra mặt thôi.
Cô đuổi Hồ Bất Ngôn về phòng ngủ, mình thì đứng trước cửa sổ đến canh ba, lại một đêm yên bình.
Hai ngày tiếp theo Trường Uyên bắt đầu phát tang, linh đường lập ở sảnh đường nghị sự, nghe nói đây là quy củ lập nên từ rất lâu, nhằm tôn vinh trưởng lão đức cao trọng vọng.
Nhai Nhi cười nhạt, cha mẹ cô đều không thể trở về để cử hành tang lễ tại nơi này, một kẻ xấu soán quyền lại trở thành công thần đường hoàng, công thần của Nhạc Hải Triều à?
Nhưng Nhạc Hải Triều có vẻ như không có hứng thú đối với các công thần này, hoặc là ông ta đã không còn hứng thú với môn phái nữa, lúc tang lễ chẳng thấy bóng dáng ông ta đâu, chỉ phái người tới dâng hương tế điện mà thôi.
Nhai Nhi cũng không sốt ruột, còn lại ba vị trưởng lão, cô xử từng người một, trong đó có một người bị chém eo cả người lẫn ngựa.
Hai vị trưởng lão liên tiếp gặp chuyện, đệ tử Trường Uyên bắt đầu rơi vào khủng hoảng. Trong thành bắt đầu có tin tức, nhiều đội ngũ tuần tra ở ngõ lớn hẻm nhỏ, còn có đội ngũ xông vào khách điếm, công khai kiểm tra khách trọ.
Mấy thương khách mắng chửi:
– Mợ nó, quan phủ đúng là phách lối, Nhạc gia đời này không bằng đời kia, sắp xong rồi.
Có người tiếp lời:
– Sớm xong rồi, cha con Nhạc gia vừa chết, môn đình cũng sụp thôi. Giờ nơi này dẫu có soán vị thì cũng là lỗ rốn thành tinh, chẳng làm nên được trò trống gì đâu.
– Nói thì nói thế, chết là hai vị trưởng lão, rốt cuộc là ai làm thế? Chẳng lẽ là đời sau của Nhạc gia à? Ta từng nghe người năm xưa tham gia đuổi giết vào Tuyết vực nói, Liễu Giáng Niên sinh được đứa con, nếu không chết khô ở trong đó, thì giờ cũng hơn hai mươi tuổi rồi.
Nhai Nhi đóng cửa phòng, từ cửa sổ nhảy xuống.
Trong sảnh khách của Trường Uyên Phủ, hai vị trưởng lão may mắn còn sống sót ngồi cùng mấy nòng cốt của môn phái, bởi vì điều tra bốn năm ngày vẫn không có manh mối gì, đang vỗ bàn đập ghế, lửa giận ngút trời.
– Nhất định là nghiệt chủng kia trở về rồi. – Trưởng lão cao gầy nói, mặt mày ủ dột, nghĩ đến bản thân may rủi chưa rõ, lại bi quan hơn.
Một người khác đôi mắt đỏ quạch, nhưng thái độ có vẻ bình tĩnh hơn. Râu được tỉa cẩn thận, trùm ngay trên môi, phe phẩy quạt giấy rất có dáng vẻ của người có học. Nghe mấy lời ủ dột kia thì tỏ biểu cảm khó chịu, cao giọng nói:
– Đừng có tự dọa mình. Đứa bé năm xứa đã chết từ lâu rồi. Nhưng năm này Trường Uyên làm nhiều cuộc mua bán đắc tội không ít người, ai mà biết rốt cuộc là do đạo nhân mã nào trả thù. Mà dẫu là đứa con côi của Nhạc Nhận Dư, tuổi còn trẻ nhưng bản lĩnh thì bao lớn chứ, thế mà ngươi cũng sợ đến sắp vãi đái cả ra quần rồi kìa.
Vừa nói vừa thở hổn hển, đợi tâm tình lắng xuống mới nói tiếp,
– Đừng có hoảng hốt, ta đã thông tin cho ngũ đại môn phái rồi, chỗ Hải Triềều cũng có đối sách rồi. Hai ngày này chúng ta cứ cẩn thận một chút, đợi người tụ hợp đông đủ, sẽ đào thành Thương Ngô này tung hết lên. Nếu thật sự là nghiệt chủng của Nhạc Nhận Dư, ngũ đại môn phái hai mươi năm trước có thể giết chết cha mẹ nó, hai mươi năm sau cũng có thể làm thịt nó được.
Nhai Nhi nấp trên nóc nhà khẽ xoay người, nhảy ra ngoài tường lẩn vào trong bóng đêm.
Trưởng lão nghị sự xong đi ra ngoài, trước sau bảo vệ kín mít như nào cũng không cần phải nói. Lăn lộn sống trong loạn thế đến nay, có người nào mà chưa từng trải qua máu tanh đâu? Đến tuổi già rồi dù hy vọng xa vời sống an nhàn, nhưng sống trong giang hồ chết trong giang hồ, đây là số mệnh của tất cả mọi người.
Rít một hơi thuốc, để cho khói thuốc vừa đậm vừa nồng kia chui vào trong phổi, lúc nhả ra, tứ chi bách hải được thả lỏng. Bánh xe lăn lộc cộc, ông ta ngồi trong xe trầm tư, chợt nhớ ra một chuyện, cách một tấm rèm gọi,
– Ẩn Nguyên, đến thành nam một chuyến.
Nhưng tùy tùng nửa bước cũng không rời không đáp lời lại, trong lòng ông ta nhảy lên, xe ngựa vẫn còn tiếp tục đi về phía trước, nhưng ông ta đến giờ khắc này mới phát hiện, tiếng bước chân bên ngoài chẳng biết đã biến mất từ lúc nào rồi. Ông ta bắt đầu hối hận, không nên ngồi xe ngựa làm gì. Lại gọi Ẩn Nguyên, tay thì gỡ trường kiếm xuống.
Bánh xe cán lên một hòn đá, nảy lên rất mạnh rồi nghiêng đi. Ông ta lật đật chống người, xe rốt cuộc dừng lại, quạt xếp đặt bên hong cũng lăn ra ngoài xe.
Từ khe hở của tấm rèm rũ xuống vừa vặn có thể nhìn thấy cây quạt, ông ta trợn mắt, một vạt váy đỏ rực bước tới, đầu mũi giày thêu giẫm lên cây quạt, ông ta nghe rõ tiếng sống quạt bị gãy, giọng run rẩy hỏi: