trong màn đêm xuất hiện hai bóng người, tên nam nhân đột nhiên lớn tiếng: " Ngươi nói
cái gì?"
" Đại hoàng tử đã chết rồi."
Thiên Cung ngạc nhiên đến độ không còn tin vào tai mình: " Thiên Vũ hắn điên rồi sao? Cho dù đại ca tội lớn đến đâu thì hành vi này của hắn đã đi quá xa rồi."
Trên gương mặt Quan Chân vẫn còn đọng lại sự sợ hãi, nàng thậm chí không dám nhớ lại: " Chính mắt ta đã nhìn thấy... rất rõ ràng."
" Ta chẳng phải đã ra lệnh ngươi cần giải cứu huynh ấy ra nếu rơi vào tình cảnh nguy hiểm, thật ra đã xảy ra chuyện gì?"
" Tam hoàng tử, ta không thể." Quan Chân luôn rất cứng cỏi, nàng ham học võ thuật cũng đã từng đánh bại nhiều nam nhân, những cảnh chém giết từ khi tới Gia Biên thành thấy cũng không ít.
Chỉ khi chứng kiến chuyện xảy ra vừa rồi nàng vẫn còn run rẩy: " Nhị hoàng tử giống như một con thú dữ đang say máu, có thể dễ dàng dùng móng vuốt xé nát bất cứ kẻ nào mà ăn tươi nuốt sống.... Ta lúc đó ta thật không thể."
" Ngừng đi Quan Chân." Thiên Cung đưa tay
ngăn Quan Chân nói tiếp trong tình trạng hoảng loạn như vậy: " Bình tĩnh kể cho ta nghe, thật sự đã xảy ra chuyện gì."
" Ta...Ta theo lệnh âm thầm quan sát tình hình bên trong thành thì!"
Sau khi nghe Quan Chân thuật lại những gì mình nhìn thấy,Thiên Cung trầm mặt: " Thật không ngờ hắn chỉ vì một tên thị nô lại có thể khiến mình mất hết lý trí, lại có thể làm ra những chuyện như vậy."
" Cũng là do ta quá chủ quan, cứ cho rằng lần này có thể loại trừ Thiên Vũ, dù thất bại đại ca cũng chỉ là mất hết thân phận hoàng tử, tất cả đều sẽ có lợi cho tứ đệ. Thật không ngờ tới!" Hắn bình tĩnh: " Mang tin tức báo về hoàng thành, Thiên Vũ lần này chính là tự mình không thể thoát."
Quan Chân ngây người rồi xoay mặt đi không trả lời, nàng không thể nào tự giải thích được.
" Làm sao vậy?"
" Tại sao người vẫn có thể bình tĩnh như vậy?"
Không hiểu ý, Thiên Cung lại hỏi: " Ngươi muốn nói?"
" Đại hoàng tử và người không phải huynh đệ hay sao? Ta biết gia đình hoàng tộc không có tình thân nhưng ngài ấy và người đều cùng một mẫu phi. Nhưng biết đại ca mình đã chết, một chút đau thương cũng không
có."
Ta vốn nghĩ rằng tam hoàng tử ra lệnh cứu thoát đại hoàng tử khi gặp nguy là vì vẫn còn chút tình huynh đệ. Thật không ngờ...
" Tình thân? Tể tướng tiểu thư thật là có suy nghĩ quá đơn giản đi ha ha ha!" Thiên Cung đột nhiên cười lớn khiến Quan Chân sững người: " Cái gì mà cùng một người sinh ra? Ngươi có biết cái người mà ngươi nói cùng
ta chung mẫu phi đó đã từng chỉ vì lấy lòng phụ hoàng mà đẩy ngã ta xuống hồ gần như chết đuối khi chỉ mới năm tuổi? Ngươi có biết ta lúc bảy tuổi đã bị ép phải cầm dao giết người bởi chính đại ca của mình?"
Hắn trầm giọng: " Đến cuối cùng người đưa tay ra giúp đỡ ta lại là tứ đệ không cũng thân mẫu. Ngươi nói thử xem cái gì mới gọi là tình thân?"
" Ta....ta không biết...ta!"
" Đừng nhìn mọi chuyện chỉ trên phương diện nhân nghĩa, những thứ đó đã không còn tồn tại trong những cuộc tranh đấu giành ngai vị này. Chúng ta chỉ biết kẻ thắng sẽ là người có được tất cả mà thôi."
Khi trời vừa rạng sáng, Linh Phi đã thật nhanh chạy đến tẩm phòng của Thiên Vũ, nền đất, trên tường, từ trong ra ngoài đầy rẫy những màu máu nhuộm đỏ khiến y càng thêm lo lắng: " Thụy Bích, ngươi có ở đây không?"
nhìn một vòng khắp nơi cũng không thấy ai, y lại gọi lớn hơn: " Thụy Bích."
" Linh Phi công tử?"
Linh Phi xoay người mừng rỡ: " Tiêu Lũy, mọi người đâu cả rồi, Thụy Bích đâu, y vẫn ổn cả chứ?"
Tiêu Lũy dù đã rất nhiều lần vẫn chưa có dũng khí nhìn thẳng nói chuyện cùng Linh Phi, y xinh đẹp thanh khiết đến hắn sợ chỉ nhìn qua cũng dễ vấy bẩn mất mà liếc mắt sang nơi khác: " Công tử an tâm, Thụy Bích công tử không sao cả, hiện tại đang ở cùng với nhị hoàng tử ở tây phòng."
" Thật vậy sao?" Linh Phi thở phào nhẹ nhõm, khi nghe Kỳ Nguyên nói Vân Ấn tạm thời để bảo vệ trên người Thụy Bích đã sử dụng rồi,
y cứ mãi thấp thỏm không an: " Cảm ơn ngươi
Tiêu lũy, ta đến tây phòng đây."
" À...vâng!" Nhớ tới gì đó Tiêu Lũy bèn
gọi: " Khoan đã Linh Phi công tử!"
"????"
" Cái người hôm qua công tử đưa về có nhắn lại muốn gặp người, cùng cái tên bị chém thương cũng đã tỉnh lại rồi."
" Vậy sao, hiểu rồi gặp xong Thụy Bích ta sẽ đến!"
Thụy Bích đến giờ mới nhận ra vết thương sau vai trái của Thiên Vũ, y sao lại ngu ngốc đến vậy? Nhị hoàng tử bị thương cũng không biết. Một bên ngồi nhìn người rửa vết thương cho Thiên Vũ mà thút thít: " Hức...ư!"
Trông cái vẻ cắn môi cố nhịn nước mắt của y làm hắn khó chịu: " Thụy nhi, chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Không có gì để lo lắng đâu!"
" Thiên Vũ ca... có đau lắm không?"
" Không có."
" Nhưng nhìn có vẻ...!"
" Ngươi nhìn sẽ nghĩ rất đau nhưng không phải, vết thương này có đáng là gì. Ta là người bị thương đương nhiên biết rõ hơn ngươi, đừng lo."
" Nhị hoàng tử, xin người đừng động tay mạnh nếu không sẽ ảnh hưởng tới vết thương!"
" Ư....hức...!" Rõ ràng là người bị thương rất nặng mà.
" Người cần phải nghĩ ngơi nhiều thì mới....!"
Thiên Vũ chỉ vừa dỗ tiểu bảo bối an tâm chút ít, mà chỉ vì lời của tên đại phu này lại khiến y ứa nước mắt, hắn Liếc mắt nhìn tên khốn kia: " Câm miệng của ngươi lại cho ta."
"
V... vâng..."
" Lui ra ngoài."
Vị đại phu mất hết cả hồn vía ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh, vừa ra đến cửa lại đụng ngay phải Linh Phi đang đi vào: " Ây...!"
" A...xin..xin ngài tha tội."
" Không có gì, là ta đi không cẩn thận." Linh Phi xua tay rồi đi vào trong: " Thụy Bích, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi."
" Linh Phi ca?"
" Ngươi làm sao vậy, sao mặt toàn nước mắt như thế?" Y nhìn tới Thiên Vũ: " Là do ngươi bắt nạt hắn sao?"
"..."
" Ngươi liếc ta làm gì?" Linh Phi vì ánh nhìn của Thiên Vũ mà khó chịu.
Thụy Bích nắm lấy tay Linh Phi kéo kéo:
" Thiên Vũ ca đang bị thương, huynh đừng khó chịu với người."
" Bị thương?" Nhìn miếng băng trắng trên vai Thiên Vũ, Linh Phi liền hiểu lý do tên ngốc này nước mắt ngắn nước mắt dài như vậy.
Linh Phi thở dài: " Hắn trong mạnh khỏe như vậy nên sẽ không sao đâu, vài ba ngày tự nhiên sẽ chẳng còn lấy một vết sẹo ấy chứ."
" Thật chứ?" Thụy Bích ngẩng mặt thật thà.
" Đương nhiên, không tin thì hỏi Thiên Vũ ca của ngươi đi." Ngươi đúng là ngây thơ, bị thương như vậy ngoài hoàng thượng ra ta không tin trên đời có kẻ nào hai ba ngày liền khỏi.
Thụy Bích không còn khóc nữa, y đưa tay tự chùi qua mắt mình rồi hướng Thiên Vũ: " Người thật sẽ khỏi ngay thôi?"
Thiên Vũ khó chịu, hắn mất bao lâu khuyên cũng không làm tiểu bảo bối an tâm được, vậy mà Linh Phi chỉ mới nói vài câu đã khiến y nín khóc rồi: " Đương nhiên."
" Tốt qúa."
" Hắn cũng nói vậy rồi, Thụy Bích đi với ta nào."
" Đi?"
" Đi Thái phòng, chúng ta giúp mọi người phát gạo cho dân thành Gia Biên."
" Nhưng mà...!" Thụy Bích ngại tự chối Linh Phi nhưng y cũng rất lo lắng cho Thiên Vũ: " Thiên Vũ ca huynh ấy...!"
" Ngươi mà ở lại, hắn vì không muốn ngươi lo lắng lại cứ bắt ép mình mới không tốt. Chi bằng cứ để Thiên Vũ ca của ngươi nghỉ ngơi đi!"