Sóng Ngầm - Trường Lê

Chương 106



Chú Đại cũng tiến lại gần, ngay lúc này đây chú Đại cũng không biết phải nói gì. Đã có quá nhiều người chết, hận thù đã kéo dài suốt nhiều năm qua. Nỗi đau là điều mà tất cả những người có mặt ở đây đều đã phải gánh chịu.

Ngay sau khi Cường chết, tất cả những người của Cường đều cúi mình, có lẽ họ cũng đã biết trước kết cục này. Đen cũng đứng dậy, Đen khẽ cúi đầu trước Nam, Đen nói:

- - Dù hoàn cảnh này không hợp lý, nhưng kể từ hôm nay....Cậu chính là Lão Đại của chúng tôi.

Đen vừa dứt lời thì tất người của Cường đồng thanh hô:

" LÃO ĐẠI, CHÚNG TÔI NGUYỆN SỐNG CHẾT VÌ C ̣U. "

Nam không hiểu họ đang nói gì, nhưng Cường tiếp tục:

- - Bố Già đã nói, ông ấy gây dựng lên tất cả những thứ này không phải dành cho ông ấy, cũng không phải dành cho chúng tôi, mà là dành cho cậu. Bởi vì để thực hiện tâm nguyện mà bố cậu đang dang dở, thậm chí vươn xa hơn chỉ có cậu làm được mà thôi. Tôi hay Akiko hay tất cả những người có mặt ở đây là để phục tùng cậu. Tôn chỉ này đã được đưa ra ngay từ khi tổ chức chỉ có tôi cùng lão già. Tất cả những người có mặt ở đây ngay từ khi gia nhập đều biết cậu với tư cách là người kế nhiệm tiếp theo.

Nam vẫn chưa hết bàng hoàng, sự việc này diễn ra khiến cho Nam không thể ngờ được. Không chỉ Nam, chú Đại, hay Long, thậm chí là Bình Bạc cũng phải kinh ngạc. Nhưng với những gì mà Nam đã thể hiện, họ đều cho rằng Cường Đen không phải kẻ làm việc không có mục đích. Hắn làm tất cả mọi việc vì đại ca của mình, và khi đại ca chết thì hắn gây dựng cho thế hệ sau của đại ca. Một kẻ máu lạnh nhưng lòng trung thành của Cường là một điều ai cũng phải thán phục.

Thấy Nam còn bỡ ngỡ, Đen ghé sát tai Nam rồi nói thầm:

" BÁO ĐEN"

Sau lời nói của Đen, Nam khẽ đặt Cường xuống rồi đứng dậy, nhìn thẳng tất cả những kẻ đang khẽ cúi đầu, Nam cũng cúi mình trước họ rồi nói lớn:

- - MONG MỌI NGƯỜI CHỈ GIÁO.

Đáp lại lời của Nam, tất cả đồng thanh:

" CHÀO MỪNG LÃO ĐẠI "

Nam ra lệnh cho người của mình đưa xác Cường ra xe, nhìn chú Đại, nhìn Long....Có thể Nam đã khiến cho mọi người thất vọng, bởi vì chú Đại đã cố gắng hết sức để đưa Nam ra khỏi con đường này, nhưng cuối cùng Nam lại trở thành trùm của cả một tập đoàn Mafia khi chỉ vừa bước sang tuổi 24. Nam không biết nói gì lúc này, bởi " Báo Đen" không chỉ là mục tiêu của Nam, mà còn là của ông Tuấn nữa. Những đứa trẻ sống chui lủi trong rừng kia sẽ khó có thể an toàn nếu tổ chức này vẫn từng ngày săn lùng chúng. Nam vẫn nhớ lời hứa với đám nhóc, với những người dân trong làng là sẽ bảo vệ họ. Muốn làm được điều này, lựa chọn duy nhất của Nam chính là tiếp quản tất cả những gì mà Cường Đen đã để lại.

Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây khi vẫn còn một kẻ đang hiện diện, bà trùm ma túy, chị Phụng.....Sau khi chứng kiến cái chết của Ngoạn, Phụng đã kinh hồn bạt vía, tuy Cường đã chết nhưng kẻ thù của Phụng hiện vẫn còn, nhất là khi Bình Bạc đã làm phản. Chắc chắn Bình sẽ không tha cho Phụng, bởi nếu để Phụng trở về, Phụng sẽ không để yên.....Phụng quỳ xuống van xin Nam:

- - Cậu thanh niên trẻ, cậu là người hiểu biết, chúng ta nếu hợp tác với nhau thì đừng nói Việt Nam, ngay cả những nước lân cận, chúng ta cũng sẽ thâu tóm dễ như trở bàn tay.....Tôi có chìa khóa để gia nhập Tam Giác Vàng, với thực lực của cậu kết hợp với tổ chức của tôi....Chúng ta sẽ trở thành bá chủ...

Nam đáp:

- - Bà nhầm rồi, tôi cũng không tha mạng cho bà đâu....Bởi vì bà từng đe dọa sẽ giết tất cả người thân của tôi.

Chị Phụng rùng mình sau câu trả lời của Nam, chị Phụng chuyển sang van xin chú Đại:

- - Đại, em là em của chị.....Em là người của Gia Đình, không lẽ em thấy chết mà không cứu....Chỉ cần tha mạng cho chị, tổ chức sẽ là của em. Em sẽ là người nắm quyền, em xứng đáng...vì em là người sở hữu Ngọc Đại Bảo.

Chú Đại lắc đầu:

- - Chuyện nội bộ của Gia Đình, tôi đã không còn liên quan nữa....Tôi không cứu nổi chị đâu, với những gì mà chị đã làm, cái chết với chị còn quá nhẹ nhàng.

Chú Đại khẽ nhìn Bình Bạc, Bình Bạc gật đầu....Đen với Nam cũng hiểu, dù họ có không ra tay thì cũng có kẻ làm chuyện này, Gia Đình từ hôm nay cũng đã đổi chủ.

Nhưng không, không ai ngờ được rằng chó cùng cắn dậu.....Chẳng hiểu ả đàn bà này đã lợi dụng lúc hỗn loạn rồi găm một khẩu súng từ lúc nào, nhưng ả hét lên rồi cười như một con điên:

- - Ha ha ha.....Vậy là chúng mày vẫn muốn giết tao....Nhưng trước khi chết tao cũng phải đưa mày đi cùng.....Đại ạ..

" Pằng "

Phụng chĩa súng về phía chú Đại rồi bóp cò. Nam lúc này cũng chỉ biết trơ mắt ra nhìn chú Đại gục xuống sau phát súng định mệnh.

Bắn chú Đại xong thì Phụng cũng nằm xuống sau tiếng súng muộn màng của Bình Bạc. Long gào lên:

- - ANH ĐẠI.....

Chú Đại gục xuống đất, máu chảy lênh láng....Long vội lao đến đỡ chú Đại dậy, úp bàn tay vào vết thương để ngăn máu không chảy ra nhưng vô ích. Vừa đúng lúc đó, điện thoại của chú Đại reo chuông.

Là cuộc gọi video từ mẹ của chú Đại....Long định tắt đi thì chú Đại nắm lấy tay Long, chú Đại nói thều thào:

- - Nghe....nghe....đi....Anh...anh không....xong rồi....Cho anh...nói chuyện với....mẹ.

Đưa chú Đại ngồi lên một cái ghế, Long bắt máy nhưng đôi mắt đã ngấn lệ. Chú Đại ra hiệu cho mọi người đừng làm ồn, chú Đại cố gắng kìm nén nỗi đau, mặc dù hơi thở của chú Đại đang không được đều, chú Đại chưa kịp nói gì thì mẹ chú Đại đã hồ hởi, khung cảnh mà bà đang quay là trong bệnh viện, là phòng của cô Thúy, bà nói:

- - Con ơi, con ơi.....Thúy....cái Thúy....nó tỉnh....rồi......Con xem này....Bác sỹ vừa gọi điện thông báo....cả nhà đã có mặt ngay.....Nó...nó nhận ra tất cả mọi người...con nhìn đi.

Nói rồi mẹ chú Đại đưa điện thoại đến gần cô Thúy, lúc này cô Thúy đang ngồi cạnh bé Kim Anh, chú Đại rơi nước mắt bởi vì bên trong màn hình, đúng là cô Thúy đã tỉnh lại, nhìn khuôn mặt gầy gò, xanh xao nhưng đúng là cô Thúy đã tỉnh. Cô Thúy khẽ nhìn vào trong điện thoại, cô Thúy cũng khóc, có lẽ cô không nghĩ rằng sau khi tỉnh lại cô lại được gặp con gái cùng tất cả mọi người trong gia đình chú Đại.

Chú Đại thều thào, vẫn như ngày đầu tiên khi hai người gặp nhau, chú Đại mấp máy môi ấp úng:

- - Chào...chào...em...Em....đã...tỉnh...thật rồi.

Cả hai nước mắt ngắn dài, ký ức của cô Thúy sau khi gặp tai nạn không có, nhưng nhìn những người đang có mặt tại đây có lẽ cô Thúy cũng đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Máu vẫn chảy ra mỗi lúc một nhiều, nhưng có đáng gì khi điều cuối cùng mà chú Đại được nhìn thấy chính là người mình yêu đã tỉnh dậy sau hai năm sống thực vật....Cô Thúy có lẽ chưa nói được nhiều, nhưng cô vẫn cố phát âm từng từ:

- - Bao...giờ...anh...về..?

Chú Đại khẽ trả lời:

- - Anh...đi công tác....anh sẽ...về sớm...thôi....Anh...nhớ...em...nhiều lắm....

Nhìn thấy mẹ trong màn hình, chú Đại nói với bà:

- - Mẹ....thay..con chăm...sóc cho...mọi người...nhé...

Nói rồi chú Đại tắt máy, chú Đại nói với Long:

- - Đừng....nói....gì....với...ai...cả....

Dứt lời chú Đại buông thõng tay xuống đất, Nam đau đớn khi trong một ngày phải chứng kiến đến hai cảnh thương đau. Đen nói:

- - Chúng ta phải đi thôi, trời sắp sáng rồi, nơi này không ở lâu được nữa.....

Nam nhìn về phía chú Đại rồi nói với Đen:

- - Đưa chú ấy lên xe....Không thể để chú ấy nằm ở đây được.

Lệnh của Lão Đại luôn phải được thực hiện, Đen làm theo, chú Đại được đưa lên xe riêng của Nam. Ngôi biệt thự sau một đêm đã trở thành đống đổ nát, với vô số những xác chết.......Người của Nam nhanh chóng rời đi, Nam cũng quyết định không ép Bình Bạc vào đường cùng bởi dẫu sao những kẻ có liên quan đều đã chết....Binh Bạc cùng số người còn lại của mình cũng rời khỏi ngôi biệt thự.

Trước khi di chuyển, Đen có bấm nút kích hoạt một thứ gì đó.....Sau khi những chiếc xe thuộc người của Nam rời khỏi quả đồi, một tràng nổ kinh thiên động địa vang lên, vụ nổ khiến cho cả quả đồi phải rung chuyển.....Toàn bộ ngôi biệt thự, những chiếc xe sang đang dừng bên ngoài sảnh đều phát nổ, tất cả chìm trong biển lửa, lửa cháy dữ dội, tất cả chỉ còn lại một đống hoang tàn. Những kẻ còn sống đều đã biến mất không để lại một chút dấu vết..

[......]

9 tháng sau, ông Khải đang ngồi uống cà phê đọc báo buổi sáng.....Diễm từ trên tầng đi xuống, cô khẽ hỏi:

- - Bố đúng là, đã về hưu rồi nhưng vẫn quan tâm tình hình an ninh thế nhỉ...? Ngày nào cũng thấy bố đọc báo An Ninh Thủ Đô.....Bố hứa hôm nay sẽ đi thăm mộ mẹ với con rồi đấy.

Ông Khải khẽ cười:

- - Thì bố đang đợi con gái đây còn gì...?

Nhìn vào tờ báo, đọc một đoạn trên trang nhất: Sau 9 tháng, vụ nổ tại ngôi biệt thự trên đồi đã xác nhận được danh tính của những người thương vong. Thật không thể tin được khi một trong số rất nhiều người đã tử vong lại là bà trùm trong lĩnh vực buôn bán, vận chuyển trái phép chất ma túy " CHỊ PHỤNG " cái tên khét tiếng trong thế giới ngầm đã chết trong đống gạch vụn. Phía công an cung cấp thông tin ban đầu có thể nơi này đã diễn ra một cuộc thanh toán lẫn nhau giữa những tay trùm buôn ma túy......."

Diễm thắc mắc:

- - Bố vẫn theo đuổi vụ này sao...? Chẳng phải bố nói với con chuyên án thất bại, bố đã xin nghỉ hưu sớm còn gì..? Hơn nữa bà trùm đã chết, chẳng phải đó là một chuyện tốt hay sao..?

Ông Khải đáp:

- - Không ai chết mà lại là chuyện tốt cả, nhất là khi kẻ bị giết lại là bà trùm.... Điều đó có nghĩa, một thế lực nguy hiểm hơn đã xuất hiện. Vụ nổ đó diễn ra ngay trong đêm mà chuyên án của bố thất bại. Không chỉ có bà trùm, ngay cả kẻ giăng ra cái bẫy khiến bố chui vào cũng bỏ mạng.... Và rất rất nhiều những kẻ khác nữa..... Con nghĩ xem, thế lực nào lại có thể khiến cho bà trùm phải bỏ mạng. Tuy bố đã nghỉ hưu, nhưng không đồng nghĩa với việc bố bàng quan với mọi chuyện.... Nhất là khi những chứng cứ dần dần biến mất trước mặt bố..... À, con từng nói con có quen biết người yêu của cậu Vượng phải không..? Bố mới nghe tin, Vượng cùng bạn gái của mình đã quyết định sang nước ngoài định cư. Và hình như quyết định đó là do cô bé đó yêu cầu..

Diễm khẽ gật đầu:

- - Vâng, nhưng sao bố đột nhiên lại quan tâm đến cô ấy như vậy..?

Ông Khải trả lời:

- - Không có gì, bởi vì do con nói, cô bé ấy cũng quen cậu thanh niên đã đến nhà mình ăn cơm......Sao từ đó đến giờ con không mời cậu ấy đến đây dùng bữa nữa nhỉ...?

Diễm vội đánh trống lảng:

- - Con với cậu ấy đã không liên lạc lâu rồi.... Thôi, bố lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi.... Đi thôi bố...

Với kinh nghiệm của mình, ông Khải biết con gái đang cố che giấu một điều gì đó..... Nhưng ông bật cười, bởi dù sao bây giờ ông cũng đã nghỉ hưu, hàng ngày được ở nhà với mọi người, ông cũng thấy hạnh phúc lắm rồi. Những gì đã qua giờ này không còn khiến ông bận tâm nhiều nữa, duy chỉ có một điều, linh cảm mách bảo ông rằng:

" Cậu thanh niên tên Nam kia là một người không bình thường. "

Điều gì đó khiến ông Khải tin, những chuyện đã xảy ra có liên quan đến Nam. Chỉ có điều không ai có thể tìm hiểu thêm gì về cậu ta cả. Mọi thứ liên quan đến cậu ta đều đã bị xóa sạch không một chút dấu vết.

[......]

Tại một làng trẻ SOS, làng trẻ này mới được xây dựng xong cách đây 3 tháng trước. Mọi thứ ở đây đều vô cùng tốt, đầy đủ, hiện đại với cơ sở hạ tầng khang trang. Một chiếc xe oto vừa dừng lại trong khoảng sân rộng, nơi những đứa trẻ đang nô đùa dưới sự chăm sóc của những bảo mẫu thân thiện.

Cửa xe mở ra, bọn trẻ nhao lên chạy lại rồi gọi to:

- - A.... chú Đại, mẹ Thúy..... Cả bạn Hạnh nữa này.... Mọi người đến rồi....

Cô Thúy cười tươi chào lại tất cả mọi người, chú Đại mở cốp xe, Long cũng đi lại phụ một tay để chuyển đồ đạc từ trên xe xuống, nào là những thùng đựng quần áo, bánh kẹo, đồ chơi, rất nhiều những vật dụng cần thiết khác. Trong lúc đó bé Hạnh chạy lại với những người bạn của mình, hai cô bé, cậu bé cũng đang vội chạy về phía Hạnh, chúng gọi to:

- - Hạnh.... Hạnh... Chúng tớ ở đây này...?

Hạnh đáp:

- - Nhi.... Lụn, tớ đến rồi đây....

Bọn trẻ quấn quýt, nô đùa với nhau như thể chúng đã quen nhau từ rất lâu rồi. Hai đứa trẻ mà Hạnh vừa gọi tên chính là Nhi và Lụn, không chỉ có Nhi và Lụn, mà tất cả những đứa bé sống tại ngôi làng trong rừng sâu đều đã được chuyển về đây để sống một cuộc sống tốt hơn, đầy đủ hơn..... Bước đến gặp chú Đại, người đàn ông khẽ cất lời:

- - Anh chị lại đến thăm bọn trẻ sao..?

Chú Đại cùng Long quay lại cúi đầu:

- - Chào Trương Lão, hôm nay chủ nhật, chúng tôi mua ít đồ đến thăm bọn nhóc....Trương Lão xem nếu còn thiếu thốn gì cứ bảo, tôi sẽ mua đến. Hình như lại có thêm thành viên mới phải không...?

Trương Lão gật đầu:

- - Đúng vậy, tối hôm trước Méng Sử bắt gặp cậu ta đang lục thùng rác kiếm đồ ăn thừa.... Sau khi xác nhận thân nhân thì được biết, bố mẹ cậu ấy đã chết cả, không còn ai nương tựa, nên chúng tôi đã làm thủ tục xin phép chính quyền để đưa cậu ấy về đây.

Chú Đại mỉm cười:

- - Thật may mắn quá, chắc các vị cũng phải rất vất vả để làm quen với môi trường mới thế này phải không..?

Trương Lão cười:

- - Với bốn vị sư phụ thì đúng là rất khó khăn, nhưng vì bọn trẻ họ sẵn sàng làm tất cả. Dẫu sao đây chính là điều tốt nhất với bọn trẻ, làng trẻ này chính là gia đình của chúng, không chỉ vậy còn là gia đình của tất cả những đứa trẻ không nơi nương tựa. Đây cũng chính là ước mơ của tôi, cũng như của ông Tuấn..... Và thật tuyệt vời hơn khi người thực hiện nó lại là con trai của ông Tuấn..... Cậu thanh niên đó thật đáng kinh ngạc, để thực hiện được điều này chắc hẳn cậu ấy đã phải bỏ ra rất nhiều công sức. Khi nghe cậu ấy nói sẽ đưa chúng tôi đến nơi ở mới, ban đầu tôi không dám tin, nhưng nhìn cậu ta, tôi cùng mọi người không còn lo lắng gì nữa. Nhưng đã ba tháng nay cậu ấy không đến đây, chẳng hay anh Đại có thông tin gì không..?

Chú Đại khẽ chạm vào vết thương ngay mạn sườn, sau đêm hôm đó, khi đưa chú Đại lên oto, cô gái với cái tên Akiko đó đã ra tay cứu chú Đại, tuy bị bắn nhưng may mắn cho chú Đại viên đạn không găm vào phần hiểm yếu. Chú Đại ngất đi là do mất máu, khi chú Đại tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong căn cứ của Cường, lúc này tất cả đã thuộc về Nam. Nam cũng không giấu diếm mục đích của mình, Nam kể cho chú Đại tất cả những gì xảy ra trong ba năm qua..... Chú Đại nghe xong chỉ biết khóc, bởi Nam đã trưởng thành như một người đàn ông thực thụ... Khi được hỏi về cái chết của bà ngoại, Nam đáp:

" Bà ngoại không muốn cháu chìm trong thù hận, bà muốn cháu làm một điều gì đó lớn lao hơn. Và cháu tin cháu đang làm đúng.."

Qua đây chú Đại cũng biết thêm về thân phận của Đen, Đen là một người trong làng của Trương Lão. Đen biết ông Tuấn và Cường, bởi khi còn ở trong làng, Đen chính là cầu nối giữa làng và ông Tuấn. Nghĩa là ông Tuấn luôn bí mật dành ra một khoản để chu cấp cho ngôi làng, và Đen là người trung chuyển những nhu yếu phẩm, thuốc men cần thiết cho ngôi làng. Trong lần hẹn định kỳ, cũng chính là sau ngày xảy ra vụ nổ 2 hôm, Đen đến điểm hẹn thì thấy Cường đang tự chữa lành những vết bỏng bằng lá cây dại. Sau khi biết rõ thực hư, biết ông Tuấn đã chết, Đen rất căm phẫn, và rồi Cường lên một kế hoạch, đó là nhân lúc chưa ai phát hiện, Cường triệu tập những người còn sót lại rồi bí mật chuyển số ma túy mà Ngoạn đã giấu kín. Từ đó Đen theo Cường như hình với bóng, với những sách lược của mình, Cường đã nhanh chóng xây dựng lên một tổ chức bí mật chuyên về ám sát, giết người. Mọi thứ diễn ra như Cường đã nói khi xuât hiện tại biệt thự. Không chỉ vậy Cường còn ra sức giúp đỡ tất cả những người anh em lang bạt sau khi ông Tuấn chết. Chính vì vậy tổ chức của Cường ngày càng lớn mạnh. Trong 1 năm đầu tiên Cường chỉ theo dõi Nam, không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì vì khi đó Cường chưa điều tra ra chú Đại có liên quan đến tổ chức Gia Đình... Nhưng khi thâm nhập vào thế giới ngầm, tìm được những bằng chứng.... Lúc đó Cường quyết định không để Nam đi theo chú Đại nữa, cộng thêm cái chết của bà ngoại khiến Nam thay đổi, đó cũng là lúc Cường quyết định hướng Nam theo con đường của ông Tuấn. Nhưng khi gửi Nam vào trong rừng để luyện tập, qua những thông tin báo về, Cường hiểu Nam là một người có trái tim nhân hậu, và Nam cũng có mong muốn giống như bố mình, đó là bảo vệ những đứa trẻ tội nghiệp. Không chỉ Nam mà cả Đen, cả Akiko cũng cùng chung một mục đích..... Và rồi như Cường đã nói, tất cả mọi thứ mà Cường gây dựng là để dành cho Tương Lai, dành cho thế hệ sau, bởi Cường hiểu, sau khi mình chết đi, Nam sẽ không đi theo con đường mà Cường đã đi..... Bởi vậy trong những tháng cuối đời, Cường đã định hướng tổ chức theo một hướng đi khác. Cường trao tất cả những gì tinh túy nhất, những người giỏi nhất cho Nam bởi vì Cường tin, Nam sẽ thực hiện được điều mà ông Tuấn mong muốn: Xây dựng một ngôi nhà bình yên cho tất cả những đứa trẻ bị bỏ rơi.

Khi Nam hỏi Đen tại sao Cường không tự tay làm điều này thì Đen đáp:

" Ông ấy nói, cuộc đời của ông ấy chỉ có thù hận, hơn nữa ước mơ của một người phải do chính tay người ấy gây dựng, như vậy mới thực sự có ý nghĩa. "

Trong vòng hơn nửa năm, sau khi lên nắm giữ toàn bộ tổ chức, điều đầu tiên mà Nam làm chính là tìm hiểu về " Báo Đen ". Trước đó Đen cũng đã bí mật làm điều này, và sự thật về " Báo Đen " chúng là một tổ chức chuyên về ám sát, bắt cóc, đào tạo trẻ em thành những sát thủ giết người. Tuy nhiên ở Việt Nam chúng cũng chỉ hoạt động dưới sự điều khiển của "tổ chức mẹ". Sau hơn nửa năm, Nam đã nhanh chóng lần ra những cơ sở của chúng tại khu vực vùng núi phía bắc, cũng nhờ vào sự giúp đỡ của Bình Bạc và chú Đại. Tuy không thể tìm ra kẻ đã giết bà ngoại, nhưng những căn cứ bí mật của " Báo Đen " đã bị triệt hạ. Sau khi cảm giác đã an toàn, Nam xây dựng làng trẻ SOS để những cu Lụn, bé Nhi có được một cuộc sống yên bình hơn. Tất nhiên Nam vẫn cho người của tổ chức bí mật bảo vệ họ, những bảo mẫu, những lao công trong làng trẻ tất cả đều là người của tổ chức, cùng với đó là sự hiện diện của 4 vị sư phụ, bọn trẻ sẽ được bảo đảm an toàn. Nhưng gốc rễ của " Báo Đen " là bắt nguồn từ Nhật Bản.

Khi nghe Trương Lão hỏi về Nam, chú Đại nhìn lên bầu trời rồi nói:

- - Tôi cũng không rõ, nhưng có lẽ nó đang đi tìm hiểu về kẻ thù.... Cũng như ông và bốn vị sư phụ, nếu như sự an nguy của bọn trẻ bị đe dọa.... Nó sẽ không để yên, dù cho bọn chúng có ở đâu đi chăng nữa.

Trương Lão khẽ gật đầu đồng ý, phía dưới gốc cây, Nhi và Lụn đang thao thao bất tuyệt kể cho Hạnh nghe những điều mà Nam đã làm trong rừng, bé Hạnh ngồi nghe các bạn kể về anh trai với đôi mắt sáng long lanh, có lẽ con bé đang tự hào về anh của mình lắm..... Bé Hạnh nói với các bạn:

- - Hi Hi... Chuyện gì anh ấy cũng làm được.... Vì anh ấy là anh Nam mà...

[......]

12h15" theo giờ Tokyo, Nam diện bộ vest bảnh bao với sơ mi trắng, cà vạt, giày tây bóng lộn..... Đang đi bên cạnh Nam là Akiko, Nam khẽ hỏi:

- - Thông tin đúng chứ..?

Akiko đáp:

- - Lão Đại, hình như cậu vẫn chưa tin tưởng tôi, hay là do cậu coi thường tôi đấy nhỉ..?

Nam khẽ cười:

- - Vậy thì bắt đầu thôi, hãy cùng xem xem những kẻ đang ngồi trong căn phòng kia đáng sợ đến mức nào nào...

Nam nghe trong thiết bị liên lạc, giọng của Đen vang lên:

" Bọn chúng là Yazuka thứ thiệt đấy nhé."

Nam trả lời:

- - Vậy thì càng đáng để thử...

" Sầm "

Cánh cửa vừa được mở ra rồi khẽ đóng sập lại...... Một lúc sau, Nam bước ra, khẽ chỉnh lại cà vạt, Akiko bước theo sau, cô hỏi:

- - Cậu mà đánh chết người là chúng ta trở thành tội phạm quốc tế đấy.

Nam cười rồi khẽ đưa chiếc USB vào túi áo vest, Nam nói:

- - Yên tâm, tôi chỉ lấy thứ mình cần thôi.... Mà hơn nữa, tấm mặt nạ này khiến tôi ngứa ngáy khó chịu quá. Có thứ này, toàn bộ thông tin về "Báo Đen" ở Việt Nam sẽ rõ như ban ngày..... Ba tháng qua chúng ta đã vất vả rồi. Nhưng Akiko này, cô sẽ về trước, còn tôi sẽ về sau..

Akiko ngạc nhiên:

- - Cậu còn ở lại làm gì..?

Nam trả lời:

- - Tôi có một cuộc hẹn....

[......]

5h chiều theo giờ Việt Nam..... Diễm đang xách vali đi xuống cầu thang, ông Khải bèn hỏi ;

- - Con đi du lịch đấy à..?

Diễm đáp:

- - Vâng, con có nói qua với bố còn gì..?

Ông Khải ậm ờ:

- - Ừ thì bố quên mất, mà con nói con đi đâu nhỉ...? Hình như con chưa nói..?

"Gâu... Gâu.. Gâu.."

Bối Bối vẫy đuôi mừng rỡ khi thấy Diễm đang bước ra hiên nhà. Diễm khẽ vuốt ve bộ lông mềm mượt của Bối Bối. Sau đó Diễm quay lại nhìn bố rồi khẽ mỉm cười, Diễm nói:

- - Hi hi.... Con đi Nhật....

- ------- The End --------

Lời Kết.

Lời cuối cùng mà mình muốn nói với tất cả mọi người: Cảm Ơn Các Bạn Đã Đồng Hành Trong Suốt Chặng Đường Dài Vừa Qua.

Dì Ghẻ - Ông Trùm - Sóng Ngầm......Seri truyện dài nhất đến thời điểm hiện tại đã KẾT THÚC.

Chân Thành Cảm Ơn.......
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.