Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 62



" Thiên Vũ ca, người không sao chứ....Thụy nhi... Thụy nhi!"

" Thụy nhi, không được khóc."

" Ư..." Thụy Bích lau đi nước mắt trên mặt: " Thụy nhi không khóc...sẽ không."

" Thiên Uy hắn có làm hại tới ngươi hay không?"

Thụy Bích lắc đầu: " Không có, Thiên Vũ ca...Thụy nhi nhớ người lắm." Y nói thật nhỏ: " Thụy nhi tin người, chắc chắn sẽ chờ."

Thiên Uy bước lại gần: " Hắn hiện tại là tội nhân, ngươi không được phép cùng hắn nói quá nhiều."

Thụy Bích không quan tâm những lời nói của Thiên Uy, y ngang bướng nhất định không để ý tới hắn.

" Gặp thì cũng đã gặp được rồi. Thụy Bích ngươi phải nhớ những gì mình đã hứa."

" Ta sẽ không quên."

" Đi thôi."

Thụy Bích nghe vẫn bám cứng Thiên Vũ không chịu buông, bây giờ chính Thiên Vũ lại lên tiếng: " Thụy nhi, trở về đi."

Y nghe hắn thì thầm vài câu mà chắc rằng Thiên Uy không thể nghe thấy: " Thiên Vũ ca."

Thụy Bích ngước đầu nhìn hắn, Thiên Vũ không nói gì nữa nhưng y hiểu ý hắn mới gật đầu: " Vâng."

Thiên Uy kéo ra Thụy Bích mà lớn tiếng: " Hết thời gian rồi, đừng làm ta tức giận."

" Thiên Uy, ta tạm để Thụy nhi ở chỗ ngươi. Nếu ngươi dám làm gì y ta chắc chắn khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong."

" Chờ ngươi giữ được mạng của mình hãy nói vẫn chưa muộn."

Thụy Bích bị kéo đi vẫn cố xoay đầu nhìn hắn, chắc rằng Thiên Uy không thể thấy được nụ cười đáng ngờ của Thiên Vũ.

Tất cả những gì đang diễn ra lúc này cũng không khác gì những việc hắn đã trải qua một đời trước, chẳng qua hiện giờ Thiên Chân hoàng đế vẫn còn sống và hắn không còn là con người chỉ biết có thù hận. Điều quan trọng nhất chính là hắn không có ngu muội chờ đợi một bóng hình của Mạn Hoa mặc cho Thụy Bích từ đầu tới cuối lúc nào cũng ở cạnh hắn.

Thụy Bích đến khi đã rời khỏi ngục thất vẫn tưởng như mình vừa nghe lầm, cho dù Thiên Vũ lúc đó nói rất nhỏ như trấn an mình nhưng y chắc chắn hắn sẽ không lừa y. Vừa mới đây thôi Thụy Bích còn ngỡ mình đang còn bị chìm trong cơn ác mộng kinh hoàng " Thụy nhi, Tĩnh Thất vẫn còn sống."

Nhớ lại lời nói của Thiên Vũ, y không thể kiềm chế được nỗi lòng của mình mà ôm

mặt khóc. Đại ca còn sống... huynh ấy vẫn chưa chết....!

" Thụy Bích, ngươi làm sao?"

Thụy Bích tránh xa ra Thiên Uy, y không thể để hắn biết được chuyện này nên tự mình đi trở về Trữ Lan cung: " Người mặc kệ ta."

- -------------------------------------------------

Trở lại năm ngày trước đó Hạ Uyên theo lời Tiêu Lũy rời khỏi phủ học sĩ giữa đêm khuya, nàng bí mật không để ai trông thấy đến sông Thủy Bích chảy quanh hoàng thành tìm

kiếm. Ven theo bờ sông nàng mừng rỡ, thật sự Tiêu Lũy nói không sai. Nhờ ngọn đuốc trong tay nàng trông thấy Tĩnh Thất bất tỉnh bị nước sông cuốn trôi vào một khe đá: " Tĩnh Thất hộ vệ."

Hạ Uyên nhanh chóng đưa người lên trên: " Này, ngài tỉnh lại đi." Trên người Tĩnh Thất có hai vết thương ở tay, nàng lo lắng băng bó xong mới đè tay lên ngực hắn ấn xuống: " Tĩnh Thất hộ vệ, ngài nghe ta nói không? "

" Khụ..."

" Tĩnh Thất hộ vệ." Thấy hắn nôn ra nước trong bụng Hạ Uyên mới thở phào cho vào miệng Tĩnh Thất một viên thuốc rồi vỗ vỗ nhẹ gương mặt hắn.

Tĩnh Thất lúc này mới tỉnh lại, hắn đè tay lên ngực ho vài tiếng rồi ngồi dậy: " Khụ... Khương tiểu thư?"

" Tốt quá rồi ngài không sao cả, làm ta lo lắng quá."

" Tại sao lại là tiểu thư, Tiêu Lũy hắn đang ở đâu?"

" Tiêu Lũy hiện đang tạm trú ẩn trong phủ của ta, xảy ra một số rắc rối nên để tránh không bị người của tứ hoàng tử phát hiện ta mới thay huynh ấy tới đây."

Tĩnh Thất nhìn sắc trời đã tối cũng đoán

ra được tứ hoàng tử đã ra tay ở Tần Di cung, khó trách Tiêu Lũy không thể tự mình đến: " Khiến tiểu thư cũng bị kéo vào chuyện này,

nói không chừng sẽ mang đến tai họa cho Khương học sĩ."

" Không cần nói mấy chuyện dư thừa đó. Đừng nói ta không thể bỏ mặc Tiêu Lũy, mạng của đệ đệ ta là do Vương gia cứu. Nếu Vương gia không xin hoàng thượng ban thuốc cứu người thì bệnh của Trí Phát sẽ không thể khỏi."

Hạ Uyên nhìn theo hướng dòng chảy của sông Thủy Bích làm lạ: " Nhưng làm sao ngài có thể thoát ra ngoài được từ con sông này?"

" Là do Vương gia sắp xếp, không ngờ bên trong hoàng cung và ngay cả Thiết Dương phủ đều có những mật thất thông với sông Thủy Bích."

" Ngay cả mật thất trong Thiết Dương phủ mà vương gia cũng biết, Vậy có khi nào tam hoàng tử sẽ đoán được ngài sẽ từ đó mà trốn ra ngoài?"

Tĩnh Thất lắc đầu: " Thiết Dương phủ được xây dựng từ nhiều đời trước, mật thất ở đó sẽ thông với hoàng cung và con sông này chỉ có hoàng đế mới có thể biết được. Nó dùng để hoàng thất phòng khi có phản loạn vẫn sẽ tìm ra đường sống cho mình."

" Vậy làm sao vương gia biết được chuyện này?"

" Ta cũng không rõ." Lúc Thiên Vũ nói với hắn tất cả đường đi bên trong mật thất. Tĩnh Thất cũng vô cùng ngạc nhiên, hắn đối với Thiên Vũ hết lòng trung thành, và nể phục liền không nghĩ ngợi nhiều mà tin tưởng lời hắn giả vờ bị dồn vào đường cùng trốn vào nghi phòng. Trước khi Thiên Uy ra lệnh phóng hỏa Tĩnh Thất đã mở con đường đi bên dưới trầm mình theo nước sông Thủy Bích cuốn ra ngoài.

Tĩnh Thất không biết rằng Thiên Vũ đã dựa vào chính lời kể của hắn một đời trước, Thụy Bích đã âm thầm nhờ Tiêu Lũy và Hạ Uyên vì tình mà bỏ trốn khỏi Thiên Vũ quay trở lại cứu

đại ca mình ra ngoài theo con đường đó.

Không chỉ vậy trước khi Tĩnh Thất phát hiện là mình, y còn để lại bản đồ chỉ dẫn những đường khác để về sau Tĩnh Thất cùng Thiên Hoài cứu ra Thiên Vũ và dẫn người đánh vào hoàng cung.

- ----------------------------------

Trung công công sau vài ngày tĩnh dưỡng cũng đã không còn nguy hiểm, tuy nhiên tuổi của lão cũng đã cao nên chỉ có thể nằm một chỗ trên giường nghe Tĩnh Thất tường thuật mọi chuyện mới an tâm: " Nô tài cứ cho rằng Vương gia lần này thật sự đã rơi vào bẫy của tứ hoàng tử, thật tốt quá. Lão nô cho dù có

chết cũng có thể nhắm mắt được rồi."

Hạ Uyên cười tươi: " Trung công công à, ta đã cứu ông sống lại không có chết được đâu."

" Lão nô vô cùng biết ơn của Khương tiểu thư."

" Là việc nên làm thôi công công không cần phải mang ơn ta đâu."

Tiêu Lũy khoanh tay đứng bên cửa sổ: " Điều ta lo lắng lúc này chính là Thụy Bích công tử."

" Đúng vậy, lúc đó công tử còn cầm mãnh vở tự dùng mạng mình để uy hiếp tứ hoàng tử, không biết người lúc này thế nào rồi. Có khi nào từ hoàng tử..."

" Được rồi!" Tĩnh Thất chặn lời Minh Tô: " Vương gia ngay từ đầu đã đoán được Tứ hoàng tử sẽ nhắm vào Thụy Bích mới muốn để đệ ấy tạm thời rời khỏi hoàng thành, chỉ là Thụy Bích không chịu nghe lời mà thôi. Vương gia biết tứ hoàng tử nhất định sẽ không làm hại đệ ấy mới nghĩ đến nơi an toàn nhất để Thụy Bích không bị tổn thương gì lúc này chính là ở chỗ của tứ hoàng tử."

Hạ Uyên hiểu ra vấn đề: " Vậy là ngay từ đầu Vương gia đã biết Thụy Bích sẽ có cách ép được tứ hoàng tử thả mọi người còn sẽ là nơi an toàn nhất cho y trong thời gian này, sau đó sẽ để Tiêu Lũy đến sông Thủy Bích gặp ngài Tĩnh Thất?"

" Đúng vậy, không chỉ chúng ta mà trong cung

Ngũ hoàng tử sẽ theo dõi tình hình và bảo vệ Thụy Bích, chỉ cần có cơ hội người sẽ cứu đệ ấy ra ngoài."

" Vương gia đúng là tính toán rất chu toàn, nhưng tại sao nhất thiết phải làm bộ cho tứ hoàng tử thấy người đã bị trúng mưu của hắn và Tĩnh Thất hộ vệ đã chết chứ?"

Tĩnh Thất bình tĩnh: " Vì chỉ khi khiến tứ hoàng tử tin rằng vương gia đã bị đánh bại thì hắn mới không phòng bị chúng ta, an tâm để thực hiện mưu đồ của mình."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.