Lúc cô bước vào, cả lớp cứ như bị ấn nút tạm dừng. Tiếng nói chuyện ầm ĩ bỗng ngưng bặt.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt cô, làm tôn lên làn da trắng nõn, cứ như nhìn thấy cả huyết quản màu xanh dưới da.
Khuôn mặt không trang điểm vẫn rất xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, lông mi rất dài.
Đôi mắt kia khẽ lướt qua, làm mọi người cứ như cảm thấy có dòng điện chạy khắp người, tê tê dại dại.
Giang Phù Nguyệt đeo cặp sách một bên, dựa vào ký ức để tìm thấy chỗ ngồi của mình.
Học sinh trong lớp nhìn cô mà cứ như đang thưởng thức một bộ phim điện ảnh.
“Này, sao cậu ấy lại ngồi ở chỗ của Giang Phù Nguyệt thế?”
“Lớp ta có bạn mới à?”
“Có nghe thấy chủ nhiệm nói gì đâu…”
“Chắc chắn em gái này không phải ở trường chúng ta, nếu không thì đã trở thành hoa khôi trường với khuôn mặt và vóc người kia rồi!”
“Thế mà cậu ấy trang điểm kìa, nếu bị Thiết Tráng tóm được thì chết chắc!”
Thiết Tráng chính là biệt hiệu của thầy chủ nhiệm khối 11.
“Mở to mắt cậu ra mà nhìn đi, người ta để mặt mộc đấy, OK?”
“...”
“Trời má!”
Có người bỗng nhiên chú ý tới: “Cậu mau nhìn cặp sách cậu ấy kìa, sao lại giống y đúc của Giang Phù Nguyệt thế? Chắc không phải trùng hợp thế chứ? Ha ha…”
Những người khác cũng phát hiện ra…
“Đệch! Giang Phù Nguyệt phẫu thuật thẩm mỹ à?”
“...”
Lớp học lại khôi phục sự ồn ào vốn có.
Không phải Giang Phù Nguyệt không nghe thấy những tiếng bàn tán kia, nhưng sắc mặt cô vẫn không đổi, chỉ bình tĩnh lấy một quyển sách tiếng Anh ra.
Bạn gái cùng bàn không nhịn được mà trộm ngó cô một cái, sau đó bị giật mình.
Bởi vì ngồi rất gần nên cô ấy biết Giang Phù Nguyệt không trang điểm, làn da trắng như sứ trời sinh, ngay cả lỗ chân lông cũng chẳng thấy.
Bình thường Giang Phù Nguyệt rất trắng, nhưng chẳng biết tại sao hôm nay lại trắng… nổi bật thế.
Từ lúc cô bước vào, cả lớp liền biến thành hoa hướng dương, còn cô chính là mặt trời hấp dẫn họ.
Đẹp rực rỡ, sáng lấp lánh.
Lúc Giang Phù Nguyệt nhìn qua, Vạn Tú Đồng trở nên hoảng hốt: “Tớ… Tớ không nhìn cậu đâu!”
Từ học kỳ hai lớp 10 là Vạn Tú Đồng đã ngồi cùng bàn với Giang Phù Nguyệt rồi. Bình thường hai người họ không có xung đột lớn nào, nhưng thỉnh thoảng Giang Phù Nguyệt lại nhìn cô ấy như đang nhìn một đứa ngu, cảm giác sỉ nhục này còn khiến người ta đau lòng hơn bất cứ ngôn ngữ nào. Vạn Tú Đồng rất sợ cảm giác âm trầm, lạnh lẽo trên người Giang Phù Nguyệt, nên luôn trốn tránh Giang Phù Nguyệt.
Nhưng lần này lại khác, thế mà Vạn Tú Đồng không hề nhìn thấy cảm xúc khinh bỉ và ghét bỏ trong mắt cô, hình như trong đó chỉ có sự hờ hững không quan tâm.
Lần đầu tiên cô ấy phát hiện ra, mắt của Giang Phù Nguyệt rất đẹp!
Bảy giờ năm mươi, giờ truy bài kết thúc.
Giang Phù Nguyệt đọc xong sách tiếng Anh liền chuyển sang Ngữ Văn.
Lần này tốc độ đọc của cô còn nhanh hơn, cứ như chỉ lật chơi, nhưng trang nào cô cũng đã đọc hết rồi.
Vạn Tú Đồng: “?”
Lúc này, lớp phó học tập đứng dậy: “Các cậu chuyển bài tập toán lên trên này đi…”
Giang Phù Nguyệt ngồi ở bàn cuối, đáng ra phải bắt đầu truyền từ cô mới đúng, nhưng những người khác lại không đợi cô mà đã chuyển luôn lên trên.
Lúc lớp phó học tập kiểm tra bài tập thì dừng ánh mắt ở Giang Phù Nguyệt. Song cậu ta không nói gì mà ôm chồng bài tập đi mất.
Giang Phù Nguyệt hiểu ra, suýt nữa cô đã quên nguyên chủ là một học sinh dốt, chưa bao giờ làm bài tập về nhà.
Tám giờ, bắt đầu vào lớp.
Tiết một, hai là Ngữ Văn, cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp đứng trên bục giảng, cho dù dạy những bài học rất khô khan thì học sinh bên dưới vẫn nghe rất nhập tâm.
Giang Phù Nguyệt đã xem xong Toán, Lý, Hóa, Sinh, Lịch sử, bây giờ cô đang cầm một quyển sách Chính trị.
Giữa giờ, Giang Phù Nguyệt đi vệ sinh.
Học sinh bàn trên lập tức quay lại: “Đồng Đồng, có chuyện gì thế?”
“Hả?”
Vạn Tú Đồng hoang mang ngẩng đầu.
“Giang Phù Nguyệt ấy!”
Lâm Xảo giậm chân: “Sao cậu ta bỗng thay đổi lớn như thế? Suýt chút nữa tớ đã không nhận ra rồi.”
“Tớ cũng không biết.”
Tiết thứ hai vừa bắt đầu được mười phút, Giang Phù Nguyệt đã đọc xong quyển Địa Lý và bắt đầu ngủ.
“... Sau đây chúng ta sẽ tổng kết về từ nhiều nghĩa trong sách, bắt đầu từ từ ‘dẫn’, chúng ta sẽ nói về nghĩa trước rồi mới đặt câu. Cô mời một bạn đứng dậy trả lời…”
Thôi Giai Oánh liếc một vòng, sau đó nhíu mày nhìn về phía cuối lớp: “Giang Phù Nguyệt, đứng dậy.”
Vạn Tú Đồng khẽ gọi: “Tỉnh dậy đi, cô giáo gọi cậu kìa.”
Giang Phù Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt vô cùng tỉnh táo.
“Từ ‘dẫn’ trong ‘Dẫn hồ trường dĩ tự chước*’ có nghĩa là cầm, lấy.”
* Ta cầm bình rượu tự mình uống.
Thôi Giai Oánh hơi bất ngờ, Giang Phù Nguyệt là học sinh luôn xếp hạng bét trong lớp, học hành không nghiêm túc, vốn dĩ cô ấy giống các giáo viên khác, luôn mang thái độ mặc kệ, chỉ cần cô không quá đáng là được. Nhưng lần này Giang Phù Nguyệt thế mà lại dám ngủ trong tiết học của cô ấy! Thôi Giai Oánh cảm thấy bắt buộc phải dạy cho cô một bài học mới được, nếu không các học sinh khác học theo thì sao?
“Rất tốt.” Giáo viên trẻ gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười cổ vũ: “Vậy em lấy thêm một số nghĩa nữa đi, nhớ nói cả dẫn chứng.”
Vẻ mặt Giang Phù Nguyệt không thay đổi: “Một năm sau, Hồ Nhân Đại tấn công vào thành, các tráng đinh ‘dẫn huyền nhĩ chiến*’, trích từ ‘Tái Ông mất ngựa’ dòng thứ 6 trang 82, ‘dẫn’ trong này nghĩa là động từ kéo cung tên.”
* Kéo cung tên tham chiến.
“Không được coi thường bản thân, ‘dẫn dụ thất nghĩa*’, trong đề luyện tập thứ 3 trang 77 của ‘Tiền xuất sư biểu’, ‘dẫn’ này có nghĩa là sử dụng, dùng, tiếp theo là…”