Thái Học cũng tương đương với đại học của Lâm Hàn ở kiếp trước, mười văn tiền tương đương hai mươi, ba mươi đồng. Ở chốn Kinh Sư này, một ngày hai mươi ba mươi đồng cũng chẳng đủ cho một buổi uống trà với đồng học.
Nghĩ như vậy, Lâm Hàn nói: “Mười văn quá ít, nếu không thì một trăm đi.”
Đại Bảo Bảo cắt ngang lời cha nó, lớn tiếng nói: “Chỉ cái gì mà chỉ? Cha nói bậy sau lưng bọn con, có còn lý lẽ không.” Lại chống nạnh: “Mẫu thân sinh thêm một hài tử giống con thì sao? Con có chỗ nào không tốt, cha nói xem!”
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Con đang giáo huấn lão tử đó sao?”
Đại Bảo Bảo theo bản năng muốn nói không phải, lại chú ý bên trái có đại ca, bên phải có nhị ca, khí thế của tiểu hài tử tăng vọt: “Đúng! Có phải cha lại muốn đánh con không? Vậy cha đánh đi.” Xoay người dẩu m.ô.n.g lên, không quên lắc tay nhị ca nhà nó, nháy mắt ra hiệu, giúp đệ cản cha nha, đệ không muốn bị đánh thật đâu.
Sở Ngọc bắt lấy cánh tay tiểu hài tử: “Cha, con giúp cha giữ nó lại, đánh đi.”
Tiểu hài tử thay đổi sắc mặt, đứng dậy hất tay nhị ca nhà nó: “Huynh cùng phe với ai vậy?”
Lâm Hàn cười: “Nhị ca con trêu con thôi.” Lại nhìn về phía tiểu hài tử vẫy tay, ngay sau đó lại nhìn Sở Dương cùng Sở Ngọc: “Nương và cha các con nói đùa thôi. Lúc nương còn nhỏ không được ăn no ngủ đủ, thân thể bị thương, đời này sẽ không có hài tử nữa.”
Đại Bảo Bảo không nhịn được nắm lấy tay Lâm Hàn: “Nương bị bệnh?”
Lâm Hàn: “Nương đang nói trước kia thôi. Bây giờ đã tốt rồi, chỉ là không trị được phần gốc rễ.”
Sở Dương mở miệng nói: “Nương không cần giải thích, bọn con đều hiểu, ban nãy nương nói vậy chỉ là muốn khiến cha cho bọn con nhiều bạc hơn. Đáng tiếc ——” vừa thấy Sở Tu Viễn trừng nó, Sở Dương vội vàng nuốt lại lời muốn nói: “Đáng tiếc cha không tin bọn con, sợ bọn con biến thành bại gia chi tử.”
Sở Tu Viễn thu hồi tầm mắt.
Sở Dương thở phào nhẹ nhõm: “Nương, chờ con đến Thái Học, trước tiên cứ cho con mười văn đi, không đủ thì con lại xin mẫu thân.”
Lâm Hàn ngẫm lại: “Như vậy cũng được.” Cúi đầu nhìn nhìn Đại Bảo Bảo: “Con thì sao?”
Đại Bảo Bảo hừ một tiếng: “Kẻ lừa đảo. Đừng cho là đệ không biết, hiệu sách mỗi tháng đều sẽ trả cho nương một ít bạc, lần nào nương cũng cho ca, ca đã tích cóp được cả rương bạc, chắc chắn là giàu có hơn đệ và đại ca.”
Lâm Hàn dở khóc dở cười, thì ra là đứa nhỏ này muốn tiêu bạc của Sở Ngọc a.
Sở Tu Viễn cũng phục nhi tử nhà hắn: “Chờ con vào Thái Học thì con cũng có bạc. Con và nhị ca cùng viết thực đơn mà.”
Tiểu hài tử đột nhiên chuyển hướng nhìn cha nó, mắt sáng lên, giống như vàng vừa được đánh bóng sáng lóa mắt.
Sở Tu Viễn cạn lời muốn bật cười: “Mẫu thân con nói bạc của các con đều là các con tự mình kiếm được, mẫu thân chỉ cho thêm một ít thôi.”
Tiểu hài tử gật đầu: “Con biết a. Cho nên không cần bạc của mẫu thân, muốn bạc của nhị ca.”
Sở Ngọc thật sự thật sự muốn đánh nó.
Lâm Hàn kịp thời lên tiếng trước khi Sở Ngọc ra tay: “Con dùng hết bạc của nhị ca, nó lại tới tìm mẫu thân xin, không phải giống nhau sao.”