Sáng sớm hôm sau, Sở Tu Viễn và Sở Mộc vừa thượng triều, Sở Ngọc đã tách Đại Bảo Bảo và mẫu thân ra —— hai đứa bọn nó đến học đường. Sở Dương đi tìm Lâm Hàn.
Lâm Hàn nghe rõ ý đồ nó đến đây, cũng không lừa gạt hài tử, nói thẳng: “Con không biết mình muốn làm gì thì nhìn thử xem người khác làm gì, ví dụ như tam công cửu khanh.” Không đợi nó mở miệng, lại nói: “Đi học trước đi, chờ ngày hưu mộc rồi nghĩ cũng không muộn.”
Tối qua Sở Dương ngủ không ngon, sao có thể chờ đến ngày hưu mộc chứ, trên đường đến thư viện phía tây nó không ngừng nghĩ ngợi, dưới Thừa tướng có cửu khanh, công việc rất bận rộn. Ngự sử đại phu giám sát đủ loại quan lại, cũng không khác Thừa tướng là bao, tốn công vô ích, nhìn chẳng giống con người, nó không muốn làm.
Thái úy quản quân bộ. Đại Bảo Bảo có thể kế thừa đại nghiệp của phụ thân nên cái này có thể là của Đại Bảo Bảo. Nó cũng không dám tranh với Đại Bảo Bảo, bằng không tiểu tử kia chắc chắn sẽ cào chết nó.
Người đứng đầu cửu khanh chính là Thái thường chưởng quản việc lễ nghi, nó không thích lễ nghi phiền phức. Thiếu phủ là quản gia của hoàng thất. Đến nhà nó mà nó còn không muốn quản, làm sao có thể quản gia cho bệ hạ? Sở Dương lắc đầu, cái này cũng không được.
Lang trung lệnh cùng vệ úy đều quản cấm vệ trong cung, trước kia cha nó từng làm. Tổ mẫu nói vô cùng vất vả, thường xuyên thức đêm bảo vệ bệ hạ. Nó cũng không muốn như vậy.
Tông chính chuyên xử lý chuyện của hoàng gia, nhưng mà hoàng thất nhiều người ngạo mạn như vậy, nó cũng không muốn giao tiếp với bọn họ. Điển khách không cần làm vậy nhưng phải ngoại giao với các tộc nhân Tây Vực. Nhưng nghĩ đến người Tây Vực nói chuyện huyên thuyên, Sở Dương lại lắc đầu, cái này không được.
Nhưng mà cái gì cũng không được, cuối cùng chỉ còn thừa lại Thái bộc, Đình úy cùng với Trị lậy nội sử. Thái bộc chăm ngựa, Trị lật nội sử quản lý gạo và bạc, nói trắng ra vẫn là quản gia, quản gia của mọi người trong thiên hạ.
Sở Dương đánh giá nó một phen từ trên xuống dưới, vẫn cảm thấy nó ăn nói bậy bạ. Nhưng mà nó lại nói rõ ràng như vậy, có vẻ không phải là giả. Sở Đại công tử nghĩ nghĩ, sau khi tan học nhất định phải tìm mẫu thân hỏi cho rõ.
Lâm Hàn đã từng nói nếu đạt được cực hạn sẽ có thể ghi danh thiên cổ, nhưng mà là lúc nàng đang nói chuyện với Sở Tu Viễn và Sở Mộc chứ không phải Sở Ngọc, không ngờ Sở Ngọc lại nhớ kỹ.
Khó có được hài tử có mục tiêu của mình, tuy rằng chỉ có thể là tạm thời. Lâm Hàn cũng rất vui lòng: “Nhị Bảo không lừa con, ta đúng là từng nói qua. Cha con cũng tán đồng.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Đình úy chỉ lo xử án, không phải tra án. Đôi khi xuất hiện vụ án không có manh mối, thuộc hạ bất lực mới cần Đình úy ra mặt. Đại Bảo sợ người chết sao?”
Lâm Hàn nhíu mày, uổng mạng à? Nói không chừng nó hợp với cái này thật: “Vậy là được rồi. Ngày khác nương tìm thêm mấy quyển sách về xử án phá án cho con, con cứ đọc thử trước xem sao, cảm thấy có hứng thú thì nhờ Sở Mộc mang con ra ngoài đi dạo, nơi nào có bất bình thì tới nơi đó. Trước tiên cứ xử lý những chuyện vặt như trộm gà trộm chó thôi.
“Nếu không có hứng thú thì ta lại làm cái khác. Con còn nhỏ, hiện tại vẫn chưa chắc chắn được, đến Thái Học hỏi thăm các bậc đại nho đương thời thì tự khắc sẽ biết mình nên làm gì thôi.”
Sở Dương trước đây chưa từng nghĩ đến chuyện tương lai chỉ vì nó cho rằng bản thân vẫn còn nhỏ. Nghe mẫu thân nói thế lại khiến nó buồn cười: “Vậy con đi học đây.” Vừa xoay người lại nhớ tới một chuyện: “Nương, hôm nay có bánh bông lan không?”
Nghĩ tới chuyện này, Sở Dương lại chạy đi nói cho hai đệ đệ. Lại không biết lúc nó vừa rời khỏi chủ viện, Sở Tu Viễn đã từ phòng ngủ đi ra, nhìn theo hướng nó biến mất: “Hài tử lớn được bao nhiêu chứ. Lại nghĩ xa như vậy. Lưu danh sử sách? Bệ hạ còn không dám nghĩ.” Dừng một chút: “Thật đúng là giống mấy câu nàng nói trước đây, nghé con mới sinh không sợ cọp.”
Lâm Hàn xoay người thấy hắn đã đổi quan phục thành thường phục thì biết hôm nay hắn không tiến cung: “Khá tốt. Con của chàng cũng phải dũng mãnh một chút chứ.” Sau đó lại hỏi: “Chàng thật sự không đến chỗ Ngô Thừa Nghiệp sao?”
Sở Tu Viễn: “Bệ hạ không đi, một loạt quan lại cũng không đi, một mình ta đi chẳng phải là đánh vào mặt bệ hạ sao.”
Lâm Hàn cũng chẳng quan tâm vả mặt hay không vả mặt, mà là đang suy nghĩ có cần phải tốn bạc hay không. Nghe hắn như vậy lập tức thấy tâm tình tốt hơn nhiều, đến chiều công cụ đánh bông cũng được đưa tới nơi, Sở Tu Viễn giả câm giả điếc, Lâm Hàn cũng không miễn cưỡng hắn phải làm nữa.
Giờ Mùi canh ba, ba hài tử đã đi học, Lâm Hàn dặn dò nô bộc đánh bông.
Sáng hôm sau Lâm Hàn đã gọi mấy nha hoàn giỏi may vá đến phòng giải trí. Sàn gỗ bên phòng giải trí mỗi ngày đều được nha hoàn lau dọn nên vô cùng sạch sẽ, Lâm Hàn sai các nàng ấy ở đó làm đệm chăn.
Lâm Hàn vốn dĩ muốn làm ba bộ, sau đó lại nghĩ đến tiểu Thái tử cũng thường xuyên tới đây nên quyết định làm ruột chăn mỏng một chút để đủ làm bốn bộ.
“Đương nhiên rồi. Mỗi ngày đều nhìn thấy mấy thứ trong phòng, dù không buồn thì cũng phiền chứ.” Lâm Hàn nói.
Tiểu Thái tử như đang nghĩ gì đó: “Như mẫu hậu của con?”
Lâm Hàn sửng sốt, muốn hỏi có liên quan gì tới Hoàng Hậu. Bỗng nhiên nghĩ đến tiểu Thái tử kiếm được bạc đều không quên mua quà cho mẫu hậu và tỷ tỷ của nó, bởi vậy nghĩ đến Hoàng Hậu cũng là chuyện bình thường: “Cái này ta cũng không biết. Ta thích chơi, các con cũng thích náo nhiệt, ta mới lo các con ở trong phòng mãi sẽ buồn. Mẫu hậu của con thích an tĩnh hay náo nhiệt?”
Tiểu Thái tử cẩn thận ngẫm lại: “Hình như là an tĩnh.”
“Vậy thì không sao. Nếu con lo lắng thì có thể dành thời gian đi dạo hoa viên với mẫu hậu.” Lâm Hàn nói.
Tiểu Thái tử suy nghĩ một chút: “Không thể tới nhà cữu mẫu sao?”
“Mẫu hậu của con còn phải xử lý cung vụ nha.” Lâm Hàn khó mà nói ra chuyện Hoàng Hậu không thể ra ngoài được: “Ví dụ như hôm nay phụ hoàng của con cũng đâu có tới.”