Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 97: Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (26)



Trở về Chương Long điện, Thụy Bích vẫn mãi im lặng cuối cùng cũng lên tiếng nói: " Xin lỗi hoàng thượng."

Đang cởi áo ngoài của mình thì nghe Thụy Bích nói tiếng xin lỗi, Thiên Vũ ngồi xuống giường bên cạnh y nhẹ giọng: " Xin lỗi về cái gì?"

" Đã để người lại thấy Thụy nhi ra cái dáng vẻ như vậy." Thụy Bích nói mà chỉ biết cúi đầu không nhìn hắn.

" Ta không phải đã nói rất hiểu ngươi hay sao?" Thiên Vũ lại nói: " Chính vì vậy không có dáng vẻ gì của Thụy nhi mà ta không biết cả, nhưng ta vẫn không hiểu tại sao ngươi lại phải xin lỗi."

Thụy Bích thở ra một tiếng: " Thụy nhi cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy là nên xin lỗi người mà thôi."

" Bớt nói những lời vô nghĩa đi." Thiên Vũ đẩy Thụy Bích nằm xuống, hắn mỉm cười nhìn y: " Ta yêu tất cả những gì mà ngươi có, dù là tốt hay xấu. Đơn giản là ngươi, không phải gương mặt, không phải con người hay tính cách, mà chỉ là ngươi có hiểu không?"

" Không phải con người hay tính cách?" Thụy Bích đột nhiên bật cười, y lại nói: " Hoàng thượng thật là... không phải vì biết tính cách hay con người của ai đó, mới biết được bản thân có thích người đó hay không sao? Hoàng thượng thế nhưng lại đi ngược lại, chuyện vô lý như vậy người cũng có thể nói?"

" Ngươi..."

" Nhưng... Thụy nhi cũng vậy." Thụy Bích đôi mắt không lẩn tránh nhìn Thiên Vũ: " Yêu người từ rất lâu rất lâu, từ trước khi biết được hoàng thượng là con người thế nào.”

“ Thụy nhi!”

“ Là ôn nhu hay tàn nhẫn, là ấm áp hay lạnh lùng, tất cả ta đều không biết được.” Thụy Bích khẽ cười: “ Thế nhưng lại yêu người vô điều kiện, đến không thể kiểm soát được chính mình, chỉ bởi vì người đó là hoàng thượng mà thôi."

" Thụy nhi." Cúi người muốn hôn y thì không ngờ Thụy Bích lại dùng tay chặn miệng hắn, Thiên Vũ nhíu mày: " Lại làm sao?"

" Không phải người nói trở về sẽ giải thích cho Thụy nhi sao?"

Thiên Vũ bị làm cho mất hứng, hắn không hứng thú nói: " Trong lúc này mà ngươi còn nhớ đến những việc đó?"

Thụy Bích mỉm cười: " Lời của người thốt ra rồi không thể rút lại được đâu, hoàng thượng."

" Ngươi thật biết cách làm ta mất hứng." Thiên Vũ khó chịu ngồi dậy, hắn lại tiếp tục cởi xong ngoại y của mình mới tiến vào trong chăn nằm xuống: " Vậy điều Thụy nhi muốn biết là gì đây?"

Thấy buộc tóc trên đầu Thiên Vũ còn chưa tháo xuống, Thụy Bích xoay người nằm lên ngực hoàng đế lại với tay tháo ra dây buộc trắng trên tóc cho hắn: " Những gì mà hoàng thượng biết về đại ca sau này, người đã nói chuyện xảy ra ở Xuân Hương viện sẽ có ảnh hưởng lớn đến huynh ấy sau này mà phải không?”

“ Còn nữa…” Thụy Bích lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn nói: “ Có phải ngay từ đầu người đã biết tả thừa tướng đứng sau chuyện này, thế nhưng vẫn cố ý giao lại cho đại ca của ta?"

Thiên Vũ tùy hứng nói: " Ngươi quan tâm hắn như vậy, không sợ ta sẽ ghen sao?"

Thụy Bích tựa cằm trên ngực hoàng đế, y mỉm cười: " Người rõ hơn ai hết huynh ấy là đại ca của Thụy nhi, như vậy mà có thể ghen sao?"

" Đương nhiên."

" Thật nhìn không ra." Thụy Bích cười nói: " Nhưng cũng thật lạ, nếu đúng là ghen thật, hoàng thượng còn không phải sẽ ban xuống một cái chiếu chỉ để đầy huynh ấy đi thật xa rồi hay sao?"

" Ta sẽ không làm vậy?" Thiên Vũ trả lời không suy nghĩ.

Thụy Bích nghe nói thì hiếu kỳ: " Tại sao?"

" Vì hắn là Tĩnh Thất."

Thụy Bích lúc này lại ngạc nhiên hơn, y không nghĩ đến Thiên Vũ sẽ không dài không ngắn trả lời như vậy: " Có phải hai mươi năm sau đó, khi Thụy nhi không còn nữa đã xảy ra rất nhiều chuyện?"

" Đối với đại ca của ngươi…” Thiên Vũ hai mắt nhìn một hướng suy tư, hắn một hồi sau mới trầm giọng lên tiếng: “ Ta luôn cảm thấy mình đã mắc nợ hắn."

" Hoàng thượng?"

" Tĩnh Thất luôn là người khiến ta tin tưởng không một chút nghi ngờ, là một người sẽ tuyệt đối trung thành và tuân theo mọi mệnh lệnh của ta.” Thiên Vũ vuốt mái tóc dài của Thụy Bích đang phủ trên ngực mình, hắn lại nói: “ Nhưng vì để tìm kiếm đệ đệ thất lạc của mình, hắn thậm chí làm trái lời ta. Chứng tỏ đối với Tĩnh Thất, ngươi vô cùng quan trọng."

Thụy Bích im lặng không nói gì, y chỉ cho rằng mình hai đời luôn muốn được nhận lại người thân, nhưng mãi vẫn không có cách nào đối diện với họ. Chỉ biết Tĩnh Thất thật lòng muốn tìm mình, nhưng y lại không nghĩ còn có chuyện như vậy, Tĩnh Thất lại có thể vì y mà làm trái lệnh Thiên Vũ.

" Vậy mà ngay khi chỉ vừa biết ra ngươi chính là đệ đệ mà hắn tìm kiếm, cũng là lúc hắn chính mắt nhìn thấy ta lấy đi mạng sống của ngươi."

" Hoàng thượng?"

" Cái chết của ngươi không chỉ ám ảnh ta suốt hai mươi năm, ôm nỗi ân hận để bị dày vò.” Hoàng đế đều giọng: “ Ngay cả Tĩnh Thất cũng bắt đầu có sự thay đổi, hắn không trách ta đã giết chết ngươi. Nhưng khoảng cách của chúng ta không còn như những gì ngươi đang thấy bây giờ, đơn giản chỉ còn là giữa quân và thần, làm hết trách nhiệm mình nên làm."

Thụy Bích ngạc nhiên lên tiếng hỏi: " Đại ca sau đó không còn là hộ vệ cận thân của người nữa sao?"

" Sau khi ta lên ngôi Tĩnh Thất đã xin được rời khỏi triều đình, cứ như vậy sống cuộc đời không màng nhân thế. Thế nhưng ta không muốn như vậy, đã dùng quyền lực của mình mang một cái chức hộ quốc quốc công để giữ hắn ở lại." Thiên Vũ nâng khóe môi cười tự giễu nói: " Có lẽ cũng chính vì vậy, ta không chỉ khiến hắn mất đi một đệ đệ là người, mà còn khiến hắn đánh mất cả thê nhi của mình."

" Thê nhi?"

Thụy Bích lần này ngạc nhiên muốn chống người dậy thì Thiên Vũ nhanh tay giữ lại, hắn ôm lấy Thụy Bích ép y lại nằm xuống lại trên người mình: " Ngươi cũng đã nhìn thấy cô nương ngoại quốc ở Xuân Hương viện kia rồi."

" Ý hoàng thượng cô ấy chính là...?"

" Vốn người bị nàng ta đâm phải là Tĩnh Thất, nhưng cũng chỉ là do nhất thời xem hắn như bọn người đã bắt cóc mình mà thôi.” Thiên Vũ nói: “ Sau khi La Hỷ Ny bình tĩnh lại cũng có thể nhận ra đúng sai, nàng ta mang thuốc giải ra để cứu lại Tĩnh Thất, bắt đầu từ đó giữa họ xảy ra không ít chuyện."

Thụy Bích lên tiếng hỏi: " Người nói vị cô nương đó thật sự là quận chúa người Man Khống."

Thiên Vũ xác nhận: " Đúng vậy."

" Nhưng không phải theo lời của Thuần vương gia nói, thì người Man khống có ý bắt tay cùng Thương Lăng quốc. Bọn họ muốn cùng nhau đầu tiên chiếm được Vương Lân ta, nguyên do để tạo điều kiện và khí thế phản công lật đổ thời đại cai trị của Ân Ly quốc?"

" Chính vì vậy Tĩnh Thất đã rơi vào tình thế khó khăn khi không ngờ đến thân phận thê tử của mình."

" Đại ca không hề biết cô ta là quận chúa Man Khống?"

Thiên Vũ lắc đầu nói: " Hắn chỉ cho rằng cô ta là một vị tiểu thư nào đó vô tình bị bắt rồi bán đến Vương Lân, La Hỷ Ny cũng không hề nói ra thân phận của mình, cho đến khi hạ sinh nhi tử của họ."

Thụy Bích nghe cũng bất ngờ, y luống cuống cả lên: " Sau đó đã có chuyện gì, hoàng thường nói nhi tử... là nhi tử của đại ca?"

Thiên Vũ cười nói: " Ta chính là người đã ban cái tên cho hắn, Tĩnh An Thụy Kính."

" Thụy Kính... là con trai, đại ca có con trai?" Chưa kịp vui mừng thì nghĩ đến lời Thiên Vũ nói vừa rồi, vì hắn mà Tĩnh Thất mất thê nhi khiến Thụy Bích lo sợ: " Vậy có phải La Hỷ Ny quận chúa..."

" Nàng ta chọn lựa lại không phải Tĩnh Thất và Thụy Kính." Thiên Vũ trầm mặt, hắn giọng nói tựa như không được vui vẻ mấy: " Rời bỏ họ khi Thụy Kính chỉ vừa lên hai tuổi, La Hỷ Ny ám sát ta không thành nên bị bắt lại. Ta vì Tĩnh Thất mới quyết định thả nàng ta ra, La Hỷ Ny sau đó trở về Man Khống tự mình dẫn quân gây chiến với Vương Lân."

Thụy Bích nghe tới đây liền có ý nghĩ không hay, y nhỏ giọng: " Không lý nào hoàng thượng ra lệnh cho đại ca, yêu cầu huynh ấy cầm quân đánh chính thê tử của mình?"

" Trẫm không hề ra lệnh này.” Thiên Vũ trầm giọng: “ Chính Tĩnh Thất là người kiên quyết muốn làm vậy."

" Đại ca...?"

" Đối với cả hai người họ, đất nước và hoàng đế của mình đứng trên cả người đã cùng mình kết tóc phu thê. Tĩnh Thất đã chính tay giết chết La Hỷ Ny, hắn cuối cùng quyết định đưa thi hài của nàng trở về Man Khống để an táng."

Thụy Bích siết chặt tay mình, nhíu mày tựa mặt trên ngực hoàng đế nhưng không để hắn nhìn thấy. Thiên Vũ lại nói: " Sau đó ta tuy đã có một nhi tử do Lân My sinh ra, nhưng vẫn quyết định nhận Thụy Kính làm nghĩa tử và truyền ngôi kế vị cho hắn."

" Hoàng thượng cũng có nhi tử?"

Xem vẻ mặt không vui của Thụy Bích, Thiên Vũ nâng khóe môi: " Ngươi ghen sao?"

Thụy Bích không lên tiếng, Thiên Vũ lại tiếp: " Ngươi cũng biết đời trước ta từng là một tên hoàng tử ngu ngốc, xem việc tình cảm nhi nữ cũng chỉ như trò chơi. Là sau khi ngươi qua đời, ta mới biết cô ta đang mang giọt máu của mình, nhưng ta lúc đó cũng chẳng còn muốn để tâm nữa. Thậm chí còn chưa từng gặp mặt họ, vì vậy Thụy nhi sẽ không cảm thấy khó chịu chứ?"

" Thụy nhi không có..." Thụy Bích nghe Thiên Vũ nói chưa từng quan tâm hay gặp họ thì lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, y không thể để Thiên Vũ biết mình lại thật sự khó chịu khi nghe hắn đời trước đã có một hài tử. Tuy rằng Thụy Bích biết rõ Thiên Vũ đời trước từng có vô số thê thiếp, bây giờ nghe hắn từng có nhi tử đương nhiên sẽ không vui.

Thụy Bích tránh đi suy nghĩ hiện tại, y lên tiếng: " Nhưng nếu để Thụy Kính nối ngôi, không phải sẽ có rất nhiều người muốn phản đối hay sao? Dù gì hoàng thượng vẫn còn có hoàng tử để truyền ngôi vị, đâu thể nói cho ai liền cho người đó."

" Sau lần Tĩnh Thất giết chính thê tử của mình vì bảo vệ giang sơn của ta, đương nhiên nhiều người không muốn đồng ý cũng vẫn phải dè chừng. Huống hồ cho dù chúng thật sự muốn lên tiếng phản đối, ta cũng sẽ khiến chúng phải tiếp tục im lặng."

Thụy Bích lăn xuống khỏi người hoàng đế, y nằm sang một bên của hắn rồi kéo chăn lên cao qua ngực mình: " Nhưng không phải sự việc ở Xuân Hương viện đã thay đổi rồi, người bị La Hỷ Ny đâm trúng một dao không phải đại ca, mà là Ôn Như tiểu thư?"

" Đúng là như vậy."

Thụy Bích đột nhiên nghiêm mặt nói: " Thụy nhi sẽ làm tất cả những gì mình có thể để thay đổi cái gọi số mạng, đại ca xứng đáng để có được hạnh phúc, chứ không phải đối mặt với sự lựa chọn giữa quốc gia và thê nhi đó."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.