“Phu nhân —— phu nhân vui vẻ là được.” Sở Tu Viễn nói xong mấy lời ngắn ngủ mà mặt mũi đã đỏ bừng.
Lâm Hàn: “Theo ta được biết, giác hơi chẳng những có thể chữa bệnh, còn có thể điều trị thân thể.” Dừng một chút: “Chỉ có mấy người đọc sách y thuật mới được hai ngày như chàng, không hiểu về y lý mới có thể đánh đồng chuyện giác hơi với chữa bệnh.” Vừa nói vừa ấn lên gan bàn chân của hắn.
Không biết là hắn đã tê liệt hay là vì bị Lâm Hàn tra tấn, lần này Sở Tu Viễn lại có thể tiếp thu, không còn mất lý trí như lúc nãy, hận không thể vung chân đá Lâm Hàn bay đi.
Lâm Hàn cũng phát hiện điểm này, lại ấn vài cái rồi buông tha chân hắn.
Sở Tu Viễn tức khắc do dự, bởi vì hắn nhất thời không rõ lời này có còn ý khác không. Nếu không có thì đây là chuyện vui. Nếu như có thì sáng mai chắc chắn là ngày giỗ của hắn.
“Đến đây đi, đến đây đi. Không phải chỉ là đấm lưng thôi sao.” Sở Tu Viễn xoay người nằm sấp xuống.
Lâm Hàn cũng sợ sẽ dẫm gãy eo của Sở Tu Viễn cho nên chỉ đặt một chân lên trước, trọng tâm đặt ở chân còn lại, sau đó từ từ dùng sức.
Có lẽ lúc này không phải là lúc để dùng sức quá nhiều nên Lâm Hàn dừng lại, Sở Tu Viễn lại muốn nàng dẫm thêm một lúc nữa. Nhưng nói mấy lời này ra lại giống như tự vả mặt vậy, bèn cố ý nói: “Xong rồi à.”
Lâm Hàn đang chuẩn bị nằm xuống, nghe vậy lập tức ngồi lên người hắn: “Xong rồi?”
Tưởng bở!
Sở Tu Viễn vui vẻ trong lòng, trên mặt lại ra vẻ hoảng sợ: “Còn nữa sao?”
“Chỗ này của chàng tắc quá.” Lâm Hàn quan sát xung quanh, phát hiện trên bàn trang điểm có một hộp đã lâu không dùng, lập tức chụp lấy bả vai hắn: “Chờ một chút!”
Nàng lấy một ít phấn thoa đều trên lưng hắn, sau đó cầm sừng trâu bắt đầu cạo gió.
Sở Tu Viễn căng người theo phản xạ có điều kiện.
Sở Tu Viễn: “Không, không cách nào thả lỏng được.”
“Cái này đau hay là chân đau?” Lâm Hàn từ từ hỏi.
Sở Tu Viễn nháy mắt thả lỏng.
Lâm Hàn vui vẻ: “Đau là vì trong người chàng tích tụ quá nhiều độc tố. Khơi thông được rồi, chờ tới ba tháng, năm tháng sau ta cạo cho chàng, chàng cũng chỉ thấy như gãi ngứa thôi.”
Sở Tu Viễn hữu khí vô lực nói: “Phu nhân, ta cảm thấy để nàng ngây ngốc ở nhà cả ngày đúng là không biết trọng dụng nhân tài.”
“Cho nên ta phải tới y quán sao?” Lâm Hàn thuận miệng hỏi.
Sở Tu Viễn: “Không phải, nàng hẳn nên đến nha môn của Đình úy, chuyên phụ trách thẩm tra nghi phạm. A a —— đau, phu nhân…”
Lâm Hàn nâng tay: “Gọi hồn à?”
“Phu nhân, nàng —— cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đổi thành nàng gọi hồn ta đấy.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng.
Lâm Hàn: “Không c.h.ế.t được.”
“Nửa c.h.ế.t nửa sống còn phiền nàng phải hầu hạ.” Sở Tu Viễn nói, không nhịn được xuýt xoa một tiếng: “Ta sai rồi, ta sai rồi…”
Sở Tu Viễn lập tức hiểu sẽ không có vấn đề gì. Nhưng hắn vẫn còn hơi lo lắng, bởi vì lúc nãy hắn thật sự đau đến chết đi sống lại. Cho nên chỉ có thể từ từ lật người, tựa nửa bên vai xuống trước —— không đau. Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, nằm cả người xuống cũng không đau, cảm thấy rất thần kỳ: “Phu nhân ——”
Sở Tu Viễn không dám tiếp tục vì hắn cũng không muốn tự mắng bản thân: “Ngủ, ngày mai ta còn phải thượng triều.
Sáng sớm hôm sau, Sở Tu Viễn cũng thực hiện các hoạt động làm giãn gân giãn cốt như thường ngày, lại phát hiện bả vai nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Vốn tưởng rằng đó là ảo giác nhưng sau khi áo mũ chỉnh tề, xách kiếm đi đến tiền viện thì vẫn cảm nhận được cơ thể nhẹ hơn nhiều.
Sở Tu Viễn muốn cởi xiêm y nhưng nghĩ đến tấm lưng của mình, lại do dự một hồi, chạy quanh sân viện đã được hai nén hương, thân thể nóng lên, sau đó lại luyện kiếm hết một nén hương nữa, sau đó mới tới sương phòng phía tây tìm nhi tử.
Đại Bảo Bảo vừa vặn đang chạy tới bên giường đại ca nhà nó, tính toán đè tỉnh đại ca, nhìn thấy Sở Tu Viễn thì vội vã dừng lại: “Chân của cha ổn rồi sao?”
Sở Tu Viễn ngẩn người, nghĩ đến Lâm Hàn đã nói với bên ngoài chân hắn bị chuột rút, lập tức mất tự nhiên: “Chuột rút không phải bệnh, uống canh xương hầm, gặm xương ống mấy hôm là khỏi. Cha tìm con có việc, lại đây.”
Đại Bảo Bảo vội nói: “Hôm nay con không có phạm sai lầm gì hết.”
“Ta biết, không phải ta muốn đánh con.” Sở Tu Viễn đóng cửa lại, cởi xiêm y: “Nhìn lưng cha xem.”
“Oa!”” Đại Bảo Bảo kinh hô một tiếng.
Sở Tu Viễn vội quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đen.” Sở Dương ngồi dậy: “Tím đen tím đen.”
Sở Tu Viễn: “Tím đen?” Đang muốn hỏi có gương hay không nhưng lại nghĩ có soi gương thì cũng không thấy rõ phía sau được, dứt khoát nói: “Lại đây nhìn xem trên lưng cha có miệng vết thương không.”
“Cha té ngã sao?” Sở Dương lê giày bước tới: “Chắc chắn là có.”
Sở Tu Viễn: “Đôi khi mắt nhìn cũng sẽ lầm, con dùng tay sờ một chút đi.”
Sở Dương lo sẽ khiến cha nó bị đau nên chỉ nhẹ nhàng chạm vào một cái rồi mau chóng rụt tay về.
Sở Tu Viễn buồn cười: “Ta kêu con sờ, không phải làm kêu con đụng một cái rồi thôi.”
“Cha đừng sợ đau nha.” Sở Dương vừa nói vừa cẩn thận sờ, mở to hai mắt: “Không —— không có.”
Sở Tu Viễn vẫn cảm thấy rất thần kỳ: “Không đau, giống gãi ngứa thôi.”
“A?” Đại Bảo Bảo không nhịn được bước tới gần, dùng sức vỗ vào lưng cha nó, không chảy máu cũng không phồng rộp: “Như vậy cũng không đau?”
Sở Tu Viễn xoay người: “Ta dùng sức đánh tay con, con có đau không?”
Tiểu hài tử cuống quýt trốn ra sau lưng đại ca: “Con không có dùng sức, cha, con chỉ muốn nhìn một chút —— nhìn xem cha đã bôi thuốc hay chưa.”
Sở Tu Viễn: “Không có.” Hắn mặc lại y phục: “Nhị Bảo, dậy.”